CHƯƠNG 18: MÓN QUÀ ĐỘC ĐÁO
Tống Vĩnh Nhi quay đầu nhìn ra kính sau xe, bởi vì cách khá xe nên cô không thấy rõ mặt tài xế.
Trong lòng thầm nghĩ đến hàng trăm khả năng, khả năng nào cũng không thể!
“Ai sẽ theo đuôi em chứ?” Cô nhìn Mạnh Tiểu Long chòng chọc rồi nói: “Có phải nhắm vào anh không?”
Dù sao thì cũng không thể nhằm vào nhà họ Tống được.
Bởi vì nhà họ Tống vừa từ Thanh thành dọn nhà qua đây, cho dù có đắc tội với ai cũng chưa kịp!
Mạnh Tiểu Long lắc đầu: “Anh theo học trong trường quân đội thuộc thành phố khác cũng hai năm nay rồi, ai có thể gây phiền toái cho anh? Nếu nhằm vào anh thì ra tay trên xe lửa không phải tiện hơn à?”
Mạnh Tiểu Long nói rồi bèn ngẫm nghĩ: “Nó không có ác ý, chỉ theo đuôi chúng ta mà thôi, sẽ không đánh úp chúng ta đâu.”
Hai người tán gẫu vài câu, tài xế lại nhấp nhổm không yên, ông ta nói liên miên: “Bây giờ đang là một hai giờ sáng, trên đường không có bóng xe nào, nếu thật sự có nguy hiểm, một mình tôi không đánh lại được. Cô là cành vàng lá ngọc, nhỡ xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi đâu. Đằng trước có đồn công an, chi bằng tôi tăng tốc lái đến đó?”
Tài xế nói như vậy cũng vì muốn tốt cho chính mình.
Nhà ông ta trên có già, dưới có trẻ, làm tài xế cho nhà họ Tống nhiều năm như vậy cũng vì thấy nhà bọn họ là người ngay thẳng, làm ăn chân chính, sẽ không rước họa về nhà mình.
Mạnh Tiểu Long không lên tiếng mà chỉ nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Gần đây em có đắc tội với cô chiêu nhà nào không?”
Mạnh Tiểu Long lại nghĩ, tính cách cô bé này đơn thuần, mặc dù thông minh nhưng lại quá thẳng thắn, thành phố mà bọn họ đang sống không giống với Thanh thành, thành phố M ngọa hổ tàng long, cô bé này đừng có đắc tội người ta lúc nào mà bản thân cũng không biết đấy!
Hơn nữa, người nọ lái Rolls-Royce Phantom theo đuôi bọn họ, gia cảnh chắc chắn không đơn giản!
Mạnh Tiểu Long lặng im suy nghĩ.
Lúc này, Tống Vĩnh Nhi cười hả hê: “Ha ha, có phải anh thấy em đây xinh đẹp tự nhiên, nhan sắc có một không hai, bởi vậy mấy cô chiêu đó thấy mình không đẹp bằng em mới hâm mộ và nảy sinh lòng ghen tị, hận không thể âm thầm trừ khử em đấy hả? Ha ha ha”
Mạnh Tiểu Long nhìn dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cô mà không khỏi phì cười.
Nếu là những cô gái khác, gặp phải cảnh như thế này hẳn sẽ sợ hãi đến khóc òa, cô ấy lại không giống với người ta, không chỉ lạc quan mà lại còn hết sức ngây thờ.
Anh nói với tài xế: “Bọn họ không có ý muốn tấn công chúng ta, đừng để ý làm gì. Cũng khỏi phải báo cảnh sát, nhanh chóng đến khách sạn đi, nếu thực sự không yên tâm thì sau khi đến khách sạn báo về nhà một tiếng, dẫn theo vài người qua đón Vĩnh Nhi về.”
Tài xế đậu xe trước khách sạn Kỳ Tinh.
Nhân viên nhanh chóng bước lên mở cửa, Mạnh Tiểu Long với Tống Vĩnh Nhi lần lượt xuống xe, tài xế đưa chìa khóa cho nhân viên rồi theo bọn họ vào trong sảnh.
“Cô theo cậu Tiểu Long lên phòng đi, tôi đang gọi điện về nhà, đợi chừng nào có người đến thì tôi gọi cô xuống, làm thế tương đối an toàn.”
Tài xế nói xong bèn cảnh giác liếc nhìn xung quanh, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở khu nghỉ chân trong sảnh.
Dáng vẻ thật thà và sợ hãi bị người ta ám hai của ông khiến cho Tống Vĩnh Nhi và Manh Tiểu Long không khỏi phì cười.
Mạnh Tiểu Long vẫn xách hành lý bằng tay trái, tay phải nắm tay Tống Vĩnh Nhi đi vào thang máy.
Mặc dù là phòng đơn, nhưng Tống Vĩnh Nhi đã đặt căn phòng tiện nghi nhất cho anh.
Vừa vào phòng đã nhìn thấy bồn tắm to hình tròn, trông có vẻ đáng yêu nằm sau lớp kính thủy tinh trong suốt quyến rũ, đèn trong phòng có thể lựa chọn màu hồng, xanh nhạt, trắng hoặc cam, giường rất mềm mại, được trang bị sô pha, bàn, máy tính, còn có cả quầy rượu nhỏ.
Mạnh Tiểu Long đi đến mở tủ lạnh, bên trong có nhiều thức uống thuộc nhãn hiệu khác nhau cùng rượu ngon.
Tống Vĩnh Nhi vui vẻ đợi anh khen: “Sao thế, em tự mình đi xem mới chọn được căn phòng này, được chứ ha?”
Anh ta lại nhíu mày, tựa như có điều không vừa ý: “Không có nước ép táo tàu.”
Cô bật cười kéo cánh tay Mạnh Tiểu Long: “Anh Tiểu Long, nếu anh thích nước ép táo tàu thì mai em sẽ mang đến một ít cho anh. Hôm nay anh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.”
Anh cười tủm tỉm nhìn cô, không nói gì.
Tống Vĩnh Nhi chợt cảm thấy hình như nửa năm không gặp, anh còn đẹp trai hơn, cao ráo hơn trước đây nữa. Cô híp mắt nhìn anh rồi tán thưởng: “Anh Tiểu Long, hồi nãy cô gái ấy gọi anh là đại đội trưởng, anh lại thăng chức rồi hả? Lần trước anh mới chỉ là trung đội trưởng thôi.”
Anh bật cười, kiên nhẫn giải thích với cô: “Một trung đội có hơn 80 người, một đại đội gồm sáu trung đội, bởi vậy em nói đúng, anh thăng chức rồi. Nhưng bây giờ anh còn đi học, ở trong trường chức vị này chỉ tương đương với cán bộ học sinh bình thường thôi, sau này tốt nghiệp, được điều đi những chỗ khác lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Từ nhỏ Tống Vĩnh Nhi đã thích quân nhân, cô cảm thấy quân nhân đều vô cùng đẹp trung.
Cô sùng bái nhìn anh, ánh mắt thiếu điều bắn ra các vì sao lấp lánh: “Không hề gì, anh Tiểu Long, anh giỏi giang như thế, đợi khi nào tốt chắc chắn sẽ có nhiều bộ đội giành anh lắm đấy.”
“Ha ha ha.” Anh giơ tay xoa đầu cô, tóc Tống Vĩnh Nhi vẫn mềm mại mượt mà như trước đây.
Anh lại nắm tay cô bước đến cạnh vali, mở vaii lấy chiếc hộp tinh xảo ra tặng cho cô: “Tháng trước là sinh nhật 18 tuổi của em nhưng anh không kịp về chung vui, món quà này anh đã mua từ lâu rồi, mở ra xem xem có thích không?”
Ánh mắt của anh sáng bừng, thấp thoáng hy vọng.
Những cảm xúc quái lạ chảy trong lòng cô, khiến cho Tống Vĩnh Nhi cảm thấy thật ấm áp.
“Ồ, còn có quà à.”
Cô nở nụ cười cầm chiếc hộp trong tay, ngắm nghía nó một hồi rồi lại nhìn anh: “Tiểu Ngư thì sao, có phải hai món giống nhau không?”
Từ nhỏ đến lớn, lần nào Mạnh Tiểu Long cũng tặng những món quà y hệt nhau cho bọn họ. Việc này khiến Tống Vĩnh Nhi có cảm giác anh luôn xem mình như em gái ruột, nên phiền muộn suốt bao nhiêu năm trời.
Nhưng bây giờ cô đã gả cho người ta, chỉ đành mỉm cười, gửi những tâm sự buồn vui thời con gái ấy theo năm tháng, để những cánh hoa trong giấc mơ chôn vùi đi.
Mạnh Tiểu Long nhìn cô, lắc đầu: “Không có, sinh nhật của nó vào nửa cuối năm, anh chưa mua gì hết. Nhưng mà lần này quà của hai đứa không giống nhau đâu.”
“Không giống?”
Cô sững người nhìn anh, không khỏi mím môi tò mò.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà nhẹ nhàng rút sợi ruy băng xanh ra, chiếc hộp tinh tế vừa mở ra chợt nhìn thấy một đôi nhẫn nằm gọn trong đấy.
Người Tống Vĩnh Nhi cứng đờ!
Trời ạ!
Chuyện gì thế này?
“Anh, anh Tiểu Long, anh có biết tặng nhẫn cho con gái có ý nghĩa gì không?”
Cô cầm chiếc hộp, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, đến lời nói thốt ra cũng run run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...