Edit: Rine
San hô chất giòn, bị ném mạnh như vậy, ngay lập tức vang lên tiếng vỡ nát trên nền gạch vàng, trâm cài vỡ thành hai đoạn, chỉ có một viên ngọc san hô may mắn thoát nạn, sau khi trâm cài bị rơi gãy, nó lăn lách cách ra thật xa, cuối cùng dừng lại ở dưới chân kệ gỗ lớn phía tây điện.
Nhưng lúc này, Tô Minh Châu cũng không rảnh quan tâm đến nó, nàng mở to hai mắt, giống như nghe được Triệu Vũ Thần nói ra lời kinh thiên động địa gì vậy, khiến nàng không hiểu được, nhìn Triệu Vũ Thần, trong con ngươi tràn đầy nghi ngờ.
Ban đầu thấy vẻ mặt nàng kinh hoảng, Triệu Vũ Thần còn hơi cảm thấy đây là vì Minh Châu ngạc nhiên mừng rỡ nhưng theo thời gian yên lặng trôi qua càng lâu, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.
Hắn cũng im lặng theo một lát, lúc này mới nhớ tới thuật đọc tâm của mình, vội vàng tập trung lắng nghe --
... [Hả?]
Nhưng hắn nghe được chỉ là một khoảng lặng ngắt không thể tin nổi.
Chẳng lẽ Quý phi kinh ngạc đến mức quên cả nói trong lòng?
"Minh Châu?" Triệu Vũ Thần không nhịn được kêu một tiếng.
Lúc này Tô Minh Châu mới chợt phản ứng lại, bỗng nhiên đứng dậy khiến cái ghế dưới thân nàng bị đẩy phát ra tiếng lộp cộp, nàng kinh hoảng: "Sao đột nhiên bệ hạ lại đùa như vậy?"
[Không phải phát bệnh chứ? Làm ta sợ muốn chết!]
Nếu như không có câu tiếng lòng này, có lẽ Triệu Vũ Thần còn tưởng rằng biểu hiện của Quý phi là được sủng ái mà lo sợ, vui mừng quá đỗi nên mới ngập ngừng, nhưng nếu thêm câu tiếng lòng vô cùng ghét bỏ này vào, dù hắn có muốn tự lừa mình dối người cũng không thể làm nổi!
Lời thổ lộ chân thành thật lòng lại đổi lấy kinh hoảng và ghét bỏ, Triệu Vũ Thần cảm thấy giống như bị ai tát một cái vào mặt, vừa rồi trong lòng cảm thấy mềm mại như nước, nháy mắt sau đã bị ngọn lửa nóng rát đốt cháy sạch sẽ. Đừng nói mềm mại ướt át gì nữa, lúc này lòng hắn khô cứng giống như một vỏ cây già xù xì, đụng nhẹ một cái là lập tức vỡ nát đầy đất.
Triệu Vũ Thần cảm thấy như có thứ gì cứng rắn đang chặn ở ngực mình, lên không được mà xuống cũng không xong, hắn đứng lên đi lại mấy bước, không những không cảm thấy tốt hơn mà trái lại càng bức bối.
"Nương nương, y phục đã ủi xong..." Lúc sắc mặt Triệu Vũ Thần nặng nề, hai người Sơn Trà và Tường Vi cúi đầu nâng khay gỗ vẽ hoa văn sông núi đi vào bên trong. Vừa mới nói ra một câu, Tường Vi đã nhạy bén phát giác bầu không khí kỳ lạ, lập tức ngậm miệng, chỉ tỏ ra vô cùng cung kính, mềm mại tiến lên mấy bước, mượn cơ hội trình y phục đã ủi xong lên cho Tô Minh Châu, hơi ngước mắt, muốn nói lại thôi lén lút nhìn Triệu Vũ Thần.
[Sao lại chọc giận bệ hạ rồi, quả nhiên là đồ vô dụng... Nếu đổi lại là mình...]
Nếu như trước kia, việc nhỏ thế này có khi hắn cũng sẽ không phát hiện được, nhưng hôm nay, nhờ có thuật đọc tâm trời ban, ngay khi cung nữ này đến trước mặt, hắn đã nghe được rõ ràng những lời đê tiện trong lòng nàng ta.
Nghe thấy lời này, cơn giận của Triệu Vũ Thần càng tăng lên, cảm thấy cuối cùng cũng tìm được cái cớ xả buồn bực trong lòng, hắn liếc nhìn nàng ta một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Đại tang của Tiên đế chưa qua mà ngươi đã cài hoa đỏ lên đầu, quả thật là to gan."
Nghiêm túc mà tính thì cách lúc mãn tang Tiên đế quả thật còn khoảng hơn tháng nữa, mọi người trong cung cũng không nên ăn mặc quá mức rực rỡ.
Nhưng nếu thật sự tuân theo quy củ giữ đạo hiếu, cấm giao du, cấm tiêu khiển, cấm hưởng thụ, vậy thì bây giờ đã không nên có ca múa yến tiệc thưởng mừng công hậu hĩnh. Từ trước đến nay, quy củ của Thiên gia luôn luôn nghiêm khắc nhất, mà Hoàng gia lại luôn luôn vô tình vô lễ nhất, vốn dĩ thiên tử giữ đạo hiếu có thể tính tháng thay vì năm, chỉ là trước đó Triệu Vũ Thần kiên quyết muốn tuân theo lễ xưa giữ đạo tròn ba năm, bởi vậy mới kéo dài suốt thời gian qua.
Mắt thấy sắp đến ngày mãn tang, mùng hai tháng hai vừa rồi trong cung mới tổ chức tiệc ăn mừng ngày Rồng ngẩng đầu, coi như là giải trừ điều cấm đầu tiên, bây giờ gặp phải chuyện vui Tây Bắc đại thắng quân Nhung, trong Thanh Yến viên chuẩn bị rượu thịt, ca múa nhạc tưng bừng, không hề kiêng kị gì cả, đương nhiên cũng sẽ không có ai không có mắt mà nhắc lại chuyện quốc hiếu gây khó xử.
Cũng bởi vì như thế nên Tường Vi mới dám cài một đóa hoa hải đường vừa nở đỏ chót lên tóc, nghe vậy giật mình, lập tức hảong hốt quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội! Nô tỳ nhất thời sơ sót!"
Thế nhưng nàng ta vừa nói vừa không cam lòng cúi đầu nhìn bộ váy trên khay trong tay mình, là váy hoa thạch lựu đỏ mà Tô Minh Châu chọn ban nãy.
Đúng vậy, nếu thật sự bàn đến thì váy thạch lựu đỏ trong tay nàng ta đây còn vi phạm nặng lệnh cấm hơn đóa hoa tươi trên đầu nhiều.
"Phạt đánh hai mươi gậy, đày đến dịch đình." Phát hiện ra ánh mắt của nàng ta, sắc mặt Triệu Vũ Thần càng sa sầm hơn, căn bản không để tâm đến Tường Vi đang kinh hoảng, luống cuống nhận tội xin khoan dung, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Y phục của Quý phi là tự tay trẫm chọn, ngươi là cái thá gì mà dám đánh đồng với Minh Châu, thậm chí còn gièm pha, tham vọng thay thế nàng?
Ngụy An canh giữ ở bên ngoài nghe vậy, trong lòng giật mình, phạt đánh hai mươi gậy, may mắn thì có lẽ chỉ phải chịu nỗi đau da thịt, nhưng nếu lê cái mông bị đánh nát này đi đến dịch đình làm việc nặng thì coi như tới số, lúc ấy muốn biết có bị Diêm Vương gia đưa đi hay không thì phải xem ý của bệ hạ rồi, Ngụy An làm sao còn dám chậm trễ? Mắt thấy Tường Vi vẫn đang khóc lóc cầu xin, hắn vội vàng tự mình ra tay kéo người ra ngoài.
Xảy ra sự việc như thế, trong nhất thời tất cả cung nhân trong điện đều cảm thấy sợ hãi, Bạch Lan canh giữ ở phía ngoài kệ gỗ lớn cũng đầy mặt lo lắng, nàng tiến lên mấy bước, nhìn hướng theo ra ngoài.
Không phải Bạch Lan lo lắng cho Tường Vi mà là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, bệ hạ bỏ qua chủ tử, trực tiếp phạt cung nữ của Chiêu Dương cung, điều này thực chất là đánh vào mặt của Chiêu Dương cung, Bạch Lan không biết nguyên do, thấy một màn này chỉ nghi ngờ là chủ tử lại nói gì đó chọc giận bệ hạ, vì thế bệ hạ mượn cớ xử lý cung nữ để trách cứ Chiêu Dương cung, nàng lo lắng Tô Minh Châu nóng nảy lên sẽ tiếp tục nói lời đắc tội bệ hạ.
Tô Minh Châu bên này lại chưa nghĩ đến đấy, giờ phút này nàng vẫn còn chưa hồi phục tinh thần từ một phen lời nói ban đầu của Triệu Vũ Thần.
Nói thật, mấy ngày nay, tiểu tử Triệu Vũ Thần này rất thiên vị với nàng, ân cần đủ điều, mặc dù Tô Minh Châu cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn hiểu lý do, dù sao cha mẹ, ca ca nàng mới lập được quân công lớn như vậy, cho dù muốn qua cầu rút ván thì cũng không thể quá nhanh chóng, huống chi hắn còn có ý định thu hồi binh quyền của Tô gia, có thể là cố ý hạ mình, tỏ vẻ sủng ái nàng đến cực điểm để đền bù một chút nỗi ấm ức hai năm nay nàng thường xuyên bị cấm túc?
Vậy mà bây giờ hắn lại nói với nàng cái gì mà phu thê tôn trọng nhau, cả đời bên nhau, không uổng kiếp này?
Ngay cả lời như thế cũng thốt ra rồi? Có cần thiết không? Hắn lại muốn làm gì nữa đây?
Tô Minh Châu bị hắn dọa sợ đến bây giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần, làm sao còn nhớ được hắn phạt Tường Vi cái gì? Huống chi vốn dĩ nàng cũng không thèm để tâm đến cung nữ Tường Vi này.
Sau khi Triệu Vũ Thần phát giận xong cũng bình tĩnh lại, trong lòng hắn vừa giận vừa cảm thấy bị đè nén nhưng vẫn nhớ giữ thể diện cho Chiêu Dương cung, chỉ đành cứng rắn nhịn xuống, nghiến răng thêm một câu: "Cung Vụ phủ chọn người cho nàng thật sự không thể dùng được, ngày mai trẫm sẽ tự mình chọn một người tốt hơn đến thay thế nàng ta."
[Ồ, đây là đẩy một phát rồi lại kéo một phát... đánh một cái tát rồi cho một quả táo ngọt à!] Trong lòng Tô Minh Châu âm thầm suy nghĩ nhưng lại không dám lộ trên mặt, thậm chí còn quy củ đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tạ ơn bệ hạ."
Ai ngờ hành lễ xong, Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên, hình như sắc mặt Triệu Vũ Thần trái lại càng khó coi hơn.
Nói bậy! Từ khi có thuật đọc tâm này, trẫm tát nàng bao giờ? Rõ ràng là nàng! Nàng tát vào mặt trẫm hết lần này đến lần khác, vậy mà còn không thèm cho quả táo nào! Chưa từng cho một lần nào!
Triệu Vũ Thần tức đến thở không đều, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn vốn định đến Chiêu Dương cung chờ sau khi Quý phi trang điểm xong xuôi thì Đế Phi dắt tay nhau cùng đến dự tiệc, nhưng lúc này đã tức giận không thể tiếp tục chờ nữa, chỉ gượng gạo để lại một câu "Nàng bận bịu như vậy, trẫm không quấy rầy nữa", sau khi dứt lời lập tức quay người thở hổn hển ra ngoài.
Tô Minh Châu nhìn bóng lưng hắn biến mất bên ngoài kệ gỗ, không hiểu sao bất giác đưa tay sờ lên búi tóc của mình.
"Chủ tử, xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Bạch Lan mới dám đi vào, hỏi một câu nhưng thấy Tô Minh Châu đang mê mang chớp mắt thì ngồi xổm xuống, nhặt từng đoạn trâm san hô gãy đặt vào khăn tay, thở dài: "Thật tiếc một cây trâm xinh đẹp lại gãy thành như thế."
Tô Minh Châu cũng có chút xót xa: "Dọn dẹp xong thì gọi thợ khéo trong cung đến xem thử, không chừng còn có thể gắn lại."
Bạch Lan đáp một tiếng, chỉ là trâm san hô đã gãy, hiển nhiên hôm nay không thể mang bộ trang sức san hô này được nữa, nàng tự mình tiến lên thu dọn cất đi, lại gọi Sơn Trà và Hải Đường bên ngoài vào, cùng các nàng trang điểm sửa soạn cho Minh Châu, cuối cùng búi tóc chỉ đành cài trang sức bằng ngọc có màu sắc tươi sáng khác.
Chờ đến khi Tô Minh Châu mặc y phục, trang điểm mọi thứ thỏa đáng, mặt trời cũng đã ngả về tây, thời gian cũng vừa vặn đến lúc, có tiểu nội giám đến truyền tin nói rằng bệ hạ đã khởi hành đến Thanh Yến viên rồi, mời nàng nhanh chóng đến đó.
Tô Minh Châu nghe vậy cũng không dây dưa thêm, gọi Bạch Lan đi theo, lên kiệu liễn.
Thanh Yến viên ở phía tây nam, nằm sát tường vây hoàng thành, cách Chiêu Dương cung khá xa. Lúc nàng đến gần cổng vào Tây Trắc viên, sắc trời đã mờ mịt sắp tối.
Tô Minh Châu được Bạch Lan đỡ xuống xe, khoan thai đi đến, trước cửa có hai cấm vệ canh giữ cung kính thi lễ.
Trong đó một người đứng tại chỗ, một người khác thân hình gầy yếu tiến lên một bước, lúc hành lễ còn tự báo tên tuổi - "Thuộc hạ Triệu Ám Đầu bái kiến nương nương."
Sẽ không có ai tên là Triệu Ám Đầu, trên thực tế, cái xưng hô này xuất phát từ sau khi Tiên đế ban thánh chỉ tứ hôn cho nàng, nhị ca đã đặt biệt hiệu cho Triệu Vũ Thần.
Nàng tên là Minh Châu, khi tiến cung thì giống như trân châu sáng lấp lánh bị ném vào nơi tối tăm*, vì vậy khi nhị ca nhắc đến Triệu Vũ Thần, nếu không muốn gọi là bệ hạ thì sẽ dùng biệt hiệu này để thay thế.
*Nguyên văn là "minh châu ám đầu", thành ngữ để ví người tài giỏi nhưng không được trọng dụng.
Trong lòng Tô Minh Châu chợt lóe lên, nhìn kỹ lại dưới ánh hoàng hôn, nàng thốt ra một câu kinh hãi cố đè ép trong cổ họng ––
"Nhị ca?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...