Truyện Hôn Là Nghiện

CHƯƠNG 135: KHÔNG CHO PHÉP
Độ nóng của nhựa đường rơi vào cả nghìn độ C, như thế nếu rơi vào nóc xe kim loại, người trong xe không đến mấy phút sẽ bị thiêu cháy!
Gặp phải tình huống bất ngờ, Trần An nghiến răng đạp mạnh chân ga, chiếc xe con của bọn họ cứ như thế từ bên đường lao sang, đâm gãy rào chắn bên đường cao tốc, lao thẳng vào trong con rừng nhỏ tối đen!
Sau một hồi va đập, chiếc xe đâm mạnh vào một gốc cây lớn nào đó!
Tất cả túi khí trong xe đều bung ra, trong đêm tối, giơ tay không thấy năm ngón, bốn người đàn ông chỉ có thể nghe thấy tiếng rên khẽ!
Trần An và Trần Tín nghiến răng, mở chiếc đèn nhỏ trên nóc xe, lại bò từ trong xe ra, sau đó xem xét chủ nhân ngồi đằng sau!
Vừa nhìn, cả hai người đều hoảng!
Nghê Chiến mắt nhắm chặt, máu chảy từ trên đầu chảy qua má và dái tai, dưới ánh đèn từ nóc xe thấy rất dọa người!
Trán của Lăng Ngạo cũng chảy máu, đang trong trạng thái nửa hôn mê, anh cố gắng cử động tai và ngón tay, cố gắng giữ tỉnh táo của bản thân.
Hai anh em Trần An một người mở cửa xe, một người gọi điện thoại gọi xe cấp cứu.
Sau khi gọi xe cấp cứu xong thì nhìn thấy cách đó không xa có 3-4 chiếc xe máy chạy đến, đều mở đều sáng chói, từ bốn phía khác nhau di chuyển đến gần bọn họ!
Lúc này, hai anh em nhà họ Trần trong lòng đã có tính toán rồi!

Hôm nay bọn họ bị người ta theo dõi rồi!
Người đến không phải kẻ tốt!
Một tay Trần An siết chặt phi đao, một tay sờ súng, Trần Tín đóng cửa sau xe lại, liếc nhìn cảnh xung quanh.
Hai anh em cảnh giác nhìn bốn chiếc xe máy sau khi áp sát thì không động di chuyển nữa, bên tai vang lên tiếng nói đầy động lực từ trong đầu!
“Ha ha, anh, lâu rồi không đánh nhau rồi, chúng ta lần này giữ lại một người từ từ chơi đi!”
“Được!”
Hai anh em đã chuẩn bị quyết chiến một trận, lúc này, một người đàn ông trong đó nói: “Giao Nghê Chiến cho chúng ta, các người có thể sống mà rời khỏi!”
Trần An khẽ cười: “Vậy phải xem mày có bản lĩnh không đã!”
Lời vừa dứt, một ánh bạc rực rỡ đã xuyên qua màn đêm, đâm thẳng vào yết hầu của người đàn ông vừa mới mở miệng đó!
Người ngã, xe đổ, ác chiến chính thức bắt đầu!
Ba chiếc xe lao về phía hai anh em họ, hai người họ lao về phướng chiếc xe máy vừa đổ đó, Trần Tín đột nhiên phi thân, một cước đá đạp lên thân cây, mượn lực nhảy lên cao, cơ thể ở khống trung lật qua, nháy mắt rơi xuống, vừa hay rơi vào một chiếc xe máy chuẩn bị đâm tới!
Hai tay anh ta nắm lấy đầu của tên sát thủ trước mặt, không đợi đối phương có bất kỳ động tác gì, trực tiếp dùng sức vặn!
Người trước mắt mềm nhũn ra, không có khí lực, Trần Tín quăng tên đó như một con gà con từ trên xe xuống, lái xe máy của hắn lao về hai chiếc xe khác đang chuẩn bị đâm vào Trần An!
Sau khi anh ta đâm một chiếc xe đổ ra, một phát súng đã giải quyết xong kẻ đó, vọt lên một tay kéo Trần An, sau đó va chạm với chiếc xe cuối cùng, tên đó chưa nhìn thấy Trần Tín cứ như không sợ chết, thấy Trần Tín lao đến với tốc độ đó thì có chút do dự thì nháy mắt chần chừ, Trần Tín tăng tốc xông đến, khi sắp đến trước mặt hắn thì đột nhiên đổi hướng, chiếc xe phi qua nóc xe của Lăng Ngạo!
Xe máy của bọn họ trong nháy máy an toàn đáp đất, đối thủ cuối cùng cũng ngã xuống.
Cổ họng của kẻ đó, cũng có một chiếc phi đao nhỏ!
Hai anh em dừng xe, Trần Tín bước tới kiểm tra, có chút buồn bực mở miệng: “Đã nói phải để lại người sống, thật là! Lại không nhịn được!”
Trần An cúi người, đi đến một chiếc xe đổ trên đất, nhưng động cơ vẫn brừm brừm vang lên, nâng chiếc xe lên thử, sau đó nói: “Chúng ta mỗi người một xe, mau chóng đưa chủ nhân đến bệnh viện!”
“Đi!”
Một tiếng sau …
Thị trưởng, bí thư tỉnh ủy cùng cục trưởng cục cảnh sát, đội trưởng điều điều tra tội phạm của thành phố M, toàn bộ đều đứng trước cửa phòng phẫu thuật!

Bọn họ người nào người nấy bị dọa đến mức ba hồn bảy vía đều đi mất một nửa!
Ai ngờ tới thái tử gia như Nghê Chiến, nửa đêm lại bị truy sát trên đường cao tốc chứ?
Sau đó, bệ hạ tức giận truyền lệnh điều tra nghiêm ngặt chuyện này, nếu chuyện này mà không xử lý tốt, hoặc chủ tử có bất cứ tổn hại nào, mạng nhỏ của bọn họ cơ bản cũng mất luôn!
Trần Tín và Trần An cũng đã xử lý đơn giảng vết thương, để an toàn, bọn họ cũng đi chụp X-quang, bác sĩ nói bọn họ bị chấn động não nhẹ, cần phải nghỉ ngơi, nhưng bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi.
Sau khi gọi điện cho nhà họ Nghê, các nhân vật lớn của thành phố M đều lần lượt đến.
Trần Tín nói với Trần An, bọn họ giết người đơn thuần là tự vệ, nếu như không giết mấy sát thủ đó, người chết chính là bọn họ với Nghê Chiến!
Nói như thế, ai còn dám truy xét?
Ngay cả Phú Nhất đại nhân bên cạnh bệ hạ cũng đích thân gọi điện đến nói: “Tình hình của hai đứa con trai ta như thế nào rồi?”
Cũng chính vì lần này, cả thành phố M như bị nổ tung, thì ra hai vệ sĩ bên cạnh cậu tư phế vật lại là con trai ruột của đội trưởng Ngự Thị!
Phu nhân Nguyệt Nha vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Nghê Tử Dương, đem tình trạng của Nghê Chiến và Lăng Ngạo nói cho bà ta.
Bà ta tái nhợt mặt vì sợ hãi, dẫn Cố Duyên từ sân bay tìm xe tiếp ứng, lòng nóng như lửa đốt chạy đến bệnh viện!
Buổi đêm ở thành phố M rất náo nhiệt, khi đi qua đây thì bị tắc đường một lúc lâu.
Cố Duyên an ủi bà ta, bản thân cũng lo lắng muốn khóc, sau đó nghe nói hai anh trai của mình không sao, cô ta mới dần dần yên tĩnh.
Đương nhiên, cô ta không biết phu nhân Nguyệt Nha không phải chỉ vì lo lắng cho Nghê Chiến, mà còn cả Lăng Ngạo!
Trong lúc tắc đường, điện thoại của Lạc Kiệt Hy gọi đến.

Nghê Tịch Nguyệt ấn tắt, không nghe.
Ông ta cứ gọi.
Bà lại cứ tắt.
Ông ta lại gọi, cuối cùng bà cũng nghe máy, còn mang theo chút tức giận: “Anh làm gì gọi không ngừng vậy?”
“Đến bệnh viện chưa?” Giọng nói dịu dàng truyền đến, ông ta dường như không có một chút tức giận, cảm giác được sự lo lắng của bà, ông ta còn dịu dàng nói với bà: “Đừng gấp, tình hình bên bệnh viện tôi đã nắm được đại khái rồi, người quản lý thành phố M đều đang ở đó.”
“Còn có chuyện gì không?” Nghê Tịch Nguyệt lúc này trong lòng rất loạn, không nghe lọt cái gì cả, cũng không muốn nói gì cả: “Tôi mệt rồi, tôi bây giờ chỉ muốn yên tĩnh, muốn nhìn thấy mấy đứa trẻ bình an vô sự ở trước mắt tôi!”
Lạc Kiệt Hy nghe thế, trầm mặc hai giây, nói: “Tôi nghe nói rồi, cùng xảy ra chuyện với Nghê Chiến, còn có đứa trẻ đó. Tình hình của đứa trẻ đó tốt hơn Nghê Chiến một chút, em không cần lo lắng.”
Nghê Tịch Nguyệt: “…”
“Không được phép gặp nó!” Lạc Kiệt Hy bỗng tức giận ra lệnh: “Tôi không cho phép em gặp đứa trẻ đó! Không cho phép!”
Nghê Tịch Nguyệt trực tiếp cúp điện thoại của ông ta!
Đôi mắt tinh tế thông tuệ nhìn ra bên ngoài cửa xe, bà ta tha thiết thời gian có thể dừng lại khi còn trẻ, khi đó, bà ta và Lạc Kiệt Hy, cùng Lăng Vân đều rất thân thiết.
Điện thoại của Lạc Kiệt Hy lại gọi đến, Nghê Tịch Nguyệt trực tiếp tắt máy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui