Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 254: NÓI DỐI
Lăng Nguyễn nhận được mệnh lệnh của anh trai, cũng không lập tức gọi điện thoại cho lão tam ngay.
Ông ta kêu tài xế chở mình đến Húc Tâm.
Kể từ khi thương hiệu Húc Tâm được chuyển giao lại cho Lăng Dương, hiếm khi Lăng Nguyễn hỏi han đến. Bởi vì mặc dù là nói Lăng Dương ăn chơi đàn điếm, nhưng mà làm ăn thì vẫn thật sự rất cẩn thận, tuy là nói kiếm được không nhiều, cũng không phát triển kinh doanh với mô hình mở rộng, nhưng mà cho đến nay cũng chưa từng lỗ vốn lần nào. Trong khi đó còn hỗ trợ nuôi sống hơn một nghìn nhân viên trong bốn nhà máy sản xuất quần áo trẻ em trực thuộc Húc Tâm, còn nuôi sống nhà thiết kế đồng phục trẻ em hàng đầu, và bốn nhà thiết kế trang phục trẻ em cao cấp khác.”
Còn chưa đến lúc tan việc, Lăng Nguyễn trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi nhìn thấy ông ta tự mình đến đây, nữ thư ký xinh đẹp đứng ở cửa vội vàng mon men đi tới: “Chủ tịch, sao ngài lại đến đây vậy ạ?”
Mùi nước hoa nồng nặc phiêu đãng trong không khí, trong lúc vô hình Lăng Nguyễn càng tăng bước chân nhanh hơn.
“Tôi có đến đây hay không chẳng lẽ còn phải báo cáo với cô nữa à?”
Ngay cả một ánh mắt mà Lăng Nguyễn cũng không thèm cho cô ta.
Đứa con trai thứ ba trong truyền thuyết thay đổi thư ký nhanh như là thay đổi bạn gái, ông ta cũng chưa từng chứng thực, nhưng mà lần này nhìn thấy người này quả thật là không giống với người của trước kia.
“Chủ tịch, tổng giám đốc không có ở bên trong đâu.” Thư ký nhìn thấy ông ta cứ khăng khăng muốn xông vào, nơm nớp lo sợ mà nói một câu.
“Vậy bây giờ thằng đó đang ở đâu?” Lăng Nguyễn hừ lạnh một tiếng: “Mở cửa phòng làm việc của nó ra cho tôi, bây giờ tôi muốn đi vào.”
“… Dạ.”
Nữ thư ký mở cửa ra, Lăng Nguyễn đi thẳng vào, nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện trong phòng làm việc của con trai giống như là của một người, không hề có mấy đồ vật lộn xộn liên quan đến phụ nữ, lúc này sắc mặt của ông ta mới hơi hòa hoãn được một chút, ngồi xuống ở trước bàn làm việc.
“Đi báo cho Lăng Dương, tôi cho nó trong vòng mười lăm phút phải xuất hiện ở trước mặt của tôi.”
“Dạ vâng.”
Thư ký nhanh chóng đi xuống, rất nhanh liền bưng một tách trà Vân Vụ vào, để ở phía sau bên trái của Lăng Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc nói sẽ lập tức đến ngay.”
“Hừ!” Lăng Nguyễn nhắm mắt lại, nhíu mày: “Đi ra ngoài đi.”
Mùi nước hoa thật là khó ngửi, sặc chết ông ta rồi.
Hai mươi phút sau, Lăng Dương mang theo dáng vẻ vô cùng lo lắng mà chạy về, vừa mới bước vào cửa anh ta liền mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi lên phía trước, lên tiếng nói: “Ba! Ba, con mới vừa chạy về từ bên phía nhà máy, không biết ba đến đây. Ba, ba đã đợi lâu chưa vậy?”
Anh ta đi lên phía trước đứng đối diện với bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào Lăng Nguyễn, quan sát tỉ mỉ mỗi một biểu cảm trên gương mặt của Lăng Nguyễn, sợ là mình sẽ chọc giận đối phương.
Lúc này Lăng Nguyễn mới chậm rãi mở mắt ra, nghiêng qua nhìn anh ta một chút.
Thấy hôm nay con trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn tươm tất, khác hẳn với bộ dạng sặc sỡ của trước đây, ông ta nhướng mày hỏi thẳng: “Hôm nay đến chỗ thằng tư rồi à?”
Bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo tâm tư.
Ánh mắt của Lăng Dương hơi đảo, nói: “Vâng, đúng là không có cái gì có thể gạt được ba cả.”
“Đi làm cái gì?” Lăng Nguyễn lại hỏi.
Lăng Dương không nói.
Anh ta đang suy nghĩ.
Chuyện đã ký hợp đồng với Nghê Chiến, chắc chắn là tạm thời không thể để cho Lăng Nguyễn biết được, bởi vì từ trước đến nay Lăng Nguyễn luôn ích kỷ, nếu như mà ông ta biết được anh ta thiếu ba mươi tỷ quyên góp, không vén tay áo lên mà đánh anh ta thì mới lạ.
Loại chuyện này chỉ có thể âm thầm làm ở sau lưng, sau khi làm xong rồi tiếng tăm của Húc Tâm nổi danh hơn, thúc đẩy doanh số, thu hồi lại chi phí, kiếm tiền, hơn nữa đó mới là tuyệt vời nhất.
Đặc biệt là Nghê Chiến đã nói với anh ta rất rõ ràng, tương lai có chuyện gì thì nhất định sẽ bảo bọc anh ta.
Ví dụ như là đồng phục của tiểu học, của nhà trẻ, một đứa bé có hai bộ đồng phục mùa hè, hai bộ đồng phục mùa đông, hai bộ mùa thu, là sáu bộ rồi. Ở Ninh Quốc có nhiều trẻ con, như vậy chỉ riêng việc sản xuất đồng phục thì kiếm được biết bao nhiêu tiền.
Ánh mắt lại thâm sâu, Lăng Dương cũng không biết có phải là ông già đã nghe được phong phanh cái gì đó nên mới chạy đến đây không.
Suy nghĩ cẩn thận lại, cậu tư chính là một người câm không biết nói chuyện, từ trước đến nay người của Tử Vi Cung và Lăng Nguyễn đều không liên lạc với nhau, vậy thì sẽ không có người nào mật báo cho Lăng Nguyễn biết. Nghê Chiến thì sao chứ, anh ta cũng đã nói rồi, mở cho anh ta cái cửa sau đưa đơn ký cho anh ta, cho nên Nghê Chiến cũng sẽ không nói. Vậy thì anh ta cũng sẽ không nói.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, có lẽ là ông già chắc chắn không biết chuyện hợp đồng.
Lăng Dương nghĩ thầm, có tật giật mình cũng không sai biệt lắm là đang nói tình trạng hiện tại của anh ta, cho nên lúc mà anh ta trả lời vấn đề của ông già thì phải có đủ tự tin.
“Em gái họ của cậu Nghê đến.” Lăng Dương cười cười, còn có chút ngại ngùng: “Ba, ba không biết đó đó, cậu Nghê chính là cậu Nghê trong truyền thuyết, người có thể trở thành bệ hạ kế tiếp của Ninh Quốc.”
Lăng Nguyễn biến sắc: “Ba biết, cậu ta đang ở chỗ của thằng tư, nhưng mà có quan hệ gì đến con hả?”
“Em họ của cậu Nghê tên là Thanh Ninh, ông nội của Thanh Ninh chính là tướng quân của thủ đô đó, nếu như con có thể theo đuổi được cô Thanh Ninh tới tay mình…”
“Đủ rồi đó.”
Lăng Nguyễn thở dài một hơi, còn tưởng rằng là chuyện gì nữa chứ, không ngờ đến là có liên quan đến phụ nữ.
Đứa con trai này thành công cũng do phụ nữ, mà thất bại cũng do phụ nữ.
“Tâm tư với em họ của cậu Nghê con có nghĩ thì cũng đừng nghĩ đến, con cháu nhà họ Lăng của chúng ta cả đời này cũng không được lui đến với người của thủ đô.”
Lăng Nguyễn vừa nói dứt lời, trước khi mà Lăng Dương muốn mở miệng hỏi, liền có một ánh mắt sắc bén muốn giết người nhìn qua.
Lúc này Lăng Dương sợ hãi ngậm miệng lại!
Lăng Nguyễn đứng dậy từ chiếc bàn làm việc xa hoa trơn bóng, chậm rãi đi về phía của anh ta: “Sắp đến tháng tám rồi, còn bốn tháng nữa liền đến cuối năm, ba chờ xem cuối năm thời điểm nộp bản báo cáo tài vụ của Húc Tâm, số lợi nhuận rốt cuộc là nhiều hay ít.”
Đi đến đứng trước mặt của con trai, Lăng Nguyễn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
Thật ra thì mỗi ngày ở cùng với ba đứa con trai, chỉ có thằng ba là không thích ở nhà, suốt ngày cứ đọc được tin tức của anh ta ở trên báo, tin nào cũng đều liên quan đến phụ nữ.
Ông ta nói không được mà quản cũng không xong, thật sự là có suy nghĩ dung túng.
“Ba, chuyện này ba cứ yên tâm đi, lợi nhuận vào năm nay con nhất định sẽ làm cho cao hơn những năm qua nhiều.”
“Ừm.”
Lăng Nguyễn gật gật đầu quay người rời đi.
Đi xuống bãi đỗ xe, bước vào trong xe, lúc này ông ta mới cầm điện thoại di động lên gửi cho Lăng Vân một tin nhắn: “Thằng ba theo đuổi cháu gái của nhà họ Nghê, nghe nói là cô ta đang ở chỗ của thằng tư.”
Chỉ một chốc lát sau, đối phương liền gửi lại một tin nhắn: “Nó đang nói dối. Lập tức thu hồi chức vụ tổng giám đốc tại Húc Tâm của nó, thu hồi lại công ty và nhà máy, điều tra trưa ngày hôm nay sau khi nó rời khỏi Tử Vi Cung thì đã ra mệnh lệnh cụ thể gì với công ty và nhà máy, sau khi xong xuôi rồi thì trả lời cho tôi biết.”
Trong lòng Lăng Nguyễn hơi giật mình.
Chân của anh trai còn không bước ra khỏi nhà, tại sao lại biết được nhiều chuyện như vậy chứ?
Ông ta hơi bị hoảng loạn, thằng ba này sẽ không phải là bị người khác lợi dụng đó chứ?
“Em biết rồi.”
Lăng Nguyễn còn muốn hỏi nhiều thêm nữa, nhưng mà anh trai cũng sẽ không giải thích cho ông ta nhiều như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Lăng Vân Quốc Tế đứng trước nguy cơ thì anh trai luôn có thể dự đoán sớm và đồng thời giải quyết nó, đây cũng là sự khâm phục từ tận đáy lòng của ông ta.
Nhắm mắt lại, Lăng Nguyễn gọi điện thoại thông báo cho thư ký: “Gửi một lá thư bãi nhiệm tạm thời chức tổng giám đốc của Lăng Dương cho ban lãnh đạo cấp cao của từng công ty con của Lăng Vân Quốc Tế, ngoài ra phải báo cho nó biết, điều tra cho rõ ràng mệnh lệnh mới mà ngày hôm nay Lăng Dương đã ra lệnh cho công ty và nhà máy, nhanh chóng báo cáo lại cho tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...