[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
"Nàng và Lương Vương..."
Chờ khi nội giám thân cận của Lương Vương lui ra, bên cạnh cũng không còn người vô phận sự, Triệu Vũ Thần nhíu chặt mày, muốn hỏi cho rõ ràng, chỉ là vừa mới nói ra bốn chữ này đã ý thức được giọng điệu của mình có hơi nghiêm khắc, dừng một chút, đổi thái độ mềm mỏng hơn tiếp tục nói: "Nàng và Lương Vương rất quen thuộc à?"
Trong những chuyện khác, Tô Minh Châu có thể tùy ý phách lối, trả lời thế nào cũng được nhưng Lương Vương cố tình "dính líu" đến Tô gia lâu như vậy, chuyện ảnh hưởng đến tính mạng cả nhà, nàng lập tức nghiêm mặt hơn hẳn, quả quyết phủ nhận: "Không quen!"
"Lương Vương thủ lăng ở Cảnh sơn đã lâu, nhiều năm qua cũng không hề quen biết với thần thiếp, mãi đến khi Tiên đế băng hà, lúc thần thiếp và hai vị huynh trưởng ra ngoài có tình cờ gặp hắn ta một lần, nhưng mà cũng chỉ nói hai câu cho phải lễ thôi. Sau này thần thiếp tiến cung rồi, làm sao có thể quen biết hắn ta?"
Đây là sự thật, hơn hai năm trước, trong cung đã định ra thời gian đón nàng tiến cung, hai ca ca của Tô Minh Châu thấy nàng sau này bị vây hãm tại thâm cung, không được tự do quá thảm thương nên dẫn nàng lên núi đi săn lần cuối cùng, muốn để cho nàng được thoải mái thêm một lần trước khi tiến cung.
Thời điểm đó Tiên đế vừa mới băng hà, chính là quốc tang, việc đi săn tìm niềm vui này mà truyền ra ngoài thì không được tốt nên ba huynh muội bọn họ đi xe ngựa đơn giản, lại chọn núi sâu vắng vẻ, đi cả đường không hề kinh động đến ai.
Nhưng không hiểu tại sao nơi vắng vẻ như vậy mà bọn họ lại chạm mặt Lương Vương vừa mới hồi kinh không lâu, càng trùng hợp hơn nữa là cách một khe núi, hắn ta và nàng đồng thời bắn trúng cùng một con cừu sừng xoắn!
Mũi tên đối diện bắn cực kỳ đẹp, ngay cả lựa chọn vị trí bắn cũng giống hệt nàng, đều là bắn vào cái cổ yếu ớt của con cừu kia. Lúc ấy nàng không biết thân phận của người đến, còn cảm thấy là có duyên nhưng đối phương vừa đến chỗ nàng đã đi thẳng vào vấn đề, không những nói thẳng mình là Lương Vương, biết rõ ràng thân phận của huynh muội các nàng mà còn bày tỏ ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, cố tình tới để kết bạn. Trước hết ca ngợi tài bắn cung siêu phàm của Tô Minh Châu, không thẹn là hổ nữ nhà tướng, sau đó lại khen đại ca gan dạ mạnh mẽ, thật xứng là thiếu niên anh hùng.
Tô Minh Châu không ưa nhất chính là người làm bộ làm tịch ra vẻ bạch liên hoa, ngụy quân tử. Mặc dù lúc ấy Lương Vương vẫn chỉ là một Vương gia khiêm tốn không có danh tiếng gì nhưng nàng đã nhạy bén nhận ra mùi dối trá trong lúc nói chuyện vài câu này, vì thế không muốn nhiều lời nữa, tránh sang bên cạnh với nhị ca Tô Minh Lý luôn thông minh cẩn thận.

Trái lại đại ca Tô Minh Quang tính cách ngay thẳng, còn cảm thấy Lương Vương là chính nhân quân tử, chờ đến lúc tạm biệt thì hai người đã bắt đầu nói chuyện qua lại như huynh đệ ngang hàng.
Lần duy nhất nàng và Lương Vương gặp mặt cũng chỉ có như thế, vậy mà hôm nay hắn ta lại có ý dựa vào lần gặp lúc mười ba mười bốn tuổi này để nói nàng là kỳ nữ duy nhất xứng với di vật của Hồng phu nhân?
[Đây là quyết tâm muốn lôi kéo Tô gia xuống nước hả... Thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!]
Tuy Triệu Vũ Thần không cách nào phân biệt giữa vô số tiếng lòng chợt lóe lên nhưng sự chán ghét không thèm che giấu trong lòng Quý phi đối với Lương Vương lại vang lên rõ ràng. Vốn dĩ hắn còn kiêng dè binh quyền trong tay Tô gia nhưng bây giờ Tô Chiến còn chưa hồi triều, vậy mà trước thì có Thái phó, sau lại có Lương Vương, từng người từng người đều trăm phương ngàn kế buộc hắn sinh lòng nghi ngờ công thần, tự chặt cánh tay, nhờ đó hắn càng cảm thấy Tô gia chính là thần tử tài giỏi trung thành.
Dù sao nếu thật sự trong lòng Tô Chiến có ý làm phản, hoặc là cấu kết với Lương Vương thì giờ phút này làm sao Vương Lương lại cố ý dính líu đến Tô gia như vậy. Chẳng qua là chưa thành công nên mới dám thỏa sức khiến hắn nghi ngờ, trái lại trở thành ép bức Tô gia tạo phản.
Nghe vậy, Triệu Vũ Thần càng đề phòng đối với Lương Vương hơn, hơn nữa ngoại trừ đề phòng thì còn có một cơn giận vì bị mạo phạm.
"Hắn ta cố ý khuếch trương thanh thế tặng quà cho nàng là do đoán chắc trẫm là loại quân vương đa nghi hồ đồ, sẽ bởi vì chuyện này mà nghi ngờ nàng, nghi ngờ Tô gia phải không?"
Tô Minh Châu nháy nháy mắt, mặc dù kiềm nén biểu cảm trên mặt nhưng tiếng lòng ngay lập tức truyền vào trong tai Triệu Vũ Thần ––
[Chẳng lẽ ngươi sẽ không như vậy?]
"Trẫm đương nhiên sẽ không!" Câu tiếng lòng của nàng giống như tát một cái vào mặt hắn, trong nháy mắt Triệu Vũ Thần trợn mắt tròn xoe, sắc mặt tức giận đỏ bừng, nhất thời quên mất câu vừa rồi chỉ là tiếng lòng của Tô Minh Châu nên nhìn nàng, cất giọng hét.

Triệu Vũ Thần thật sự cảm thấy rất oan ức, lúc trước hắn bị Thái phó và Đổng gia che mắt là bởi vì bọn họ được phụ hoàng tín nhiệm, hơn nữa còn có tình cảm dạy dỗ thuở nhỏ. Hắn lên làm quân chủ, dần dần thay đổi trong vô thức, coi Thái phó là một triều thần tài giỏi lại trung thành, mặc dù Thái phó nhiều lần châm ngòi, bản thân hắn cũng biết đạo lý binh quyền không thể không nắm nhưng hắn luôn nhớ lấy hành vi giết bừa công thần chính là quân vương vô đức. Hắn dự định rằng chỉ cần Tô gia không dưỡng địch, dù trong lòng có ý làm phản đi nữa thì hắn cũng chỉ lấy đi binh quyền mà thôi, sau đó giữ lại Tô Tướng quân không có quyền lực trong kinh, dựa vào công lao ban cho tước vị vinh quang cả đời.
Đừng nói bây giờ hắn được trời xanh phù hộ ban cho dị thuật đọc tâm, cho dù không có thì hắn cũng nhất định không phải là một người mù quáng mê muội!
Biết rõ Lương Vương lòng lang dạ thú mà còn tùy tiện rơi vào cái bẫy lộ liễu của hắn ta, sinh ra lòng nghi ngờ, tuân theo tính toán của địch! Cho dù Triệu Vũ Thần hắn thật sự đa nghi thì cũng sẽ không trở nên ngu xuẩn như vậy!
Làm sao Minh Châu có thể nghĩ về hắn như thế?
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Vũ Thần nghiêm túc lại uất ức như vậy, Tô Minh Châu hơi lấy làm kinh hãi. Sau khi nàng lấy lại tinh thần, tưởng rằng vẻ hoài nghi trên mặt mình quá rõ ràng, cộng thêm Triệu Vũ Thần này tuy nói có một đống khuyết điểm nhưng cũng được xưng là nhân đức, biết tự kiềm chế, nói hắn ngu dốt vô năng hình như có hơi phiến diện.
Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu lui lại một bước, hiếm khi cảm thấy chột dạ, nghiêng đầu: "Thần thiếp không có nghĩ như vậy, là Lương Vương cảm thấy ngài là quân vương ngu dốt..."
Dừng đi! Nàng lừa gạt ai vậy! Tưởng trẫm không nghe thấy hay sao? Rõ ràng là nàng nói thì có!
Triệu Vũ Thần nhướng lông mày, có lẽ là vì mấy ngày nay ở chung nên trước mặt Quý phi, không hiểu sao hắn không thể nói ra lời ác độc, há hốc mồm, cũng chỉ biết hậm hực hừ một tiếng: "Tốt nhất là không phải nàng nói!"
Xảy ra chuyện vừa rồi, rốt cuộc Triệu Vũ Thần cũng có hơi bất bình tức giận, nhất thời không quá muốn ở lại đây nữa, hất tay áo định đi khỏi.

"Bệ hạ!" Không ngờ rằng Tô Minh Châu ở sau lưng chợt gọi hắn lại.
Từ lúc Quý phi tiến cung, trước giờ nàng đều là ước gì chọc hắn tức giận đi khỏi nhanh một chút, đây là lần đầu tiên hắn định đi mà Quý phi ở phía sau mở miệng gọi hắn lại!
Khóe miệng Triệu Vũ Thần không nhịn được lộ ra mỉm cười, ngừng bước chân, vẫn cố ý chưa xoay người lại, chờ Tô Minh Châu đuổi theo.
Thế nhưng Tô Minh Châu cũng không lại gần, nàng nhìn ra phía ngoài trời, đứng ở bóng mát dưới mái hiên trước điện, giương giọng ra nói: "Vừa rồi người ở Lương Vương phủ đi vội, không kịp gọi lại, người trong cung thần thiếp không tiện xuất cung, hay là bệ hạ sai người trả lại mấy thứ này cho Lương Vương đi?"
Mặc dù Quý phi không có đuổi theo ra nhưng Triệu Vũ Thần nghe lời này cũng gật đầu liên tục, không sai, ngay cả đồ hắn ban thưởng cho cũng bị Minh Châu từ chối rất nhiều lần, không lý nào Lương Vương tặng mấy cái di vật của Hồng phu nhân thì nàng lại nhanh chóng nhận lấy được. Cũng do hắn vội vàng bảo người lui ra để hỏi rõ quan hệ giữa Minh Châu và Lương Vương, nếu không thì từ lúc đầu đã không nên nhận, trực tiếp trả lại mới đúng.
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần tự quay trở lại, mở miệng nói: "Người cũng rời khỏi rồi, bây giờ đi qua đi lại thêm phiền phức, chi bằng đưa đến chỗ của trẫm đi, mấy ngày nữa phu thê Tô Tướng quân hồi triều, trẫm sẽ chuyển giao những thứ này cho Tô phu nhân."
Truyền kỳ về Hồng Tướng quân - Hồng phu nhân bắt nguồn từ thuở tổ tiên Triệu Vũ Thần khai sinh ra Ðại Ðào, dưới trướng vị tổ tiên ấy có một đôi phu thê tình cảm sâu nặng, hai người phu xướng phụ tùy cùng nhau dốc sức trong quân đội, bởi vì khuê danh của phu nhân có một chữ Hồng nên trong quân thường gọi bà là Hồng phu nhân. Vào một lần đối chiến, Tướng quân bị địch ám toán mất mạng, phu nhân của ông không khóc không buồn, chỉ tỏ sắc mặt như thường thu hài cốt của ông. Chờ đến khi hoàng hôn mặt trời lặn, bà thay y phục đỏ ra, mặc áo giáp vào, lên ngựa điểm binh, dẫn theo tàn quân còn sót lại thừa dịp ban đêm tập kích, dùng đao chém chết thủ lĩnh quân địch còn đang mở tiệc mừng công, tế bái vong linh phu quân đã mất. Sau này, tổ tiên nghe chuyện, vừa thương xót vừa tán thưởng, truy phong tước vị Tướng quân cho Hồng phu nhân, hậu thế từ đó tôn bà là Hồng Tướng quân.
Cùng là phu thê đồng lòng ở trong quân giết địch, nếu muốn tìm người xứng với di vật của Hồng Tướng quân, còn ai có thể hơn được Tô phu nhân giờ phút này đang tòng quân tại Tây Bắc đây?
Hừ! Lương Vương cố ý tặng lễ cho Minh Châu để làm chướng mắt trẫm, rốt cuộc cũng chỉ là chút âm mưu quỷ kế thấp kém mà thôi. Trẫm là thiên tử, trẫm càng muốn đường đường chính chính trước mặt mọi người trọng thưởng  cho phu thê Tô Chiến hơn.
Tô Minh Châu nói ra lời vừa rồi vốn cũng chỉ vì tránh hiềm nghi, nghe kiến nghị này của Triệu Vũ Thần thì thấy vô cùng thỏa đáng, tất nhiên là lập tức đáp ứng, phân phó ngay quản sự trong cung mình dừng sắp xếp đồ lại, cứ trực tiếp sai người đưa toàn bộ đến Càn Đức điện.
Sau khi phân phó xong, thấy Triệu Vũ Thần còn đứng trước mặt không đi, Tô Minh Châu nghĩ nghĩ, lập tức quy quy củ củ khom người: "Bệ hạ đi thong thả."
Vốn dĩ Triệu Vũ Thần còn muốn nán lại thêm một lát, lại bị câu nói nghiêm chỉnh này chặn đường, cũng may lúc này tâm tình hắn không tệ, không phải là nén giận rời đi như trước giờ nữa, trái lại còn tốt tính gật đầu nhẹ, nói thêm một câu: "Ngày mai trẫm triệu Lương Vương tiến cung, lúc đó sẽ cho người đến mời nàng." Lúc này mới quay người rời đi.

Tô Minh Châu đáp lời, sau khi trở về lập tức gọi Bạch Lan tìm một nội giám kín miệng lấy cớ đến Hưng Long môn, đi gặp Tô Đô úy đang trực cổng, nói cho hắn biết Lương Vương đã hồi kinh, dặn hắn mọi việc cẩn thận.
Tất nhiên Bạch Lan đi làm ngay, sau khi mọi việc xong xuôi, lập tức quay lại trong điện, tự mình giúp Tô Minh Châu tháo trang sức và trâm cài trên tóc, vừa bận bịu tay chân vừa tán gẫu với nàng: "Nô tỳ chưa bao giờ gặp qua Lương Vương cả, hắn ta là hoàng thúc của bệ hạ, nghe nói Tiểu Quận chúa kia đã mười hai tuổi, mặc dù hắn ta vẫn chưa đại hôn nhưng xét cho cùng cũng là trưởng bối, làm sao có thể tặng lễ đến trong cung chúng ta, như vậy..."
Câu kế tiếp Bạch Lan không dám thốt ra nhưng đoán chừng là muốn mắng Lương Vương không biết xấu hổ, già mà không đứng đắn.
Tô Minh Châu đang nghiêng đầu tháo hoa tai, nghe vậy thì nhớ lại hai năm trước nàng gặp phải nam nhân này trong núi, mặc dù trong lòng cảm thấy rất phiền chán nhưng cũng không thể không nói một câu: "Không đến mức như thế, có lẽ là ở Cảnh sơn trông coi Hoàng lăng đến khi trưởng thành nên có vẻ không nhiễm phàm trần. Lúc ấy ta vừa gặp còn tưởng hắn là đạo sĩ tu hành trong núi, trời sinh đã không nhìn ra số tuổi, có một điểm không giống người thường..."
Nói rồi dừng một chút, Tô Minh Châu nghiêng đầu tính toán một lát rồi mới tiếp tục nói: "Năm nay hắn hai mươi tám hai mươi chín tuổi, lại không hề có vẻ như lớn hơn ta mười mấy tuổi, ngày mai ngươi gặp qua sẽ biết."
Quả nhiên, ngày kế tiếp, vừa mới đến giờ tỵ, nội giám quản sự trong Càn Đức điện đã tới, cung cung kính kính mời Quý phi đến Thanh Yến viên dự tiệc.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Vũ Thần: Nghe nói ngươi rất biết cách tặng quà à, thật ngại quá, bây giờ trẫm muốn dùng mấy thứ đó để lấy lòng nhạc mẫu á!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận