Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 204: LỜI HỨA
Nghê Chiến vẫn luôn biết, Lăng Ngạo là một người trong nóng ngoài lạnh.
Nghĩ đến sự mất mặt của mình ngày hôm nay, anh ta không dám yêu cầu nhiều, gương mặt có chút xấu hổ nói: “Chúc mừng thì thôi đi, đợi đến ngày em khai trương, sẽ mời mọi người một bữa thật ngon!”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy liền cười, Lăng Ngạo lại vội vã chạy đến đây vì bữa ăn, còn đến khu vực náo nhiệt trong thành phố, đúng là có chút bất ngờ.
“Như vậy đi, để em mời! Anh Nghê Chiến thuê nhà của em, cũng đồng nghĩa với việc em khai trương rồi, vì vậy bữa cơm này nên để em mời!”
Vừa nói xong, bàn tay của cô đã bị Lăng Ngạo nắm lấy.
Cô ngại ngùng nhìn anh, có chút không dám nói, cô chỉ vừa mới ra ngoài mà anh đã chạy theo đến đây rồi, vì không nỡ rời xa cô sao?
Trong lòng cô có chút vui mừng, đều thể hiện hết trên gương mặt.
Cô giống như là một tờ giấy sạch sẽ nhất trên thế gian này, chỉ đợi anh bước đến và vẽ cầu vồng lên đó mà thôi.
Ánh mắt của Lăng Ngạo lướt qua vành tai đỏ ửng như hoa đào của cô, ngón tay khẽ vẽ vài vòng tròn trên bàn tay mềm mại của cô, thành công nhìn thấy cô nuốt nước miếng, anh cười gian xảo, dịu dàng nói: “Bé ngoan, chúng ta sắp đính hôn rồi, nhưng hình như vẫn còn quên chưa làm một chuyện quan trọng.”
Tống Vĩnh Nhi khẽ ngơ ra, nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của anh, có chút lúng túng: “Không phải… không phải là những chuyện nên làm đều làm cả rồi sao?”
Đáng chết, anh còn mạnh tay như vậy nữa, đau chết cô rồi!
Nghê Chiến hận không thể biến mình trở nên trong suốt!
Cứ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi ăn đậu hũ, ngày tháng sau này của anh, chỉ cần còn ở thành phố M, e là không thể thoát khỏi vận mệnh để Lăng Ngạo tạm thời nuôi dưỡng rồi.
Nghe lời của cô, Lăng Ngạo ngơ ra một lúc, rồi ánh mắt hiện lên chút buồn bã.
Đáng tiếc thật, lần đầu tiên của hai người anh cố gắng như vậy, nhưng lại không phải kì rụng trứng của cô.
Xem ra, vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.
Kéo lấy cánh tay cô khẽ lắc lư, anh giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo, nhìn cô cười: “Giấy chứng nhận kết hôn!”
Năm chữ vừa thốt ra, đừng nói là Tống Vĩnh Nhi, đến cả Nghê Chiến và Cố Duyên cũng đều rất kinh ngạc!
Nghê Chiến không kìm được mà nói: “Cái này, không nên đăng kí trước lúc làm lễ cưới chứ, mới chỉ đính hôn thôi mà, có sớm quá không?”
Một ánh mắt giận dữ phóng về phía anh, khiến Nghê Chiến sợ hãi vỗ trán mình, rồi anh quay sang vẫy tay với Cố Duyên: “Duyên Duyên! Duyên Duyên, ông đây hình như bị cảm nắng rồi, mau, mau, mang chai nước đến đây cho anh uống thêm một ngụm nữa!”
Cố Duyên khúc khích cười, cũng rất nghe lời phối hợp với anh.
Còn Tống Vĩnh Nhi cả một lúc lâu vẫn chưa thể phản ứng lại.
Lăng Ngạo vẫn luôn đợi câu trả lời của cô, nhưng mà đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy cô có bất cứ phản ứng nào.
Gương mặt vốn đang đợi chờ của anh trở nên cứng đờ, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, không chắc chắn gọi cô thêm một câu nữa: “Bé ngoan?”
Tống Vĩnh Nhi ngơ ra một lát, sau đó mới chậm chạp nhìn anh nói: “Có phải là, hơi nhanh quá không?”
Đôi môi của Lăng Ngạo lại trắng bệch thêm một chút nữa, nói: “Anh chắc chắn sẽ lấy em rồi, đời này không thay đổi, em thì sao, em sẽ mãi ở bên anh chứ? Nếu như không, vậy còn gì phải do dự nữa?”
“Em không biết, bây giờ em rất loạn.”
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên ôm lấy tim của mình, không thể nói rõ được sự hoảng loạn lúc này.
Điều này Nghê Chiến có thể hiểu được, anh bước lên một bước đứng bên cạnh Lăng Ngạo: “Anh, cô nhóc này dù gì cũng nhận một sự giáo dục hiện đại, khác hẳn với những cuộc hôn nhân mù quáng trong xã hội phong kiến hay tảo hôn và sinh con sớm ở vùng nông thôn nhỏ bé. Em ấy có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa cô ấy mới mười tám tuổi, anh đừng có ép em ấy quá. Em góp ý là hai người nên làm theo các bước thông thường, đính hôn trước rồi sau đó hẹn hò, yêu đương như bình thường, trước hôn lễ thì hãy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, như vậy cũng không có gì khác cả, không nhất định phải vội vã lúc này.”
Sắc mặt của Tống Vĩnh Nhi cũng trở nên xanh xao: “Em cảm thấy anh Nghê Chiến nói rất đúng, chúng ta đăng kí kết hôn trước hôn lễ được chứ?”
Ban đầu đã nói rõ rồi mà, ngày 8 tháng 8 đính hôn, ngày 10 tháng 10 kết hôn.
Hôm nay là 27 tháng 7, còn cách hôn lễ hơn hai tháng nữa.
Hai tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trong khoảng thời gian đó có thể sẽ xảy ra những chuyện không đoán trước được.
Chỉ nói đến những gì mà Lăng Ngạo đã phải trải qua từ nhỏ đến lớn, đã khiến anh không dám tùy tiện dự đoán ngày mai sẽ xảy ra những điều gì ngoài ý muốn.
Nắm chặt tay cô, Lăng Ngạo vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Vĩnh Nhi, nếu như anh muốn ngay ngày hôm nay thì sao? Nếu như anh nói, hôm nay chắc chắn phải đi đăng kí kết hôn, anh mới thật sự yên lòng thì sao?”
Cô có chút khó xử nhìn anh: “Nhất định phải là hôm nay sao? Ba mẹ em đều không ở nhà, chuyện này… có phải em nên nói trước với họ hay không? Hơn nữa, sổ hộ khẩu cũng ở chỗ mẹ em…”
“Họ đã nhận sính lễ của anh, thì đã chứng tỏ là họ bằng lòng gả em cho anh rồi, không phải sao?” Lăng Ngạo nắm chặt tay cô, chặt đến mức khiến cô cảm thấy đau đớn: “Hơn nữa, không cần sổ hộ khẩu, chỉ cần chứng minh thư của anh và em là được rồi. Bé ngoan, anh thật lòng muốn cưới em, lẽ nào em không muốn gả cho anh sao?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối.
Không có nhẫn kim cương, không có màn cầu hôn lãng mạn, cũng không có một vương tử phong độ quỳ xuống vì cô.
Đến cả Nghê Chiến cũng biết mua cho Cố Duyên một đóa hoa hồng, sao đến cả một ngọn cỏ anh cũng không có chứ.
Cô che giấu đi sự hụt hẫng trong lòng mình, khẽ nở nụ cười: “Được thôi, vậy thì hôm nay đi!”
Lăng Ngạo thở phào một hơi, kéo cô vào lòng ôm chặt, đặt một nụ hôn vô cùng trân trọng lên trán cô: “Bé ngoan, cảm ơn em!”
Một câu “được thôi” của cô, ngọt ngào, đã cho anh cảm nhận được sự hạnh phúc của toàn thế giới này.
Khúc Thi Văn lái xe đưa Nghê Chiến và Cố Duyên đến phòng bao của nhà hàng đợi, còn Trần Tín cùng Trần An lái xe đưa Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi đi đăng kí kết hôn.
Có lời dặn dò của ba anh từ trước, thủ tục đăng kí của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi rất nhanh gọn.
Họ cùng nhau điền thông tin của mình, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau cầm cuốn sổ đỏ trong tay, rồi hai người đổi cho nhau.
Khi cả hai cuốn sổ đều được Lăng Ngạo thu lại, Tống Vĩnh Nhi khẽ đẩy anh, bắt đầu cuộc sống sau khi kết hôn của họ.
Ánh nắng rực rỡ, cùng những cơn gió nhẹ nhàng, khi hai người sắp bước đến xe, Lăng Ngạo đột nhiên giơ tay lên, ý bảo cô dừng lại.
Tống Vĩnh Nhi có chút ngơ ra nhìn anh: “Sao vậy?”
Lăng Ngạo quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Thật ra trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, ví dụ như, anh biết tính cách của hai người họ thật ra không quá thích hợp với nhau, mà còn một đời dài ở phía sau đang đợi họ, nếu muốn an nhiên sống tiếp, vậy thì khi hai người xảy ra xung đột một lần nữa, thì sẽ có một người phải nhường bước, học cách thỏa hiệp.
Anh biết, hai người ở bên nhau, cô đã thỏa hiệp rất nhiều lần.
Cho dù cô không nói, nhưng thật ra anh đều biết hết.
Nhưng mà có thể làm sao chứ, rõ ràng biết là như vậy, nhưng anh vẫn không có cách nào bỏ qua cho cô.
Anh thầm hứa với cô trong lòng: “Bé ngoan, sau này anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì nữa, đăng kí kết hôn là chuyện cuối cùng, sau này nếu như xảy ra xung đột về tính cách, anh xin thề, anh sẽ nhường bước trước, mãi mãi cũng vẫn luôn là người nhường bước!”
Dưới ánh nắng, gương mặt anh phát sáng, nhìn cô cười dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...