CHƯƠNG 114: HÔN ANH ẤYĐôi mắt của Trần Tín đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia, do dự một lúc, cuối cùng giơ ngón tay lên chỉ chỉ, nói: “Em biết chồng của phu nhân Như Ca tên là Lăng Dư, năm đó Lăng Dư tướng quân đã đánh hạ giang sơn của nước Ninh, nhưng lại để con trai của mình là Đại Đế Thiên Lăng làm hoàng đế! Lăng Dư tướng quân có một người anh họ bị tật ở chân! Đến từ Malaysia!”
Lúc Trần Tín nói xong, đã khóc không thành tiếng.
Anh ta nói quá nhiều.
Bởi vì anh ta không thể chịu đựng được nữa!
Lăng Ngạo quả thật không dám tin!
Bời vì người sáng lập nên Lăng Vân quốc tế, cũng chính là tổ tiên của nhà họ Lăng, Lăng Tầm Hạc, là một thương nhân giàu có có tật ở chân, di cư từ Malaysia sang. Nói như vậy, ngày đó, ông nội của bệ hạ, và ông nội của Lăng Nguyễn là anh họ hoặc là anh con bác con chú sao?
Nếu đúng như vậy, thì Lăng Ngạo và Lăng Nguyễn có mối quan hệ họ hàng xa, không phải ám chỉ anh chính là hậu duệ của Lăng Dư tướng quân sao?
Hậu duệ của Lăng Dư tướng quân, không phải là hoàng đế, thì cũng là công chúa, nhưng anh…..
Anh chẳng qua chỉ là một tên què!
“Cái này không thể nào!”
Lăng Ngạo nghiến răng, nói ra mấy chữ này: “Rốt cuộc cậu có muốn suy nghĩ kỹ càng rồi nói lại một lần nữa không?”
Trần An nắm chặt nắm tay, cúi đầu xuống, tùy tiện để nước mặt rơi xuống.
Nhìn vào ông chủ mà mình phục vụ từ nhỏ đến lớn, vì thân thế này mà lo lắng, bất an, anh ta càng đau lòng: “Cậu tư, không phải cậu đã nói, trên thế giới này ngoài chúng tôi, cậu không tin bất kỳ người nào sao?”
Tống Vĩnh Nhi vẫn luôn im lặng lắng nghe.
Càng nghe, cơ thể càng run rẩy và cảm thấy bất an.
Nhớ đến bức ảnh mà mình đã nhìn thấy trong phòng của phu nhân Nguyệt Nha, phu nhân Như Ca và Đại Đế Thiên Lăng, hai mẹ con giống như từ một khuôn đúc ra, mà khuôn mặt này của Lăng Ngạo, rất giống bọn họ!
Tống Vĩnh Nhi dựa theo lý luận của tất cả các tiểu thuyết mà cô đã đọc, trong đầu nảy ra một suy đoán rất táo bạo: Chú ấy….có phải là cháu của Đại Đế Thiên Lăng, con ruột của bệ hạ hiện tại?
Trời ơi!
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên quay người lại, giơ tay ra lau mặt, hít một hơi thật sâu.
Lúc cô quay người lại, phát hiện ra Lăng Ngạo đã đẩy chiếc xe lăn đến gần cô với bộ dạng lo lắng, còn quan tâm hỏi: “Vĩnh Nhi, có phải là lúc nãy anh quá kích động, dọa em sợ sao?”
Anh kéo tay cô, cảm xúc của anh đã đến gần bờ vực sụp đổ, nhưng anh vẫn dịu dàng an ủi cô.
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy vậy, dùng lực lắc đầu: “Không phải, em đang đau lòng cho anh. Anh không có dọa em sợ, không cần phải lo lắng.”
Cô bước về phía trước, đột nhiên cúi đầu, ôm lấy đầu anh, hôn lên trán anh: “Chú à, cố lên!”
Đột nhiên muốn đứng dậy, một đôi tay lớn giữ chặt lấy eo cô.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự khẩn cầu, thành kính và nhỏ bé phát ra từ miệng của Lăng Ngạo: “Hôn một cái nữa.”
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Lần này, đôi môi cô chạm nhẹ vào trán anh, thời gian hôn rất dài, đến khi eo cô không chống đỡ được nữa, mới đứng thẳng người lên.
Mà anh, cũng không giữ lấy eo cô nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Vĩnh Nhi hoảng loạn phát hiện ra trong đôi mắt của Lăng Ngạo dường như có một tầng nước mắt!
“Chú!”
Cô bị dọa sợ không biết phải làm sao, Trần Tín cũng lo lắng đi đến: “Cậu tư! Cậu không sao chứ?”
Nhưng khi nhìn thấy người đàn đang ngồi trên xe lăn, lại hít một hơi thật sâu, sau đó dùng lực liên tục chớp mắt với tốc độ rất nhanh, khiến người khác đau lòng, dường như muốn tất cả biểu cảm yếu ớt, không thể xâm phạm hiếm thấy này của anh biến mất.
Một hành động nhỏ đơn giản, kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, nhưng lại khiến Tống Vĩnh Nhi vô cùng đau lòng!
“Chú!”
Cô bắt đầu do dự, có nên nói với Lăng Ngạo những chuyện mà cô biết không?”
Nhưng phu nhân kia đã cảnh cáo cô, nếu như phát hiện ra chuyện gì thì không được để chú biết?
Ngộ nhỡ nếu như cô thật sự nói ra, có lòng tốt nhưng lại khiến mọi chuyện xấu hơn, cuối cùng gây ra kết quả mà cô không dám đoán trước, vậy phải nên làm thế nào?
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi, giống như bị hai lực lôi kéo, quấn lại với nhau, giãy giụa!
Lăng Ngạo nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, khẽ cười một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành: “Cô bé, từ trước đến giờ chưa có ai hôn anh như này. Lúc ở Tử Vi cung, anh thường nhìn thấy vợ chồng Trần An hôn con trai họ như vậy. Lúc đó anh nghĩ, lúc anh sinh ra, mẹ của anh có phải cũng hôn lên trán anh như vậy, ba anh phải chăng cùng nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương như vậy. Nhưng, anh không dám nghĩ. Mẹ anh qua đời sớm như vậy, nếu như không phải mỗi năm đều đến quét bia mộ, còn nhìn vào bức ảnh của bà ấy trên bia mộ, thì anh cũng không thể nhớ được dáng vẻ của bà ấy. Ba anh nhiều con trai như vậy, anh không phải là người duy nhất, có thể hiểu được, tại sao ông ấy lại nhẫn tâm loại bỏ anh khi anh không tự mình đứng lên được. ”
Vì vậy, nụ hôn lúc nãy của Tống Vĩnh Nhi chính là điều anh vẫn mơ ước, muốn cảm nhận được.
Tống Vĩnh Nhi che miệng mình lại, khẽ khóc thành tiếng.
Từ nhỏ cô được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Lăng Ngạo trưởng thành bằng cách nào. Anh đã 26 tuổi rồi, đến bây giờ thân thế vẫn không rõ!
Sau khi trải qua nhiều long đong, lận đận như vậy, sống những ngày tháng cô lập với xã hội, hoặc anh có những mặt tối mà cô chưa biết được, nhưng Tống Vĩnh Nhi cảm thấy, anh khiến mình rất đau lòng, bất luận anh có khuyết điểm gì, có khổ đau gì, có quá khứ gì, có những mặt tối nào, cô đều có thể hiểu được, đều có thể bao dung, đều có thể tiếp nhận!
“Hu hu, hu hu hu~~~”
Tống Vĩnh Nhi bật khóc, lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh: “Chú! Huhu~ Anh không phải cảm thấy khó chịu, sau này mỗi ngày em đều hôn anh một cái như vậy để chào buổi sáng, còn có, mỗi tối hôn để chúc anh ngủ ngon! Trước đây không có ai yêu thương anh, không có ai tặng quà cho anh! Anh không cần phải buồn, không cần phải buồn!”
Lăng Ngạo ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, nước mắt lưng tròng, khẽ mỉm cười.
Anh biết cô bé của anh rất dịu dàng và ấm áp.
Sự việc phát triển đến bước này, đáp án đã quá rõ ràng rồi. Một người thông minh như Lăng Ngạo, tùy tiện nghĩ một chút là có thể hiểu được.
Các thế hệ trước của Lăng Ngạo có mối quan hệ họ hàng với đời trước của Lăng Nguyễn, mà hoàng thất và Lăng Nguyễn mấy đời trước cũng có mối quan hệ họ hàng, nên, có lẽ Lăng Ngạo chính là hậu duệ của hoàng đế. Mà nhà họ Nghê đối xử với anh tốt như vậy, còn giao cổ phần của xí nghiệp Nghê thị cho vợ của Lăng Ngạo, chính là thể hiện, thành viên của hoàng thất cũng có quan hệ với nhà họ Nghê.
Mà bệ hạ đương nhiệm, cùng với phu nhân Nguyệt Nha của nhà họ Nghê, sự thật về mối quan hệ mơ hồ không rõ ràng, lại giữ gìn cho nhau không kết hôn, bày ra trước mặt!
Lăng Ngạo ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, có thể nhìn ra được cô vì chuyện của mình mà khó chịu, lo lắng.
Trong lòng rất cảm động, không muốn cô cứ khóc mãi như vậy.
Lăng Ngạo đột nhiên mỉm cười: “Đi, bây giờ chúng ta đi nhổ tóc của Nghê Chiến!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...