CHƯƠNG 115: KÊU GÀO THẢM THIẾTNếu như Nghê Chiến ra khỏi nhà sống ở khách sạn, cho dù ở thành phố nào trên thế giới, đều sẽ ở khách sạn Kỳ Tinh.
Đây là một trong những sản nghiệp thuộc sở hữa của Tinh Tộc Lạc Thị, bệ hạ rất ưu ái anh ta, Nghê Chiến không chỉ có những chiếc thẻ rất nhiều màu sắc được lưu hành trong hoàng thất. Mà còn có loại thẻ có thể miễn phí trong tất cả các sản nghiệp thuộc sở hữu của Lạc Thị, chính là chiếc thẻ vàng đen mà anh ta đang sử dụng.
Lúc này, anh ta đang nằm rất thoải mái trên chiếc giường sang trọng siêu lớn trong phòng tổng thống, cả người chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng, trên người đắp một chiếc chăn trắng nhỏ, bên ngoài mặt trời đã lên đến mông, nhưng anh ta vẫn lười mở mắt ra để nhìn.
Anh ta thực sự rất mệt mỏi.
Nửa đêm hôm qua, anh ta không thể ngủ được, gọi điện thoại cho ông nội Nghê Tử Dương, nói những chuyện khiến người khác vô cùng phẫn nộ mà cô nhóc Tống Vĩnh Nhi có IQ rất cao kia đã làm, còn nói chuyện Lăng Ngạo có ý định nhổ tóc anh ta.
Vì vậy, anh ta không dám ở Tử Vi cung quá lâu, thêm nữa, chuyện lộ ra càng sớm thì những ngày tháng vui vẻ của mọi người sẽ trôi đi càng nhanh!
Nhưng, Nghê Tử Dương chỉ trả lời một câu: “Thuận theo tự nhiên đi!”
Nghê Chiến cảm thấy, ông nội càng già càng thích hợp để tu luyện tu đạo, mỗi lần hỏi ông cái gì, ông luôn trả lời mà giống như chưa trả lời, cho dù là trong miệng toàn là những lời vô ích, cũng có thể để lộ ra ý thiền thanh nhã, cũng không biết sao bà nội có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy chứ.
Anh ta đang nghĩ cách đối phó với Lăng Ngạo, nhưng nghĩ đến tận khi trời sáng, cũng không biết đã tốn bao nhiêu noron thần kinh.
Cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy mình không thể đấu lại một con cáo già như Lăng Ngạo.
Thậm chí còn cảm thấy Tống Vĩnh Nhi cũng là một con cáo nhỏ!
Anh ta chật vật trốn khỏi Từ Vi cung, lúc đi đến khách sạn, trời đã sáng, anh ta ăn sáng trong nhà ăn, ngủ thẳng đến bây giờ.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng chuông cửa.
Anh ta ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm!
Chuyện lớn gì cũng đừng mong làm ồn giấc ngủ của anh ta!
Chuông cửa reo khoảng bốn, năm lần, sau đó dừng lại.
Sau đó, trong không gian vang lên một tiếng tích tắc của nhạc điện tử, cánh cửa phòng tổng thống được mở ra, một chiếc xe lăn màu bạc tiến vào trước, phía sau xe lăn là một làn váymàu trắng, nhẹ và linh hoạt, còn có một đôi giày bằng pha lê mới tinh.
Cánh cửa bị đóng lại, một bóng dáng cao lớn đi qua phía sau của đôi giày pha lê, đầu tiên mở cửa của một căn phòng, bước ra, lại mở cửa của một căn phòng khác.
Trần Tín đứng ở cửa, liếc nhìn vào bên trong, sau đó lại nhìn vào hai người trong phòng khách, nói: “Cậu Nghê vẫn còn đang ngủ.”
Ánh mắt của Lăng Ngạo rất sâu, sâu đến mức từ trước đến nay chưa từng thấy: “Nhổ!”
Trần Tín vẫn đứng ở đó không di chuyển.
Dù sao anh ta cũng là người mà ông nội tự mình giao cho phu nhân Nguyệt Nha, chẳng khác gì là một nửa người nhà họ Nghê. Nhiều năm như vậy, mối quan hệ của bọn họ với những người trong hoàng cung, đều dựa vào người nhà họ Nghê để truyền đạt với nhau. Bao gồm sự giáo dục, sự nghiệp học hành, bản lĩnh mà họ nhận được trong mấy năm nay, đều là nhờ vào ân huệ của nhà họ Nghê.
Anh ta có chút khó xử nhìn Lăng Ngạo nói: “Cậu Tư, tôi….”
Ánh mắt của Lăng Hạo không có dấu hiệu rời đi, nhìn vào đôi vai trắng, lộ ra bên ngoài của Nghê Chiến: “Cậu đẩy tôi qua, tôi nhổ!”
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Để em đi nhổ cho! Anh đi lại không được thuận tiện. Trần Tín cũng khó xử. Dù sao anh Chiến vẫn còn đang ngủ, em đi là phù hợp nhất.”
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn, chiếc giường kia lớn như vậy, Nghê Chiến lại đang nằm ngủ ở giữa giường, ngăn cách giữa chiếc xe lăn và giường, Lăng Ngạo muốn nhổ tóc của Nghê Chiến quả thật là rất khó!
Đối mặt với ý kiến của cô gái mà mình yêu, Lăng Ngạo lại khẽ lắc đầu.
Anh không muốn cô nhìn thấy cơ thể trần trụi của một người đàn ông trẻ.
Ngay cả khi chỉ lộ một bả vai, một cánh tay hoặc nửa trên.
Đến bây giờ Lăng Ngạo vẫn còn nhớ, tối qua, cô gái nhỏ này nhìn thấy anh cởi trần, nhưng vẫn là dáng vẻ không hề có hứng thú.
Điều này, thực sự khiến anh vừa tức giận vừa ngại ngùng!
“Không sao, anh đi là được rồi. Tín, nhớ đóng cửa lại!”
Lăng Ngạo bỏ lại một câu, sau đó tự mình đẩy xe lăn lưu loát đi vào trong phòng ngủ, đi thẳng đến chiếc giường lớn mà Nghê Chiến đang nằm.
Mà Trần Tín cũng rất nghe lời, đóng cửa phòng ngủ lại, không để cho Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy mọi chuyện bên trong.
Anh nho nhã, lễ phép đứng trước cửa giống như một vị thần, lưng gần như đã dán vào cửa, có dáng vẻ của một kẻ làm quan.
Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại vô vùng lo lắng, nói: “Tôi cảm thấy, anh nên mở cửa ra một chút, ngộ nhỡ xe lăn của chú đổ xuống….”
Trần Tín mỉm cười với cô: “Cô Tống yên tâm đi, lực tay cậu Tư rất mạnh, nếu như vật tay, tôi và anh trai tôi đều không phải là đối thủ của cậu ấy. Vậy nên, hai chân của cậu Tư có thể không đi lại được, nhưng nếu như cậu ấy bò, cũng có thể chống đỡ, bò đến bên cạnh cái gối của cậu Nghê.”
Nghe thấy vậy, Tống Vĩnh Nhi liền nghĩ đến mấy đêm trước, chuyện bị Lăng Ngao ăn đậu hũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, cô cắn môi, khẽ nói: “Đúng vậy, sức lực ở cánh tay của anh ấy rất lớn.”
“Vậy nên, cô Tống không cần phải lo lắng.”
“Ừm.”
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi nghĩ, Lăng Ngạo yêu cô như vậy, nhất định muốn để lại một hình ảnh hoàn mỹ trong lòng cô. Một người đàn ông kiêu ngạo như anh, trước mặt người phụ nữ mà mình yêu, bò từng chút từng chút một đến bên gối của Nghê Chiến, một cảnh tượng xấu hổ như vậy, chắc chắn anh không muốn để cô nhìn thấy.
Càng nghĩ, Tống Vĩnh Nhi càng chắc chắn Lăng Ngạo chính là có ý này.
Trong lòng cảm thấy có chút thương anh, cô khẽ thở dài, lúc nữa, đợi anh đi ra, nhất định được được hỏi anh về quá trình nhổ tóc, để anh không phải xấu hổ.
Nhưng, không lâu sau, một tiếng hét thảm thương xuyên qua cánh cửa, truyền đến: “A!”
Đó là….
Giọng của Nghê Chiến?
Tống Vĩnh Nhi có chút không chắc chắn, bước về phía trước, muốn đi vào để xem xét!
“Trần Tín, anh cho tôi vào đi, nhỡ đâu xe lăn của chú bị lật thì phải làm sao?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, cô Tống yên tâm, nếu như xe lăn của cậu Tư bị lật, âm thanh đầu tiên chúng ta nghe thấy phải là tiếng kim loại đập xuống sàn, chứ không phải là tiếng hét!”
“Nhưng…”
“Không có nhưng, cậu Tư là một người thận trọng, chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn thành công cả, mong cô Tống yên tâm!”
Trần Tín nở một nụ cười, từng từ từng câu nói rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ như rất êm tai, nhưng câu nói lại không ngừng “say no”, đây là lần đầu tiên Tống Vĩnh Nhi nghiêm túc nhìn Trần Tín, lúc này tỉnh ngộ nói: “Suýt nữa thì tôi quên mất, anh là một tổng giám đốc, không có tài ăn nói, đầu óc không nhanh nhạy, không dùng đến anh!”
Trần Tín vẫn mỉm cười: “Cô Tống quá khen rồi!”
Tống Vĩnh Nhi: “…..”
Thịch!
Âm thanh của thứ gì đó rơi xuống sàn nhà!
Nhưng không phải là tiếng kim loại, giống như người bị rơi xuống hơn!
Lúc này, vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi thay đổi rất lớn, vẻ mặt Trần Tín cũng trở nên căng thẳng.
“Để cho tôi vào! Chú bị ngã rồi! Nhanh, mở cửa ra đi! Trần Tín! Anh mở cửa ra cho tôi!”
Tống Vĩnh Nhi nổi điên, dáng vẻ lo lắng muốn đi vào, nhưng Trần Tín lại không dám tùy tiện để cô đi vào, để mặc cô đánh vào người mình, anh nghiêng đầu, đối mặt với cánh cửa nói: “Cậu Tư, cậu không sao chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...