CHƯƠNG 173: THẲNG THẮN
Lăng Ngạo cũng không biết khóc bao lâu, Tống Vĩnh Nhi cứ cứng ngắc như vậy, không nhúc nhích.
Bất giác, cô lại ngủ rồi.
Lần này, ngoại trừ cổ họng sưng đau, còn cảm thấy thái dương đau nhức.
Cảm thấy có người thay quần áo ngủ thoải mái cho mình, sau đó lấy thuốc ngòn ngọt vị trái cây đút vào miệng mình, cô nhíu nhíu mày, uống mơ hồ, thân thể khó chịu căn bản không mở nổi mắt.
Như có người đang nói chuyện bên tai.
“Đây là miếng dán hạ sốt, dán lên trán và lưng cô ấy.”
“Nửa tiếng sau không hạ sốt, thì chích mũi hạ sốt đi.”
Cô mơ mơ hồ hồ, dạ dày khó chịu, nói: “Đói.”
Trong không khí, hình như có người trêu chọc cô, nhưng không nghe ra là nam hay nữ.
Không bao lâu sau, cô ngửi thấy mùi cháo nóng thơm phức, đó là tay nghề của Khúc Thi Văn, là mùi thơm của cháo thịt gà nấu nấm cô thường nhờ Khúc Thi Văn làm vào giờ ăn đêm.
Cái ôm ấm áp ôm chặt cô, đút từng thìa cho cô, cô ăn rất yên tĩnh.
Độ ấm đó vừa khéo, mùi vị đó cũng vừa khéo.
Chỉ là người đó đút quá chậm, cô thường phải đợi miếng sau, gấp gáp chép chép miệng, tiếng cười lại vang lên.
Ăn ăn, dường như ăn tới một đầu lưỡi, nhưng cô cảm thấy đó là ảo giác, vì chỉ lát sau đã không cảm thấy nữa.
Mơ mơ hồ hồ lại ngủ, cô cảm thấy mình giống như con heo con, nhưng không còn cách nào, cô vốn không thể khống chế mí mắt mình, tay chân và đầu óc cả ngày đều nặng nề.
Dường như có người châm một mũi lên mông cô, hơi đau!
Đau đến cô rụt chân một cái!
Sau đó lại một lúc sau, có một bàn tay to cho vào chăn, nhẹ nhàng xoa mông giúp cô, rất thoải mái!
Theo cái ôm ấm áp đó, cô xoay người trong mơ, hai tay không tự chủ ôm chặt đối phương.
Cuối cùng, lại sau một giác ngủ dài, cô tỉnh lại.
Thật sự tỉnh rồi.
Vừa mở mắt, đập vào mắt là đôi con người đen thâm thúy, đang chăm chú nhìn cô.
Tống Vĩnh Nhi bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, cô dùng sức vươn tay đẩy anh, anh không giam giữ cô càng chặt như trước đây, mà là để cô làm loạn trong chăn.
Nhìn cô hung dữ chạy tới bên giường, anh đột nhiên cười, lại cười có vài phần chua xót: “Nhìn tinh thần em như vậy, thì biết em hạ sốt rồi.”
Mặt Tống Vĩnh Nhi đầy cảnh giác nhìn anh, nhớ tới lời của anh, mới bừng tỉnh cảnh trong mơ lúc mơ hồ không phải là mơ!
Hai người, một người ở sát mép trái giường lớn, một người ở sát mép phải, ở giữa cách một biên giới Sở Hán, vẫn đều bá chiếm một bên chăn bao rất chặt, không chịu buông tay.
Mặt Tống Vĩnh Nhi không biểu cảm nhìn anh, ánh mắt rõ ràng xa cách.
Lăng Ngạo nhìn cô, nhớ tới lời của mẹ, mềm giọng nói: “Còn nhớ không, trước đó anh đã nói với em, có chuyện anh muốn giải thích với em?”
“Chuyện của anh tôi không có hứng thú, anh Lăng!”
Cô không cần suy nghĩ mở miệng, từng câu từng chữ như đầu kim, đâm vào tim anh!
Lăng Ngạo hít sâu một hơi để giải tỏa buồn bực, lại hiểu rõ, tất cả những điều này đều là do anh tự tìm!
“Xin lỗi.”
“Anh Lăng, anh không cần nói xin lỗi với tôi, vì tôi không thể nói không sao cả với anh!”
“Anh biết, nhưng bé ngoan à, em…em nhìn anh.”
“…”
Cô nhíu mày, không rõ anh muốn làm gì, lại thấy anh kéo mở chăn trên người, thản nhiên ngồi dậy, động tác tự nhiên lưu loát.
Như một người bình thường, anh đặt hai chân xuống giường, mang dép lê, sau đó đứng dậy!
Nước mắt Tống Vĩnh Nhi, lăn xuống như những hạt châu.
Rút gối đầu của anh hung hăng đập lên lưng anh: “Lăng Ngạo! Anh khốn khiếp! Anh là đồ lừa đảo! Anh cút!”
Anh nghe thấy, lại chậm rãi đứng tại chỗ xoay người lại, nhìn cô như con nhím dựng hết gai trên người, sau đó tràn đầy cảnh giác nhìn mình.
Trong lòng rõ ràng đau đớn đến tột cùng, lại vẫn cười với cô.
Giờ khắc này, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh đột nhiên hiểu ra, giống như một đứa bé ngây thơ, chớp chớp mắt với cô, khiến cô cũng nhìn đến sững sờ.
Anh lại nghiêm túc nói với cô: “Vĩnh Nhi, em vĩnh viễn cũng không biết, để đi đường trước mặt em, anh cần trải qua bao nhiêu giãy giụa và dũng khí. Nhưng mẹ nói, nếu muốn giữ em lại, thì phải cố gắng khiến mình chân thành với em, phải bóp nát tự tôn đáng chết của anh, cho nên, anh muốn thử một lần, thử nghe lời mẹ một lần, cũng thử thành thật với em một lần.”
Tia sáng trong phòng không quá sáng.
Đèn chính trên trần không được bật, chỉ bật hai chiếc đèn nhỏ màu vàng cam đầu giường, nhưng mà, ánh sáng như vậy, đủ để thắp sáng cả phòng.
Tống Vĩnh Nhi bất giác tim treo lơ lưng, có chút căng thẳng.
Mặc dù cô không rõ tại sao mình sẽ căng thẳng.
“Vĩnh Nhi, em nhìn rõ.”
Anh lại cười cười với cô, nhưng đôi tay rũ bên người lại cứng ngắc, cô nhìn thấy anh nắm chặt ống quần, dường như anh thật sự rất căng thẳng!
Thời khắc lặng lẽ dừng lại…
Tống Vĩnh Nhi trước đó đã biết, anh đứng lên sẽ là một người đàn ông rất cao lớn, giống như một superman, đỉnh thiên lập địa.
Mà bây giờ nhìn anh, cô cũng có thể đoán ra mình đứng trước mặt anh, hẳn chỉ tới ngực anh.
Đây thật sự là một người đàn ông không chỉ đẹp trai nho nhã, nhưng vậy thì sao?
Nhân phẩm không ổn, đẹp trai cũng là cặn bã!
Chính vào lúc cô giãy giụa trong lòng, Lăng Ngạo lại chậm rãi nghiêng người, chậm rãi đi từng bước, từng bước về phía nhà vệ sinh…
“A!”
Tống Vĩnh Nhi sợ đến hai tay che miệng mình!
Lăng Ngạo nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô, thân thể cứng ngắc khựng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, đi tới cửa nhà vệ sinh, anh lại quay lại, đối diện với cô bước đi.
Trên tường, hình bóng cao lớn của Lăng Ngạo lên lên xuống xuống theo thân thể anh.
Tống Vĩnh Nhi trước giờ chưa từng dự đoán, anh lại là một người què!
“Năm đó, anh bị tai nạn xe, em cứu mạng anh, lại không thể cứu đôi chân anh. Anh được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói chân anh tàn phế rồi, không để đứng dậy nữa. Xuất viện, Trần An và Trần Tín đều đang khóc náo ở nhà họ Lăng, khẳng định là anh cả và anh hai liên thủ thiết kế anh, kêu Lăng Nguyễn làm chủ cho anh. Nhưng mà, Lăng Nguyễn lại sợ anh thật sự sẽ tổn hại hai con trai ông ta, mới mua cho anh tòa biệt thự ở đây, vứt anh đến, vứt cả Trần An và Trần Tín tới đây, để anh tự sinh tự diệt!”
Anh vừa nói, vừa đi về phía cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ngày tháng đen tối đó, là họ cùng anh vượt qua. Lúc anh 22 tuổi, nhà họ Nghê đưa anh tới Đức làm phẫu thuật, chân trái anh sau khi phẫu thuật có thể hồi phục, nhưng chân phải lại phải nẹp cố định trong xương năm năm sau lấy ra mới có thể hồi phục. Cho nên bây giờ, em thấy anh như một người què. Vĩnh Nhi, em sẽ không biết em ý nghĩ thế nào đối với anh, anh che giấu với bên ngoài, là một phương thức tự bảo vệ mình, mà che giấu với em, chỉ là vì quá yêu em, anh tình nguyện ngồi trên xe lăn, để em ảo tưởng anh có thể đứng dậy đi đứng thoải mái bình thường, cũng không muốn lê bước chân khập khiễng trước mặt em như vậy, để em nhìn thấy anh không đủ hoàn mỹ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...