Truyện Hào Môn Sâu Thẳm
Chương 9:
"nếu cô Phàm không lên tiếng tôi cũng xin được đứng lên nói. quả thật tôi đang muốn xin các vị cổ đông tại đây một ít thời gian nghe dự án này của tôi!"- ÔN Nhã Tư cười đứng lên nói, ánh mắt cô nhìn về hướng Nhất Lam có phần thách thức. gương mặt Nhất Lam từ cười tươi vui vẻ chuyển thành có chút khó chịu.
"cũng như mọi người biết tôi theo học ngành hóa ở Mỹ và từng làm cho công ty mỹ phẩm nổi tiếng bên đó một thời gian! Khi tôi về nước trong thời gian rãnh rỗi tôi đã tự mình nghiêm cứu thị trường và có được kết quả như sau!" – Ôn Nhã Tư điềm đạm chậm rãi nói, giải thích cho mọi người nghe.
"một mình cô làm nên những kết quả này?" – một vị cổ đông có chút ngạc nhiên hỏi. đáp lại câu hỏi đó là nụ cười mỉm của Nhã Tư, ông gật gù dựa lưng vào sau ghế điềm đạm đánh giá lại người phụ nữ đứng trước mặt mình.
"vậy ý của cô Ôn chính là công ty chúng ta nên tung ra 1 loạt sản phẩm đánh vào tình trạng da mụn! nhưng cô dựa vào đâu cô tin rằng sản phẩm của chúng ta sẽ ăn đứt một loạt sản phẩm đó trên thị trường, và cô nghĩ công ty phải bỏ cho cô một số vố khổng lồ rồi có chắc chắn thu được lợi nhuận hay không?" – một vị cổ đông nói.
"tôi biết mỹ phẩm về mụn có rất nhiều,nhưng sản phẩm của tôi, tôi tin chắc về sự thành công của nó! Mời mọi người xem một đoạn clip này!" – Ôn Nhã Tư điềm đạm trầm tĩnh nói.
Mọi người lại tập trung nhìn lên màng hình chiếu,
"người đần ông này..." – một cổ đông bất chợt lên tiếng.
"người đàn ông này chính là sư phụ Trình,một chuyên gia về lĩnh vực dùng dược phẩm...hay còn gọi là thầy giáo đông y! người được rất nhiều báo chí cùng như truyền hình khen ngợi, chiếu phỏng vấn dạo gần đây!" – Nhã Tư cười nói – "và ý tưởng của tôi chính là công thức chữa mụn của ông ấy! tôi nghĩ chúng ta sẽ ngõ ý hợp tác công thức độc quyền với ông ấy! và xin lấy hình ảnh cũng như tên tuổi của ông ấy làm phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta!"
"cô Ôn chắc cô bên Mỹ về nên chưa biết! vị giáo sư Trình này nổi tiếng khó chìu, công ty chúng ta đã từng có nhã ý mua công thức thuốc xoa bóp của ông ta! Đó là một kế hoạch cô Phàm đây từng phụ trách...kết quả là không thể thương lượng!" – một vị cổ đông khác nói.
Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì, quả thật chuyện trước đây của Phàm Nhất Lam cùng giáo sư Trình cô không hề biết nên không lường trước được tình huống như thế này.
"cô Ôn, một bản kế hoạch ý tưởng rất hay1 nhưng không khả thi thì cũng vứt đi mà thôi!" – Phàm Nhất Lam cười lên tiếng, ánh mắt để lộ rõ vẽ châm chọc nhìn Ôn Nhã Tư.
"cô Phàm cô không nên đánh đồng tôi với cô! cô không thuyết phục được, không có nghĩa tôi làm không được!" – Ôn Nhã Tư dẹp nỗi bất an trong lòng, mạnh miệng nói
" cô có dám cược với tôi?" – nhìn thái độ tự tin của Nhã Tư, Nhất Lam cười khẩy nói.
"được vậy cô muốn cược ra sao?"
"nếu cô thành công. Tôi sẽ nhường chức vụ giám đốc dự án cho cô! nếu cô thua thì...cô rời khỏi Ôn thị đến cơ sở chi nhanh của nó cô thấy sao?" – Phàm Nhất Lam cười vô cùng hài lòng nói. quả thật cô cảm giác trong cuộc cá cược này mình sẽ hoàn toàn không thua. Ai cũng biết giáo sư Trình là một người cổ quái, chưa kể ông đã có ấn tượng không tốt về Ôn thị,chỉ cần Nhã Tư nói mình là người Ôn thị chắc khéo bị chặn ngay ngoài cửa.
"được! trước mặt các vị cổ đông làm chứng!"
"được!"
....
Đúng như Phàm Nhất Lam suy nghĩ, phàm là người tự xưng là người nhà của Ôn Thị đến đều không có cửa bước vào nhà giáo sư trình, trong lòng Nhã Tư thật không hiểu được vì cơ số nào Nhất Lam kia đã khiến vị giáo sư này tức giận đến như vậy. nhưng chuyện đó lại chỉ có những người trong cuộc mới biết nên dùng cách nào Nhã Tư cũng không biết được nguyên nhân sâu xa. Đùng nói bước vào bên trong TRình gia mà đàm phán đến cửa nhà còn bị chặn lại, cứ như vậy đã 5 ngày liên tục ngày nào Ôn Nhã Tư cũng đứng bên ngoài cửa TRình gia đợi tin,mỗi ngày đều đặn đúng 6 giờ sáng sẽ đến bấm chuông cưa Trình gia, ban đầu còn có người ra nói cô về đi về sau thì người ta mặc kệ cô, Nhã Tư cứ đứng ngây ngốc ngay cửa, khi thấy giáo sư Trình đi ra cô chỉ cúi đầu chào, đi vào cũng cúi đầu chào tuyệt nhiên không chạy lên nói hay làm phiền ông cứ như vậy cho đến 11 giờ đêm mỗi ngày.
"Ôn tiểu thư!" – Mai Chiển Vỹ bước xuống xe có phần vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Ôn Nhã Tư đứng trước cửa.
"Chiển Vỹ! sao anh đến đây!" – cũng như Chiển Vỹ, Nhã Tư cũng vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Chiển Vỹ.
"tôi đến gặp TRình tiên sinh!" – Mai Chiển Vỹ nói – "còn cô?"
"tôi cũng vậy!" – Ôn Nhã Tư cười rồi cúi đầu rồi né sang chỗ khác ngụ ý nhường chỗ ngay chuông báo cho anh.
"chúng ta cùng vào!" – Mai Chiển Vỹ nói,tay bấm chuông cửa, có người bên trong đáp lại một câu chào hỏi rồi tiếng cửa mở ra. Chiển Vỹ quay nhìn Nhã Tư cười ngụ ý mời cô đi trước.
"không anh vào trước đi! đừng quan tâm đến tôi!" – Ôn Nhã Tư cười khổ nói, ra hiệu cho Chiển Vỹ đi vào bên trong. Chiến Vỹ thấy cửa mở với thái độ có phần vô cùng khó xử của Nhã Tư nên anh cũng không dây dưa nhiều mà bước vào phía bên trong.
Ôn Nhã Tưu đứng ngây ngốc trước cửa nhà họ TRình nhìn chiếc xe màu trắng đỗ trước cửa soi mối, quả thật hiện tại ngừi ta còn không cho cô cơ hội nói chuyện thì lấy đâu ra mà thuyế phục chứ.
- một giọt nước lạnh ngắt rơi trên chớp mũi của Nhã Tư cô vội ngước nhìn trời
"không phải chớ! Bộ thấy tôi còn chưa đủ khổ hay sao?" – Ôn Nhã Tư thấy gió thổi nhiều cũng như mây đen quầng vũ cảm thán.
Ưa dần nặng hạt, Nhã Tư cố gắng nép mình dưới mái hiên để đỡ được phần nào hay phần đó. Một chiếc xe màu đen sáng bóng quen thuộc đỗ trước mặt cô,một người đàn ông có phần già nưa nhưng thần sắc lại vô cùng rực rữ che ô bước xuống xe nhìu mày nhìn Nhã Tư đang cố gắng thu nhỏ mình lại dưới mái hiên nhà.
"Ôn Nhã Tư bộ cô không thiết cái mạng này nữa hay sao?" – giáo sư Trình từ bên ngoài xe bước vào nhìn thấy cô nói, Nhã Tư cúi ngừi chào ông như thường lệ rồi né cửa nhà cho ông bước vào.
"thật tình!" – giáo sư Trình quay lại nhìn cô lắc đầu rồi bước vào trong nhà. Mưa càng lúc càng nặng hạt chiếc mái hiên nhỏ bé này không đủ để che chở cho cô trước những cơn mưa tạt vào. Nghe tiếng cửa nhà mở ra NhaxTuw có chút giạt mình,né người sang một bên để chưa cửa, bên trong một người che ô bước ra ngoài nhíu mày nhìn Nhã Tư đó là Chiến Vĩ! Anh đưa ô che cho cô rôi không nói không rắng nắm tay kéo Nhã Tư vào bên trong nhà họ Rình. Do quá bất ngờ nên co không phản ứng được gì cứ như con rối được người ta lôi kéo đến khi hoàn hồn lại nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì bản thân đã bị lôi lôi kéo kéo băn qua khu vườn thuốc đứng trước cuwarnhaf chính TRình gia.
"anh làm gì vậy Chiến Vĩ!" – NhaxTuw hốt hoàng giật bàn tay đnag được nắm trong tay Chiến Vĩ cau có nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...