CHƯƠNG 116: TIN ANH TATống Vĩnh Nhi bỗng nhiên ngưng dùng vũ lực với Trần An.
Bởi vì cô cũng đang mong chờ người đàn ông yêu dấu từ bên trong có thể nói ra một câu, cô rất muốn biết anh có tốt hay không.
Lăng Ngạo giống như tâm linh tương thông với cô, nói: “Tôi không sao!”
Một lời này, rõ ràng mang theo sự vui vẻ, còn có vài phần dương dương tự đắc!
Trần Tín nghe vậy, khóe miệng giật một cái, công phu của cậu Tư đương nhiên bọn họ biết rất rõ ràng, đối phó với cậu Nghê, căn bản không có khả năng chịu thiệt thòi.
Mà ngay sau đó, tiếng hét chói tai của Nghê Chiến đã chứng minh suy đoạn của Trần Tín: “Trần Tín! Nhanh đến cứu tôi! Cứu mạng! Cô nhóc! Người đàn ông của em muốn giết tôi! Nhanh lên cứu, a ~! Nhẹ, anh nhẹ một chút, a ~! Ân a ~!”
Bên trong cánh cửa, tiếng cầu cứu kiềm diễm triền miên.
Tống Vĩnh Nhi vô thức lui về sau hai bước, nghe thấy tê cả da đầu.
Chú muốn giết anh Nghê Chiến, điều này khả năng này không lớn.
“Anh Nghê Chiến, anh đừng giả vờ! Anh không bắt nạt chú thì tốt rồi!” Tống Vĩnh Nhi nghĩ lại cũng thấy không có khả năng, hất cằm lên, vẫn lo lắng hơn cho Lăng Ngạo một chút, nói: “Anh Nghê Chiến, anh ngoan ngoãn giao vài cọng tóc đi! Nếu để em thấy anh bắt nạt chú lần nữa, em nhất định sẽ báo thù!”
“Con nhóc này! Em thật sự là thông minh một đời, hồ đồ một… A ~! Cứu mạng a ~! Trần Tín! Trần Tín!”
Có lẽ Nghê Chiến biết cô nhóc này không đáng tin cậy, cho nên thảm thiết kêu tên Trần Tín ở trong đó.
Từng tiếng hét chói tai bén nhọn, thê thê thảm thảm, nghe thật giống như có chuyện.
Trần Tín cũng không muốn làm lớn chuyện, càng không thể nhìn cậu Nghê nhận quá nhiều đau đớn, miễn cho việc không tiện bàn giao, thế là anh ta đưa tay gõ cửa một cái: “Cậu Tư, cô Tống muốn vào!”
Bầu không khí giống như bị ai đó dùng ma thuật, tiếng kêu thảm thiết đau đớn và tiếng ồn ào bên trong lập tức dừng lại.
Khoảng ba bốn giây sau, Lăng Ngạo yếu ớt nói: “Ừm.”
Ngay sau đó, Trần Tín mở cửa ra.
Tống Vĩnh Nhi lập tức lao vào, chuyện đầu tiên chính là nhào tới bên người Lăng Ngạo, khom người xuống sờ sờ lên người anh, sau đó xoa bóp, cô hoàn toàn không phải muốn chiếm tiện nghi của anh, cô thật sự muốn biết anh có bị thương hay không.
“Chú, chú có sao không?”
Ánh mắt ân cân đầy sự lo lắng và đau lòng, tất cả đều được chưa đầy trong đôi mắt to trong veo không biết nói dối của cô.
Lăng Ngạo nhìn cô, lại nhìn mắt Nghê Chiến, bỗng nhiên đưa tay một chỉ, nói: “Cậu ta bắt nạt tôi!”
Hành động này đã thành công chuyển toàn bộ sự chú ý của mọi người lên trên người Nghê Chiến trên chiếc giường lớn kia.
Cả người anh ta bị quấn như một con tằm, vẻ mặt im lặng lại sụp đổ, ấm ức nhìn Lăng Ngạo: “Cậu Tư, cậu thật sự dám nói! Cậu dám nói, cũng phải có người chịu tin nha!”
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy?
Bây giờ tóc Nghê Chiến vẫn còn cảm thấy đau, đau chết mất!
Chân của anh ta cũng đau!
Lưng cũng đau!
Eo cũng đau!
Toàn thân đau!
“Em tin!”
Tống Vĩnh Nhi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng lên, tức giận lườm Nghê Chiến, nói: “Anh Nghê Chiến, anh biết rõ chú đi đứng không được tốt, anh còn bắt nạt chú ấy như vậy, anh nỡ lòng nào?”
“Anh, sao anh lại bắt nạt cậu ta? Em tận mắt nhìn thấy rồi sao?”
Nghê Chiến thật sự suy sụp, anh ta cảm thấy cả người đều không được tốt, cũng hoàn toàn không có cách nào ở chung trong một bầu không khí với cặp vợ chồng Lăng Ngạo này!
Một người còn tinh hơn cáo, một người vào thời khắc mấu chốt, lúc nên hồ đồ lại ỷ vào IQ mà chèn em một cô nhóc, hai người này ở cùng một chỗ thật đúng là hoàn hảo.
Điều quan trọng nhất chính là, một người diễn kịch, người còn lại cũng đần độn sẵn sàng nhìn.
Lúc này Nghê Chiến thật muốn nói một câu trong lòng: “Ông trời của tôi ơi, em gái Nhi ơi, em thấy ai không quen, tại sao lại đi quen ông chú này? Đây rõ ràng là một con sói xám già!”
“Em không nhìn thấy, nhưng em tin anh ấy!”
Tống Vĩnh Nhi nhớ rõ, vừa rồi lúc Lăng Ngạo ở trong phòng làm việc, khi Lăng Ngạo vì thân thể mà xoắn xúy và khổ sở, anh đã nói với cô một cách nghiêm túc: Sau này bọn họ cần phải tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn.
Mặc dù đối với chuyện vừa rồi có chút nghi ngờ, cảm thấy Nghê Chiến nhìn không giống như người sẽ bắt nạt người tàn tật, nhưng cô đã đồng ý với chú, sau này phải thương anh, bây giờ sẽ cố gắng thử tin tưởng anh.
“Anh Nghê Chiến, chú sẽ không nói dối em! Cho dù chú ấy lừa cả thế giới, cũng sẽ không nói dối em!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh rạng ngời.
Nghê Chiến hít sâu một hơi, yếu ớt nghiêng đầu, ngã gục xuống và nhắm mắt lại.
“Cậu Tư, anh em tôi sẽ chờ xem, xem cuối cùng kết thúc của cậu thế nào!”
Tống Vĩnh Nhi không hiểu lắm, đang yên đang lành, nói câu này là có ý gì?
Trần Tín lại hiểu rõ, liếc mắt nhìn Lăng Ngạo, nói: “Cậu Tư, cậu Nghê có vẻ rất chật vật, có lẽ tối hôm qua anh ta vì hôn sự của ngài và cô Tống đã rất tận lực, chúng ta cũng không nên quấy rầy anh ta nghỉ ngơi!”
Lăng Ngạo vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói hào khí ngút trời của Tống Vĩnh Nhi: “Dù chú ấy lừa cả thế giới, cũng sẽ không nói dối em!”
Cảm giác trên vai có thêm một đôi tay nhỏ ấm áp, anh ngước mắt nhìn lên, đón lấy chính là đôi mắt to lấp lóe mê người của Tống Vĩnh Nhi: “Chú, tóc lấy được không?”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào người cô, gật đầu nói: “Lấy được!”
Cô lập tức mỉm cười, đôi mắt trong suốt như thủy tinh: “Vậy chúng ta đi! Em đói, muốn ăn cơm chị Thi nấu!”
“Được!”
Nhìn bóng lưng hai người bọn họ dần đi xa, Nghê Chiến mới từ từ ung dung mở mắt ra.
Nghĩ đến vừa rồi bị Lăng Ngạo nhổ tóc, trong lòng anh ta lo lắng không thôi!
Ở đâu còn có thể buồn ngủ.
Ngay cả cơn buồn ngủ nặng nề nhất cũng đều bị màn kịch vừa rồi nháo cho bay hết rồi.
Tiến vào toilet, rửa mặt, thay quần áo, thu dọn sạch sẽ, anh ta kéo theo vali hành lý, đón xe trở về Tử Vi cung.
Dù sao anh ta trốn ra được cũng chính là vì muốn né tránh bàn tay tội ác của bọn họ, bây giờ đầu anh ta vô cùng đau đớn, muốn bảo vệ cũng đã mất đi, nếu tiếp tục ở bên ngoài cũng không còn cần thiết nữa.
Nghê Chiến cũng là một thanh niên tốt bụng, chủ yếu là nhà họ Nghê gia giáo và nghiêm khắc, cho dù anh ta là đàn ông trong nhà, ông nội cũng chưa bao giờ nuông chiều buông thả anh ta.
Những thứ này, có thể nhìn ra được từ tác phong đối nhân xử thế của Nghê Chiến, danh tiếng tốt trước sau như một, đều có thể nhìn ra được.
Trên đường trở về, anh ta còn yêu cầu tài xế taxi đi vòng vo quanh trung tâm thành phố, trong lòng âm thầm tính toán, anh ta muốn mở một cửa hàng trang sức thì nên chọn vị trí thế nào cho tốt.
Tất nhiên, như vậy anh ta nhất định phải làm được chút thành tích, cho ông nội nhìn, xem anh hăng hái đến mức nào.
Mà những người bên phía Lăng Ngạo, sau khi rời khỏi khách sạn, lái xe trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.
Giống như lần trước, Trần Tín lấy hai cái túi nhỏ chứa sợi tóc mẫu của Lặng Ngạo và Nghê, đều tiến vào trong bệnh viện, lúc quay trở lại, vẫn nói với Lăng Ngạo rằng ba ngày nữa sẽ có kết quả.
Tống Vĩnh Nhi thấy Lăng Ngạo có tâm sự, liền mỉm xoa cánh tay anh nói: “Chú, yên tâm, cho dù kết quả thế nào, bên cạnh chú đều có cháu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...