[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
"Lão gia và phu nhân đến!"
Nghe lời này, trong lòng Tô Minh Châu vui mừng, không nghĩ được nhiều nữa, lập tức đứng dậy chạy vội ra ngoài cửa. Ngay sau đó Tô Đô úy cũng tươi cười đầy mặt theo sát phía sau.
Mới vừa vòng qua kệ gỗ lớn, nhìn ra ngoài điện, quả nhiên lập tức nhìn thấy bóng dáng phu thê Tô Tướng quân.
"Thần gặp qua nương nương." Đi đến trước điện, Tô Chiến dáng người thẳng tắp ôm quyền khom người, Tô phu nhân bên cạnh vốn dĩ nhìn thấy nữ nhi đã muốn trực tiếp xông đến, nhờ trượng phu nhắc nhở một tiếng như vậy mới nhớ lại, bước chân chậm dần, cũng theo sau khuỵu gối.
"Cha nương!" Tô Minh Châu làm sao chịu nổi điều này? Nâng làn váy lao xuống bậc thang, tiến lên mấy bước vội vàng đỡ phụ mẫu lên, vừa sốt ruột vừa cười: "Ở đây đâu phải trên triều đình! Trong cung của nữ nhi, cha để ý đến những lễ tiết này làm gì?"
“Minh Châu nói rất đúng!" Khóe mắt Tô phu nhân thấp thoáng ẩm ướt, oán trách đẩy Tô Tướng quân bên cạnh: "Đều tại chàng, bỗng nhiên cuống lên khiến ta cũng hồ đồ theo."
Tô Tướng quân đã qua tuổi bốn mươi cũng cười nhẹ gật đầu, giọng nói trong trẻo: "Cẩn thận một chút dù sao cũng không sai."
Tô Đô úy ở sau lưng thấy Tô Minh Châu ra hiệu thì lập tức tiến lên dìu phụ mẫu, quỳ một chân trên đất gọi: "Cha nương."
Tuy Tô Tướng quân chiều chuộng đủ điều đối với nữ nhi nhưng đối với nhi tử thì sắc mặt luôn luôn không thay đổi, dù trong lòng đang vui vẻ nhưng cũng chỉ hơi gật đầu. Trái lại Tô phu nhân bên cạnh không quá để ý, dùng một tay lôi kéo Tô Đô úy, nâng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn lên, dường như chưa đủ hài lòng, đập vào lưng nhi tử "bình bịch": "Thằng nhãi này, sao vẫn gầy như vậy? Bảo con mỗi ngày ăn nhiều một chút, tại sao không nghe lời? Đại tẩu của con không cho con ăn thịt hay sao?"
Tô Đô úy bất ngờ không đề phòng, suýt nữa bị đập đến lảo đảo, may mà hai năm qua hắn không dám sơ sót tập luyện cung ngựa, công phu quyền cước, gắng gượng chống đỡ thân thể không lung lay.

Tô Minh Châu tươi cười rạng rỡ, nhìn đệ đệ ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ sắp không chịu nổi, nàng mới mở miệng mời phụ mẫu vào trong điện.
Vì nghênh đón phụ mẫu, Tô Minh Châu đã cho người dọn dẹp sạch sẽ nội điện một lượt từ trước, càng đừng nói đến đệm dựa trên ghế, trà quả điểm tâm các thứ. Hơn nữa nàng còn phân phó người mở hết toàn bộ cửa sổ cửa lớn ra, không chỉ mát mẻ thông thoáng mà cảm giác bốn phía như rộng rãi hơn, chỉ để lại Bạch Lan trông coi ở cửa điện, trong điện lập tức yên tĩnh ngay, không cần lo lắng có người ngoài đến quấy rầy.
Sau khi Tô Chiến vào điện thì đánh giá một vòng, hài lòng gật đầu, lúc này mới rảnh rỗi quan sát nữ nhi duy nhất, cười nói: "Dáng người cao hơn một chút, tinh thần cũng không tệ lắm, xem ra con ở trong cung cũng không bị ấm ức."
"Có cha ở đây ai dám ức hiếp con chứ?"
Tô Minh Châu tự mình đi bưng trà bánh đến đặt trên bàn, cẩn thận nhìn nhìn phụ mẫu, nũng nịu kéo tay Tô phu nhân: "Tây Bắc lạnh lẽo khổ cực, nhìn xem gương mặt của nương đen hết cả rồi! Trái lại là cha thì không thấy có gì thay đổi!"
Nhắc tới cũng lạ, tính ra thì Tô Tướng quân Tô Chiến xuất thân thổ phỉ dân gian, sau khi chấp nhận đầu hàng triều đình thì may mắn có duyên phận cưới được nữ nhi của người lãnh đạo là quan lục phẩm rồi ở rể, lúc này mới dần dần đi vào chính đạo.
Nhưng không hiểu sao Tô Tướng quân xuất thân như vậy lại có dáng vẻ mặt sáng như ngọc, môi hồng răng trắng, thư sinh nhã nhặn. Cho dù bây giờ đã gần năm mươi nhưng vẫn anh tuấn nhã nhặn như trước, sắc mặt trắng nõn, từ nho tướng* giống như chính là trời sinh dành cho hắn.
*Vị tướng phong độ nho nhã
So sánh với hắn thì Tô phu nhân xuất thân tiểu thư nhà quan lại tướng mạo hùng dũng, giọng nói to vang, dáng người thẳng tắp, mặc nam trang trong quân ngũ còn có vẻ "uy vũ bất phàm" hơn nam tử bình thường. Lúc trước, hai người họ vừa thành hôn, có không ít người lắm mồm nghị luận, đều nói Tô Chiến là một tiểu bạch kiểm ở rể, chính mình không ra gì thì cưới một mẫu dạ xoa để sống bám váy nữ nhân.
Nhưng vị "tiểu bạch kiểm" này lại là một người mặt lạnh tay độc, tòng quân Tây Bắc không bao lâu đã có thể xông vào trong quân địch, tự tay xách đầu của thủ lĩnh bên địch Nhung về. Sau này càng là đánh nhiều thắng nhiều, trên tay giết địch vô số. Rời khỏi chiến trường, giữa các quan đồng liêu với nhau thì xử sự nhạy bén, khéo đưa khéo đẩy, cứ như vậy từng bước đi lên chức nhất phẩm Uy Vũ Đại Tướng quân.
Đến lúc này, lại có lời bàn ngoài mặt khổ sở, trong lòng chua xót, nói rằng Tô Tướng quân ẩn nấp nhiều năm, một khi phất lên tất nhiên sẽ chướng mắt thê tử tào khang - Tô phu nhân có vóc dáng như nam nhân. Chờ đến lúc vào kinh thành, rời xa nhạc gia (nhà vợ), nhất định sẽ sủng thiếp diệt thê, xa lánh khiến Tô phu nhân thê thảm.

Nhưng để cho bọn họ thất vọng là Tô Tướng quân trước sau như một, hắn không những chưa từng sủng thiếp diệt thê mà thậm chí trong nhà ngay cả một nha hoàn thông phòng hay thiếp thất cũng không có, vô cùng an phận cùng thê tử sinh con dưỡng cái, ân ái tôn trọng lẫn nhau. Thỉnh thoảng Tô phu nhân tức giận, hắn đều ngon ngọt xin tha, xuống nước nhường nhịn. Trải qua mấy thập niên, không hề truyền ra bất cứ tin tức bất hòa nào.
Tô Minh Châu sống lại một đời này, nếu nói chuyện đầu tiên nàng biết ơn chính là có một thân thể khỏe mạnh thì chuyện may mắn thứ hai chính là có thể sinh ra trong một gia đình như vậy, từ nhỏ đến lớn đều sống vui sướng, an nhàn.
Giờ phút này, nghe lời nói của Tô Minh Châu, Tô phu nhân còn chưa nói gì, Tô Tướng quân đã lắc đầu cười cười trước: "Cha lại không nhìn thấy đen, chỉ thấy càng nhiều sức sống hơn một chút, còn mạnh khỏe hơn khi nương con suốt ngày ở trong nhà như lúc trước."
Qua nhiều năm như vậy, Tô phu nhân cũng đã thành thói quen, không thèm để ý, chỉ kéo tay nữ nhi: "Ở nơi đó có thể bình an trở về đã tốt lắm rồi, làm gì còn lòng dạ so đo đen hay không đen. Cha con trời sinh da tốt, phơi thế nào cũng không đen, đại ca con giống nương, cũng may dung mạo con giống cha con, nhưng còn Minh Lãng, ài... một thằng nhãi con mà sao lại còn gầy yếu hơn cha con thế, nhìn thấy là sầu lòng!"
Nói cũng đúng, ngũ quan tướng mạo của Tô Minh Châu, cùng với làn da trắng đến chói mắt này đều là di truyền từ Tô Tướng quân. Trái lại đại ca Tô Minh Quang thì mười phần đủ mười giống mẫu thân như một khuôn đúc ra, quả thật chính là dung mạo võ tướng trời sinh.
Nhắc đến đại ca, Tô Minh Châu không nhịn được hỏi: "Con nghe nói đại ca bị thương ở chân? Có nặng lắm không? Lần này cũng không trở về, còn có nhị ca, không biết lúc nào con mới có thể gặp lại..."
Tô phu nhân nghe vậy trên mặt cũng tràn ra vẻ lo lắng, Tô Tướng quân bên cạnh lại bình tĩnh, chỉ mở miệng an ủi: "Trên đùi trúng một mũi tên thôi, miệng vết thương đã khép lại, không phải chuyện gì to tát. Cha và nương con đều trở về, qua hai ngày nữa bảo đại tẩu con đi Tây Bắc chăm sóc nó. Từ khi thành thân đến giờ, hai phu thê chúng nó bên cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thật uất ức cho đại tẩu con, cũng nên để chúng nó đoàn tụ với nhau."
Tô Tướng quân nói nhẹ nhàng lưu loát nhưng Tô Minh Châu lại nhạy bén từ đó nghe được ẩn ý khác, không khỏi nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Đại tẩu sắp đi đến đó? Đại ca... có phải sẽ không hồi kinh nữa không ạ?"
Đôi mắt Tô Tướng quân giật giật, cũng không giấu giếm, chỉ thản nhiên đáp: "Hơn hai năm nay, cha cố ý lập uy cho đại ca con trong quân đội, nó đều có đủ võ công, dũng cảm, nghĩa khí, chỉ là phương diện mưu lược hơi kém chút, cũng may có nhị ca con hỗ trợ. Lần này cha trở về, để lại tất cả thuộc hạ thân tín ở Tây Bắc, miễn cưỡng cũng coi như đại ca con được nhiều người ủng hộ. Để cho phu thê bọn chúng canh giữ ở Tây Bắc, qua vài chục năm nữa, nếu vạn sự thuận lợi, nói không chừng cũng có thể một nhà đoàn viên."
Lời này của Tô Tướng quân thật ra đã nói vô cùng rõ ràng, cái gọi là vạn sự thuận lợi chính là có thể bảo đảm Tô gia bọn họ có thể bình an lui về sau, Hoàng đế sẽ không làm ra hành vi giống như chim chết vứt cung, nếu không đại ca sẽ không thể hồi kinh.
Tô Đô úy tuổi trẻ có chút khiếp sợ: "Cha nói là..."

Tô Tướng quân cúi đầu châm đầy ly trà cho Tô phu nhân, mặc dù bàn chuyện lớn liên quan đến tính mạng cả nhà nhưng trong giọng nói lại vững vàng, không hề dao động: "Không sai, lòng đề phòng người khác không thể không có, nếu trong triều xảy ra bất trắc gì, có đại ca con canh giữ ở Tây Bắc cũng coi như có một con đường lui."
Nghe Tô Tướng quân nói lời này, nhìn thấy một đôi nhi nữ vẻ mặt nghiêm trọng, Tô phu nhân có chút đau lòng, trừng mắt liếc hắn một cái, vô cùng khí thế mở miệng an ủi: "Đừng sợ, cha các con xuất thân thổ phỉ, đầu óc không tốt! Đương kim bệ hạ không tệ đâu, phong cho cha các con làm Thái úy, phong ta làm nhất phẩm Quốc phu nhân, còn đưa di vật của Hồng phu nhân đến, ta thấy hắn rất thật lòng! Không có ý định tháo cối giết lừa!"
Đúng vậy, tiểu bệ hạ không chỉ thưởng đồ vật của Hồng phu nhân cho nàng mà còn khen nàng là hồng nhan choàng khăn, kỳ nữ thế gian hiếm có! Thậm chí còn cố tình khen ngợi Minh Châu, nói rằng nhờ có nàng như vậy mới có thể "kỳ mẫu tất có kỳ nữ", dạy dỗ ra nữ nhi lương thiện, săn sóc như Quý phi!
Dù sao trong mắt của Tô phu nhân, nàng cảm thấy bệ hạ tán dương vô cùng thật lòng. Phải biết rằng mắt nhìn người của nàng trước giờ đều rất chuẩn, nếu không thì tại sao lúc trước kén chọn cao không được, thấp chẳng chịu, hơn hai mươi tuổi nàng mới rời khỏi nhà, dưới tay cha nàng có nhiều quân sĩ như vậy, nàng vừa nhìn đã chọn trúng Tô Chiến.
Tất nhiên một mặt là vì vẻ ngoài Tô Chiến tuấn tú, nhưng nàng vừa mắt hắn không đơn thuần chỉ vì dáng vẻ hắn tuấn tú!
Nhìn xem đi, những kẻ lúc trước không tin ánh mắt của nàng, còn lén lút chê cười nàng, hiện tại như thế nào? Bây giờ chỉ sợ là ngầm hối hận đến xanh cả ruột!
Đối với suy luận này của nàng, Tô Tướng quân không hoàn toàn tin tưởng nhưng hắn cũng không muốn phản bác, chỉ gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: "Phu nhân nói đúng lắm, cũng bởi vì bây giờ là đương kim Hoàng thượng, chứ nếu như là Tiên đế, bức ép đến đỉnh điểm thì dù ta có dắt cả nhà phản bội chạy trốn, ầm ĩ long trời lở đất, ngọc đá cùng nát cũng nhất định không để chuyện kéo dài đến hôm nay."
Mặc dù ngoài mặt tuấn tú nhã nhặn nhưng có những thứ gốc rễ trong lòng không hề thay đổi, cho dù bây giờ đã là quan siêu phẩm Thái úy, thỉnh thoảng Tô Tướng quân vẫn sẽ lộ ra vài phần khí thế thổ phỉ trong xương cốt.
Tô phu nhân vừa yêu vừa hận đối với tật xấu này của hắn, chỉ là nàng xuất thân nhà võ tướng, vẫn chú trọng đạo lý trung quân ái quốc, không làm sao đồng ý được lời nói bất trung như thế, lập tức vỗ vỗ cánh tay phải của hắn, không cho phép hắn nói bậy trước mặt hài tử.
Trái lại Tô Minh Châu không chú ý tới điều này, nàng nghe vậy thì nói: "Gia phong Thái úy? Bệ hạ chưa ban thưởng Tước vị cho cha sao?"
Nói một cách tỉ mỉ thì Thái úy chưởng quản đại quyền binh mã của cả nước, cùng với Thái phó là một văn một võ, đều là quan siêu phẩm, tuy nhiên lại không sang quý bằng Tước vị. Thái úy tôn quý thì tất nhiên có nhưng mà chức quan không thể truyền ba đời năm đời, thậm chí là đời đời kế thừa giống như Tước vị. Theo như lễ pháp, chức quan không truyền xuống được, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem ở mặt mũi lão thần mà phong quan bù nhìn cho đám con cháu không biết phấn đấu của họ thôi.
Nếu như nói Triệu Vũ Thần ban thưởng cho Tô Chiến một Tước vị, rõ ràng là muốn cho vinh quang hư ảo, thì gia phong Thái úy thế này là cố ý trọng dụng, khiến Tô gia chân chính tay cầm thực quyền, dù Thái úy vẫn là chức quan dưỡng lão nhưng thể hiện được quân vương có coi trọng Tô gia hay không.
"Cái này không nói trước được, đại ca con tự có tiền đồ của nó, Minh Lý thì chí hướng không đặt ở đây, tỷ đệ hai đứa vẫn còn tính trẻ con, tiền đồ ngày sau của đám con cháu trong nhà phải do tự chúng đi tranh giành, chứ có Tước vị cũng chỉ nuôi ra một đám quần là áo lượt mà thôi." Tô Tướng quân chinh chiến nửa đời, hơn nữa cũng có thời gian chìm nổi ở triều đình, đương nhiên hiểu rõ những chuyện này. Thấy thế chỉ cười thông suốt một tiếng, nhìn Tô Minh Châu còn có vẻ trầm tư thì an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, ban đầu ở trong tay Tiên đế mà cha còn chống được đến hôm nay, huống hồ gì đương kim? Con chỉ cần yên tâm ở tạm trong cung này, chờ thời cơ chín muồi, trong nhà nghĩ cách đón con xuất cung."

Tô Minh Châu đương nhiên là muốn xuất cung nhưng bây giờ tiền đồ cả nhà mờ mịt không rõ, làm sao nàng còn lo lắng những việc vặt này của mình, lập tức lắc đầu, nói nàng ở trong cung mọi thứ vẫn tốt, cũng không sốt ruột nhất thời, vân vân.
Sau khi Tô Tướng quân nói xong, cả nhà không ai nhắc lại việc này nữa, chỉ ngồi vây quanh uống trà ăn điểm tâm, vừa nói vừa cười tán gẫu việc vặt. Đến giờ dùng ngọ thiện, cả nhà cũng không cầu kỳ gì, chỉ gọi hạ nhân mang một nồi lẩu lớn lên bày trên bàn, tự tay mình nêm nếm gia vị, bỏ thêm nguyên liệu, ai nấy đều ăn đến đổ mồ hôi trán nhưng lại càng có vẻ thân mật, tự do, vừa náo nhiệt vừa thoải mái.
Chỉ là dù có ý chỉ của Triệu Vũ Thần nhưng phu thê Tô Tướng quân là ngoại thần, không thể ở lại quá lâu, dùng ngọ thiện xong cũng đến lúc xa nhau. Tô MInh Châu lưu luyến không rời tiễn phụ mẫu và đệ đệ ra ngoài điện, đang lúc nói chuyện, không ngờ nhìn thấy nghi trượng của Đế vương ở xa xa.
Người tới đương nhiên là Triệu Vũ Thần, Tô Minh Châu còn chưa nói xong cũng đành phải ngừng miệng, cả nhà cùng nhau cung kính vái tạ ơn.
Trái lại Triệu Vũ Thần vô cùng nhân đức độ lượng, xuống ngự liễn không ngừng bảo đứng dậy, còn tự mình đỡ Tô Chiến lên, cười nói không hề có kiêu ngạo của Đế vương: "Thái úy và phu nhân trở về sớm như vậy à? Sao không trò chuyện với Quý phi lâu thêm một chút?"
Tô Chiến chắp tay: "Hậu cung là cấm địa, không dám ở lâu, thần và phu nhân ở kinh thành, sau này sẽ còn cơ hội gặp nhau nữa."
Sắc mặt Triệu Vũ Thần điềm đạm: "Thái úy nói rất đúng! Nhưng mà không cần chờ đến sau này đâu, ngày mai trong cung thiết yến, mừng công Thái úy đánh bại địch Nhung, lập tức có thể gặp lại nhau."
Khách sáo qua lại vài câu đã tới lúc nên rời khỏi, Tô Minh Châu lôi kéo Tô phu nhân, hai người dặn dò nhau mấy lời giữa mẫu nữ, Tô Tướng quân đứng ở bên cạnh, trên mặt mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi nhìn cả hai.
Triệu Vũ Thần đứng ở bên cạnh nhìn Tô Chiến, phát hiện ánh mắt hắn mặc dù nhìn hai mẫu nữ Quý phi nhưng lại hơi lơ đãng, hình như có chút đăm chiêu. Trong lòng Triệu Vũ Thần chợt động, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nghe xem giờ phút này vị Tướng quân chiến công hiển hách đang suy nghĩ điều gì.
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần lập tức tiến lên, tập trung tinh thần, quả nhiên nghe được một câu giọng nam trong trẻo ——
[Châu nhi nói không sai, phu nhân quả thật đen đi không ít... Trước mặt hài tử nàng giả vờ không để ý, lần này hồi kinh, nhìn thấy các phu nhân cạnh nhà đều trắng nõn mềm mại, không chừng trong lòng nàng sẽ cảm thấy khó chịu... Ừm... Trở về phải nhắc nhở nha hoàn lén đổi chút son phấn dưỡng trắng da cho nàng mới được.]
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui