Truyện Hôn Là Nghiện

CHƯƠNG 191: TỨC GIẬNSau khi nghe Lăng Ngạo phân tích, Kiều Tả Kỳ sợ hãi mà lùi lại một bước!Đúng vậy, tam hoàng tử dị tộc đến thăm phủ tướng quân của Ninh Quốc vào đêm khuya, đây là muốn làm gì? Nếu truyền ra ngoài thì cho dù có đến một ngàn cái miệng cũng không thể giải thích rõ được!Hơn nữa chuyện này nên giải thích thế nào đây?Nói Bộ trưởng bộ quốc phòng của Ninh Quốc là ông ngoại của tam hoàng tử dị tộc?Cái tội danh cấu kết này không những mẹ con Bạch Ly Thu không gánh vác nổi, mà ngay cả nhà họ Kiều cũng không gánh nổi.Nhà họ Kiều nắm quân quyền nhiều năm, ở Ninh Quốc có bao nhiêu người đố kỵ, có bao nhiêu người trơ mắt ra trông đợi bọn họ sớm ngày ngã xuống ở trên cao chứ!Nếu như dư luận dấy lên, chỉ e là ngay cả Lạc Kiệt Hy cũng chưa chắc có thể đè ép được, muốn xoa dịu lòng dân thì chỉ có thể tước quyền của nhà họ Kiều!Trả giá như vậy là quá lớn rồi!“Vị này là…”Kiều Tả Kỳ kinh ngạc mà nhìn chàng trai trước mắt vậy mà lại có tâm tư cẩn thận đến như vậy, đã kéo bọn họ từ bên bờ vực cao trở về!Nghê Chiến bị Kiều Tả Kỳ nhìn mà mất tự nhiên, anh sờ sờ mũi: “Khụ khụ, anh ấy…anh ấy là cậu tư nhà họ Lăng.”Nghê Chiến cũng không biết giải thích như thế xong thì bọn họ sẽ có phản ứng gì nữa, nhưng mà cũng tốt hơn là không giải thích nhỉ!Trong đại sảnh trong nháy mắt liền trở nên im lặng như tờ!Bởi vì Kiều Tả Kỳ đột nhiên xông đến trước mặt Lăng Ngạo, nhìn anh từ trên cao, chiếc miệng mở to ra, nhìn chằm chằm vào anh một cách không thể tin được!Lăng Ngạo rất bình tĩnh mà nhìn bà, nhìn thấy sự nghi hoặc và chấn kinh hiện ra trong đôi đồng tử của bà toàn bộ đều hội tụ thành sự đau xót nồng đậm, lúc lại hoá thành những giọt nước mắt định trào ra, Lăng Ngạo khẽ thở dài một tiếng, dời ánh mắt đi.Kiều Tả Kỳ siết chặt nắm đấm lại và đột nhiên quay người, bà giống như là một người bị mộng du, không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh, từ trái sang phải, từ phải sang trái, một lần lại đến một lần, bước đi càng lúc càng nhanh!Kỷ Lệ Tôn lo lắng mà khẽ kêu: “Bà xã ~!”Kiều Tả Kỳ không chút dao động nào!Tất cả mọi người đều không biết bà bị làm sao, tất cả mọi người đều không biết tiếp theo đây bà sẽ làm thế nào!Sắc mặt bà ta càng lúc càng lạnh, mang theo một sự tức giận rõ ràng!Qua khoảng năm, sáu phút sau, bà ta đột nhiên móc điện thoại ra và đứng ở trung tâm của đại sảnh gọi đi một số, đợi sau khi người ở bên kia nhấc máy, bà hét lớn với điện thoại một câu: “Lạc Kiệt Hy! Tên hôn quân nhà cậu!!”Kỷ Lệ Tôn giật mình, vội vàng chạy tới trước giật lấy điện thoại trong tay vợ mình!Nghê Chiến cũng sợ đến nỗi túm lấy cánh tay của Kiều Tả Kỳ!“Bà xã ~! Em đưa điện thoại cho anh đi!”“Dì Kỳ! Cho dù dì là chị gái của Bệ hạ đi nữa, nhưng mà bây giờ Bệ hạ đã là Bệ hạ rồi, dì không thể dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với Bệ hạ a!”Kiều Tả Kỳ anh dũng cực kỳ, khi ông chồng dùng sức kìm cơ thể bà lại, khi Nghê Chiến cuối cùng cũng bẻ ngón tay bà ra và giật điện thoại đi, bà ta vẫn liều mạng giãy dụa, thậm chí không tiếc sức lực mà hét lớn một câu với điện thoại: “Lạc Kiệt Hy! Cậu có con trai rồi! Cậu có con trai! Em Nguyệt Nha là trong sạch! Cậu nghe thấy chưa? Tên hôn quân nhà cậu! Hôn quân!”Sắc mặt Nghê Chiến chấn kinh mà nói với điện thoại: “Bệ hạ, cháu là Nghê Chiến, Bệ hạ ngài bớt giận! Bớt giận! Dì Kỳ uống nhiều rồi cho nên mới như vậy, dì ấy uống nhiều rượu lắm, Bệ hạ ngài ngủ ngon!”Nói xong, không dám đợi Lạc Kiệt Hy có phản ứng gì, Nghê Chiến vội vàng kết thúc cuộc gọi!Anh sợ hãi mà lau lau mồ hôi trên trán, vái lạy Kiều Tả Kỳ giống như là cầu thần bái phật vậy: “Dì Kỳ ơi! Cháu cũng vì dì mà khi quân luôn rồi, dì bớt bớt đi mà!”Kỷ Lệ Tôn cũng giật bắn mình, chả trách ông ta luôn nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, cứ cảm thấy khuôn mặt của Lăng Ngạo giống như đã từng quen biết, bây giờ vợ làm loạn như vậy, ông ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi, trước đây có cơ may được gặp qua Đại Đế Thiên Lăng, Lăng Ngạo thật là rất giống với Đại Đế Thiên Lăng!Mà sắc mặt của Bạch Ly Thu, vừa chấn kinh vừa mang theo vài phần cổ quái.Làm sao đây?Anh ta hình như đã không cẩn thận nghe được cơ mật người nối dõi trong nội bộ Hoàng thất rồi!Chả trách anh ta cứ cảm thấy tên cậu tư này không phải là tàn phế, thì ra là giấu diếm thâm sâu thật, vậy mà lại là con riêng của Bệ hạ đương nhiệm sao?Vừa nãy Nguyệt Nha trong miệng của dì nói, không lẽ là Nghê Tịch Nguyệt, chính nhất phẩm phu nhân của Ninh Quốc sao?Mẹ ơi, phát hiện được cái bí mật quá lớn rồi!Sợ quá ~Tống Vĩnh Nhi có chút lo lắng mà nhìn Lăng Ngạo một cái, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt của Lăng Ngạo đang nhìn chằm chằm vào Kiều Tả Kỳ, biểu tình tuy rất nhạt, nhưng ánh mắt lại rất chuyên chú.“Trả điện thoại lại cho dì! Dì phải gọi điên thoại cho Nguyệt Nha!”Kiều Tả Kỳ vươn tay ra với Nghê Chiến, nước mắt đầy mặt!Nhưng cho dù có nói gì thì Nghê Chiến cũng không chịu, anh không ngừng mà lắc đầu, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống với Kiều Tả Kỳ thôi: “Dì Kỳ, Bệ hạ đã biết chuyện của anh trai cháu rồi, Bệ hạ đã đến đây gặp qua anh cháu luôn rồi! Nhưng mà cô của cháu căn bản không biết chuyện này! Chuyện này không thể để cho cô của cháu biết được! Dì không được nói cho cô của cháu biết, nói là Bệ hạ đã biết rồi! Không được đâu!”Kiều Tả Kỳ không đồng ý: “Dì và Nguyệt Nha là chị em tốt, dì sẽ không giấu em ấy bất kỳ chuyện gì!”Vẻ mặt Nghê Chiến đầy kiên định, thậm chí còn nghiêm túc hơn trước vài phần: “Nhưng mà cháu cũng là cháu của cô! Cháu đau lòng cho cô của cháu, cháu không thể để sự xúc động nhất thời của dì mà khiến cho cô của cháu đau lòng suy sụp được! Dì hiểu được thì hiểu, dì không hiểu được thì dì quay đầu lại nhìn xem, cháu là cháu của cô cháu, còn cháu của dì thì đang ở đằng sau nhìn dì!”Lời này vừa xuất ra, cả người Kiều Tả Kỳ đều sững sờ.Bà ta từ từ quay người lại từ trong lòng của chồng, nhìn chàng trai ngồi trên xe lăn, che miệng lại, nước mắt lã chã rơi xuống.“Hu hu~ Thì ra Nguyệt Nha mới là khổ nhất…hu hu~”Kỷ Lệ Tôn buông bà xã ra, đi lấy khăn giấy tới, vừa lau sạch cho bà thì nước mắt của bà lại rơi xuống.Vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, ông luôn cẩn thận bảo vệ bà, đối đãi với bà như châu như báu, nhưng mà tối hôm nay, bà coi như là đã rơi hết nước mắt mà bao nhiêu năm kết hôn đến giờ chưa hề rơi qua.Kiều Tả Kỳ từ từ đi đến trước mặt Lăng Ngạo, nhìn chằm chằm vào đôi chân của anh, nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn, cả người suy sụp mà đứng ở đó, tiếng khóc không ngừng!Bà lại chậm rãi mà ngồi xổm xuống, nghẹn ngào, không dám đụng chân của anh, nhưng đau lòng mà tự mình giới thiệu: “Hu hu~ con trai, cô, cô là…”“Cô.” Lăng Ngạo gọi bà một tiếng với sắc mặt vô cảm.Tiếng khóc của bà càng kịch liệt hơn nữa, còn Lăng Ngạo thì nghiêng người về phía trước, tiến gần bà, rất nghiêm túc mà nhìn bà: “Cô, cô nói cô là chị em tốt của mẹ cháu, cô mắng Bệ hạ là hôn quân, cô nói mẹ của cháu là trong sạch, vậy thì, cô có thể nói cho cháu biết năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà cháu mới bị đưa đến nhà họ Lăng không? Còn mẹ cháu rốt cuộc là đã chịu oan ức gì, là người nào đang bức ép bà ấy?”“Hu hu~ hu hu~”“Cô, cô đừng khóc, nếu như cô thật sự thương cháu, thương mẹ của cháu, thì hãy nói với cháu. Tuy cháu nhìn không được cường đại như mọi người, nhưng cũng có lẽ, sau khi cháu biết tất cả xong, sẽ có năng lực tự tay đi giải quyết. Nước mắt không phải để rơi như vậy, thương tâm không nên dùng để tưởng nhớ, cô, xin cô hãy nói cho cháu biết, xin cô giúp cháu, cháu muốn lấy đi gánh nặng đang đè trên vai của mẹ cháu, cháu muốn bà ấy hoàn toàn được hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui