[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần giống như cuối cùng cũng đã hiểu rõ triệt để, cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, mặt mày giãn ra, uống thêm một ngụm rượu.
Triệu Vũ Thần đưa mắt nhìn xuống phía dưới, lập tức thấy cách hắn gần nhất chính là bàn của Tô Tướng quân vừa mới được thăng làm Thái úy, đang có đủ loại quan viên tiến lên chúc mừng không ngừng như nước chảy. Còn có cả Tô phu nhân giọng điệu hùng dũng, bị một đoàn phu nhân váy hoa tóc mây vây quanh trong đình thủy tạ, người này ân cần chu đáo hơn người kia, cảnh tượng giống như lửa lớn nấu dầu, được nhiều người ủng hộ.
Đây là trước triều đình, lại còn dưới mí mắt của hắn mà Tô gia đã hiển hách như thế, huống chi là chỗ kín?
Nếu như trước kia, hẳn là hắn sẽ nghĩ như vậy... Triệu Vũ Thần cúi đầu uống tiếp một ngụm hoàng tửu [1] ấm áp, giờ phút này trong lòng cảm thấy sáng như gương ––  
[1] hoàng tửu: dùng loại gạo ngon có tên là Bồng Lai và tiểu mạch để cất rượu. Rượu trong và nồng, sắc óng ánh như hổ phách, thường hâm nóng trước khi uống.
Trên thực tế, tình huống cũng không phải thật sự giống như trước mắt. Xưa nay, Tô gia ở trong triều chưa từng có uy thế như vậy.
Triệu Vũ Thần cụp mi mắt, hắn còn nhớ rõ hai năm nay Tô Chiến lãnh binh bên ngoài, lời nghị luận trong triều đối với Tô gia, với Tây Bắc chưa từng gián đoạn.
Nhất là từ sau đầu xuân năm nay, đang lúc vào thời kỳ giáp hạt [2], lương thảo trong triều cũng không có dư, nhoáng một cái là đến tết, trên triều tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện lương bổng ở Tây Bắc. Hộ bộ tính toán số lương bổng hao tổn cho Tây Bắc hơn một năm nay, chỉ hận không thể gảy bàn tính đến xẹt tia lửa, la hét số của cải này đủ để mở thêm một kênh đào cho Đại Đào, xây lại Vân điện cao nhất trong triều, giúp cho bách tính trong một châu được no bụng ba năm, tặng lễ nghị hòa cho địch Nhung cũng được hai ba lần!
[2] thời kỳ giáp hạt: lương thực cũ đã cạn nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới, thường chỉ thời kỳ đói kém khi chưa đến vụ mới.
Lời này nói ra cũng vì đã từng có tiền lệ, ở trước lúc Triệu Vũ Thần đăng cơ, Tiên đế còn tại vị, Đại Đào đã từng nghị hòa hai lần với địch Nhung, số lượng của cải hao phí trong hai lần đều còn ghi lại trong sổ sách. Vậy mà lúc Triệu Vũ Thần vừa lên ngôi, địch Nhung lại mượn cớ nghèo nàn đến đòi lương thảo từ Đại Đào, cầu mong "ân điển". Triệu Vũ Thần nhất quyết không chịu tiếp tục nuôi hổ gây họa như vậy, khăng khăng muốn xuất binh chinh phạt. Trận chiến này không chắc chắn có thể đánh thắng được, thậm chí đến trước lúc Tây Bắc đại thắng, trong triều vẫn luôn âm thầm nghị luận, nói hắn tuổi trẻ ngạo mạn, thích việc lớn hám công to, còn Tô Chiến thì khuất phục xua nịnh, chỉ quan tâm đến công lao gia tộc, không màng muôn dân bá tánh, trăm họ lầm than.

Đại Đào từ thời Thái tổ cắt giảm binh quyền, đẩy mạnh khoa cử, trở thành trọng văn khinh võ. Trong triều, cho dù là quan viên đồng phẩm nhưng quan văn cũng cao quý hơn quan võ mấy phần. Trên thực tế, nếu không phải một trận này Tô Tướng quân kịp thời chiến thắng thì có lẽ trong triều đã lập tức có người dâng tấu, bàn luận tội danh Tô gia tác chiến bất lợi, thậm chí nuôi giặc gây họa, cầm binh phát triển thế lực.
Trong mắt các văn thần, vị đứng đầu võ tướng này luôn đi ngược lại với bọn họ, bọn họ căn bản không để hắn vào mắt. Vậy thì tại sao khi hắn thắng trận, hồi triều lại được nhiều người ủng hộ, bá quan vây quanh như vậy?
Khí phách, mặt mũi của bọn họ ở đâu, chẳng lẽ lại không để ý chút nào đến chuyện quá khứ?
Mà nhìn khắp triều đình, người có thể khiến các quan văn từ bỏ khí thế, ân cần thổi phồng Tô Chiến đại thắng trở về như vậy, đồng tâm hiệp lực đẩy toàn bộ Tô gia lên giàn thiêu ––
Cũng chỉ có một vị quan văn đứng đầu đã trải qua ba triều, quan hệ thông gia, thân thích khắp nơi, môn sinh đệ tử vô số, lại rất được Đế vương hắn "Thật lòng dựa dẫm” - Đổng Thái phó, Đổng Phong.
Chắc hẳn những gì trên bữa tiệc hôm nay mới chỉ là bắt đầu, sau này Thái phó của hắn sẽ còn khiến từng cảnh tượng giống thế này lần lượt xuất hiện trước mắt hắn, mãi đến khi gieo trồng được hạt giống hoài nghi vào hắn, khiến nó nảy mầm mọc rễ, làm hắn không kiềm được ngày nhớ đêm mong, đứng ngồi không yên, cho đến khi nào ra tay nhổ tận gốc Tô gia mới thôi.
Cũng khó trách Quý phi luôn luôn kiêng dè, không chịu tin tưởng hắn thật lòng với nàng. Chắc hẳn Minh Châu đầu óc thông suốt, lại có tình cảm từ nhỏ lớn lên với hắn, nàng hiểu con người hắn quá tường tận.
Chỉ tiếc rằng, Thái phó, tuy rằng ngươi quả thật một tay dạy dỗ từ lúc trẫm vỡ lòng, trẫm cũng noi theo gương ngươi mà trưởng thành đến ngày hôm nay, nhưng từ nay về sau, trẫm sẽ không tiếp tục làm một con rối mặc cho ngươi đắp nặn, điều khiển nữa.
Bây giờ, họa lớn trong triều không phải là Tô gia đang có ý định trả lại binh quyền mà là toàn bộ triều đình đều kéo bè kết đảng, coi Đổng gia lấy Thái phó dẫn đầu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Triệu Vũ Thần nghĩ như vậy, để ly rượu xuống, tâm tình đối với hai tổ tôn Thái phó và Thục phi vô cùng bình thản. Thậm chí còn có thể hỏi thăm sức khỏe Thái phó với giọng điệu không hề khác gì trước đây, nhắc nhở hắn nghỉ ngơi đầy đủ, lại dặn dò Thái y chú ý chăm sóc, mỗi ngày trình mạch án [3] lên cho hắn xem.
[3] mạch án: mạch tượng và kết luận khi xem mạch, giống như bệnh án.
Ngụy An đứng bên cạnh cung kính đáp lời, Đổng Thái phó thấy thế cũng quy củ đứng dậy, cung kính tạ ơn, nhìn vẻ mặt thì đúng là không khác biệt gì so với trước kia.

Thấy Thái phó không có biểu hiện khác lạ nào như vậy, Triệu Vũ Thần cũng không nhịn được sinh ra mấy phần kính nể thật lòng.
Trước đó hắn nghe ra Quân Châu Bố chính sứ Lý Quân Nhâm ngoài mặt trong sạch thanh liêm, thật ra lại lợi dụng việc công kiếm bạc vào túi riêng, sâu mọt của quốc gia. Vì vậy, hắn tỏ vẻ chuyên quyền độc đoán, áp giải hắn ta nhốt vào ngục của Long Ảnh vệ.
Sau này, trùng hợp hắn nghe được từ tiếng lòng của Thục phi rằng Lý Quân Nhâm này có quan hệ thông gia với Đổng gia, rất nhiều tội trạng hắn phạm phải đều không thoát khỏi liên can tới Đổng gia.
Biết được chuyện này, vốn dĩ Lý Quân Nhâm đã sắp được dời từ ngục giam đến Hình bộ, bây giờ lại tiếp tục ở lại trong ngục. Hắn đã dặn dò phía Long Ảnh vệ thẩm tra cẩn thận, nhất định phải tra được rõ ràng quan hệ cấu kết âm thầm giữa Lý Quân Nhâm và Đổng gia mới thôi.
Cùng lúc đó, nhờ có Thục phi nhắc nhở, Triệu Vũ Thần cũng đang chờ xem sau khi Thái phó biết được tin tức này, sẽ dùng thủ đoạn gì để giải vây cho Đổng gia.
Theo suy nghĩ của Triệu Vũ Thần, sau khi Thái phó biết chuyện, hoặc là ra tay với Lý Quân Nhâm, đẩy toàn bộ tội danh lên đầu một mình hắn, tốt nhất là khiến cho chết không đối chứng mới thôi; hoặc là phải tuyệt đối đứng về phía Lý Quân Nhâm, âm thầm xúi giục triều thần dâng tấu, cứu được Lý Quân Nhâm từ trong ngục ra, đảm bảo Lý gia bình an, khi đó đương nhiên cũng sẽ không có gì liên lụy đến Đổng gia.
Mà làm nhiều thì dễ sai nhiều, cho dù Đổng gia dự định chọn cách nào, hắn cứ lặng lẽ đứng ngoài quan sát, lấy tĩnh chế động, nhất định có thể thuận theo đó tìm ra sai lầm và sơ hở của Đổng gia.
Nhưng khiến cho Triệu Vũ Thần kinh ngạc là hắn đợi lâu như vậy mà Thái phó lại không chọn biện pháp nào cả!
Thái phó không làm bất kì điều gì, hắn chẳng quan tâm đến Lý Quân Nhâm đang ở trong ngục. Không quan tâm là vì muốn giả vờ như không biết chút gì liên quan đến chuyện này, hay là tội trạng của Lý Quân Nhâm thật sự không có dính líu gì đến Đổng gia?
Triệu Vũ Thần đợi hồi lâu, thẳng đến khi thật sự xác định Thái phó không có hành động gì, mà hắn cũng dần dần nhận ra, tình huống trước mắt như vậy, đối với Đổng gia mà nói quả thật là động không bằng tĩnh.
Muội muội của Lý Quân Nhâm gả cho trưởng tử Đổng Chính của Thái phó, hắn nhân việc công mà kiếm lời túi riêng, tham ô bạc cứu trợ thiên tai, những việc ác này đều là nhờ cấu kết với Đổng Chính mới trót lọt.

Nhà ai mà chẳng có mấy tên tôn tử bất hiếu chứ, chỉ cần Thái phó không thừa nhận có liên quan đến bản thân ông ta là được. Giờ phút này, ông ta chỉ cần ung dung chờ đợi, giả vờ như không biết mọi việc, cho dù sau này có thật sự xảy ra chuyện gì, kẻ phạm sai lầm cũng chỉ có một nhà trưởng tử mà thôi. Thái phó là nguyên lão công thần trải qua ba triều, về tình về lý đều sẽ không phải chịu tội liên đới do sai lầm của nhi tử.
Đối với Đổng gia mà nói, gốc rễ nằm ở Thái phó trải qua ba triều, tất cả thế hệ sau này của Đổng gia dù là người có tiền đồ hay không, có công danh hay không, muốn đi lại vững vàng bằng phẳng trên triều đình thì phải dựa vào gốc cây đại thụ cao tận trời như Thái phó, chứ không phải là bất kỳ một chi nào của gia tộc.
Huống chi, cho dù trưởng tử Đổng Chính phạm tội, chỉ cần Thái phó vẫn còn đó, chỉ cần Đổng gia vẫn có con cháu chắt chít, thì dưới bóng mát của đại thụ Thái phó, thế hệ tiểu bối này sớm muộn gì cũng có ngày lại lớn mạnh.
Hiểu rõ việc Thái phó quyết định sẽ không vì trưởng tử mà làm ướt đế giày của chính mình, sau khi Triệu Vũ Thần kính nể Thái phó đa mưu túc trí thì cũng bình tĩnh lại, phân phó Long Ảnh vệ Chu Chính Trắc đừng nóng nảy, phải thẩm tra kỹ càng tỉ mỉ mỗi chi tiết không rõ ràng trong từng chuyện một.
Thái phó đã nắm chắc việc từ bỏ một nhánh nhà trưởng tử này, vậy hắn cũng sẽ không khách khí nữa, nhất định mưu tính cẩn thận để chặt sạch một nhánh này, khiến chúng khó đường khôi phục, như vậy mới không phụ lại tấm lòng "đại nghĩa diệt thân" của Thái phó!
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần bày ra vẻ mặt điềm đạm sai cung nhân đi đỡ Thái phó, lại khuyên thân thể Thái phó không khỏe, không nên uống nhiều, không khí bữa tiệc này ầm ĩ như vậy, sợ làm Thái phó mệt nhọc, đến lúc đó lại tổn hại rường cột nước nhà.
Nói như vậy xong, Triệu Vũ Thần không để ý đến Thái phó liên tục khước từ, gọi Thục phi tự mình đến chăm sóc Thái phó, tạm thời lui ra điện phía sau cho yên tĩnh, nghỉ ngơi một lát để hồi phục tinh thần.
Thục phi nghe vậy uốn gối tạ ân đức cùng với Thái phó, sau đó chỉ đành thật sự lui ra phía sau.
Tống Ngọc Luân một mực quấn lấy "Đổng tỷ tỷ" nhìn thấy Thục phi rời khỏi, đương nhiên cũng sẽ không nán lại lâu trước mặt hai người Triệu Vũ Thần và Tô Minh Châu, sau khi hành lễ xong cũng nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Mắt thấy xung quanh cuối cùng cũng yên lặng, lúc này Triệu Vũ Thần mới từ từ thở dài nhẹ nhõm. Hắn xoay người, trong lòng có rất nhiều dự định, một lần nữa nhìn về phía Quý phi ngồi bên trái hắn.
Vừa nhìn sang, Triệu Vũ Thần không khỏi sững sờ, trong bữa tiệc xán lạn như ban ngày dưới ánh nến chiếu rọi, hắn nhìn thấy hai gò má Minh Châu đỏ bừng, so với môi đỏ tô son còn tươi đẹp hơn mấy phần.
Làn da nàng trắng nõn, vậy nên gò má đỏ bừng trông có vẻ vô cùng nổi bật, một đôi mắt long lanh nước cũng vô cùng ướt át mơ màng.
Dung mạo nàng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, giờ phút này lại thêm thần thái như thế, càng biểu lộ ra mấy phần phong lưu quyến rũ.
Triệu Vũ Thần nhìn mà giật mình trong lòng, hắn xoay người, mở miệng hỏi: "Nàng thế nào rồi? Uống quá nhiều hay sao?"

Tô Minh Châu nghe vậy liếc sang trừng hắn, khóe miệng lộ ra chút ý cười, vui vẻ đáp lại: "Ta chỉ uống theo ngươi có ba ly, sao lại nhiều được?"
Vừa rồi bách quan chúc mừng trong bữa tiệc, ly thứ nhất kính công lao đại thắng của Tô Chiến, ly thứ hai kính Quân vương đức tính nhân hậu, ly thứ ba kính Đại Đào thái bình thịnh thế, mọi người quả thật đều cùng nhau uống đủ ba ly rượu này.
Nhưng Triệu Vũ Thần nghe lời đáp vui vẻ dỗi yêu quen thuộc này, trái lại trong lòng khựng một nhịp.
Tửu lượng của Minh Châu không cao... sao hắn lại quên mất chứ?
Lúc sáu tuổi, hắn ở Tô phủ bị Minh Châu xúi giục tìm một bình rượu trái cây tới.
Lúc ấy hai người họ che che giấu giấu, viện đủ loại cớ đuổi nha hoàn người hầu đi, chỉ còn hai người tìm một chỗ yên tĩnh không người phía sau núi giả trong Tô phủ.
Khi đó Minh Châu uống ba ly, cũng hai má ửng đỏ như vậy, không phải thật sự say khước nhưng lại rất thích cười thích quậy, so với bình thường càng nhiều hơn mấy phần thích thú do say rượu.
Lúc ấy hắn cảm thấy không ổn, không dám cho Minh Châu tiếp tục uống, chỉ tự mình cướp lấy bình rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó oanh liệt ngã xuống ngủ hết nửa ngày. Chờ lúc hắn tỉnh lại, mặt trời cũng đã lặn qua khỏi tường viện, bên cạnh chỉ có một người nho nhỏ ngồi ôm lấy đầu gối nhìn hắn, Tiểu Minh Châu cười híp mắt nói: "Cuối cùng cũng tỉnh, ta chỉ sợ ngươi định nằm ngủ một đêm ở đây luôn, vậy ta phải ra ngoài gọi người, lúc đó chắc chắn bị mẫu thân hung hăng dạy dỗ một trận."
Cho dù chưa qua cả đêm nhưng hai người họ mất tích đã hơn nửa ngày cũng đủ náo động ầm ĩ khắp nơi, ngay cả mẫu hậu trong cung cũng bị kinh động, suýt nữa không thèm để ý đang mang thai, muốn tự mình xuất cung tìm người.
Giờ phút này hồi tưởng lại, chuyện đó cũng coi như một chuyện nghịch ngợm nhất mà người trước giờ luôn gò bó theo khuôn phép như hắn gây ra.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Vũ Thần chợt cười một tiếng, trên mặt tràn đầy mềm mại mà chính hắn cũng chưa nhận ra, lắc đầu nói: "Lúc trước, tửu lượng là ba ly rượu trái cây, bây giờ đổi thành ba ly hoàng tửu?"
"Minh Châu à Minh Châu, nàng thật sự là không thay đổi một chút nào."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận