[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Lương Vương...
Triệu Vũ Thần nghe bẩm, cảm thấy cả người run lên, Lương Vương Triệu Đức Diệu, trong hơn mười năm trước khi hắn đăng cơ, hắn gần như chưa bao giờ gặp vị hoàng thúc nhỏ nhất này. Tiểu hoàng thúc quanh năm ở Cảnh sơn thủ Đế lăng, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết, hoặc là thời điểm phụ hoàng tổ chức mừng thọ thì mới cực kỳ khiêm tốn dâng tấu chúc mừng, thỉnh thoảng cũng trở về, mang theo các loại quà mừng trong ngày lễ, hơn phân nửa đều là Hiếu kinh, Phật kinh tự chép, dùng để thờ cúng trước đèn. Khi còn bé hắn đã từng lật xem qua, từng chữ chỉnh tề, dày mấy chục quyển, mỗi một tờ đều rất chú tâm, không có một vết bẩn hay sai sót nào, thư pháp mỗi năm đều khí phách hơn năm trước, hiển nhiên là tốn rất nhiều công sức.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân đó nên trước khi Triệu Vũ Thần đăng cơ, trong lòng hắn, vị tiểu hoàng thúc này được coi là một trong những tông thất giản dị, hiếu thuận hiếm có. Đối với việc phụ hoàng căm ghét hoàng thúc, hắn còn từng giúp đỡ khuyên nhủ vài lần —— Lương Vương dù sao cũng là nhi tử mà hoàng tổ phụ sinh ra khi về già, vậy nên khó tránh khỏi sẽ được tổ phụ thiên vị bất công. Về phần cuối cùng tổ phụ có chút hồ đồ, cố ý truyền hoàng vị cho tiểu nhi tử, sau đó vì không thành công nên phong làm Lương Vương, thậm chí còn giao Long Ảnh vệ cho hắn ta... Việc này tất nhiên thật hoang đường nhưng sự hoang đường này đến từ hoàng tổ phụ, thời điểm Văn đế băng hà, Lương Vương chẳng qua mới chỉ là đứa trẻ hai tuổi, hoàng tổ phụ hồ đồ thì sao có thể đổ trách nhiệm đến trên đầu một đứa trẻ chưa hiểu chuyện chứ?
Càng chớ nói sau khi Lương Vương hiểu chuyện thì cũng là người thức thời, hơn hai mươi năm co đầu rút cổ ở Cảnh sơn, cùng Thái Vinh Thái phi (mẫu phi của Lương Vương) trông coi Đế lăng, trải qua cuộc sống đơn giản lại nghèo khó, gần như mai danh ẩn tích dưới sự chán ghét của phụ hoàng. Mỗi ngày như giẫm trên băng mỏng, hơn hai mươi tuổi còn chưa có mối hôn sự chính thức nào, chỉ sinh được một nữ nhi với thị nữ hầu hạ bên cạnh từ nhỏ, miễn cưỡng không coi là quá vắng lặng. Cho dù phụ hoàng khắc sâu thành kiến với Lương Vương thì qua nhiều năm như vậy cũng không tìm ra một cái cớ hỏi tội nào, nhưng cứ tình hình đấy thì cũng không khác mấy với tội nhân thật sự trong tông thất.
Triệu Vũ Thần mười bốn tuổi vừa mới đăng cơ, thời điểm Lương Vương hồi kinh bái chúc, trong lòng hắn còn nghĩ ngày sau có thể giữ hoàng thúc ở lại trong kinh, ban cho hắn ta thêm mấy phần thể diện, vậy cũng coi như bù đắp cho những năm thủ lăng cực khổ.
Không ngờ rằng, tiểu hoàng thúc xưa nay khiêm tốn, thức thời của hắn sau khi hồi kinh lại cho điệt nhi này một cái tát vang dội.

Tiên đế đi vội, rất nhiều chuyện không kịp trăn trối, lúc Triệu Vũ Thần lên ngôi cũng gấp rút, thêm nữa hai năm trước hắn chỉ mới mười bốn, số tuổi này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhất là so với Lương Vương đang độ tuổi thích hợp kế vị thì hắn càng lộ ra sự non nớt quá mức.
Quân chủ thiếu sót thì cả nước ngờ vực, lời này không phải bắn tên không mục đích, sau khi Lương Vương hồi kinh, hành động giống như muốn bù lại hơn hai mươi năm khiêm tốn, âm thầm chịu đựng vậy. Trước hết là được Tông lệnh Tôn Thất phủ và Tả Hữu Tông chính dốc sức ủng hộ, đảm nhiệm nhiều việc lo liệu đại tang của Tiên đế. Trên triều đình càng là mưu tính văn thần, lôi kéo võ tướng, kết đảng đông đảo, khiến cho sau khi hắn lên ngôi, chuyện đại sự đầu tiên phải đối mặt chính là không ít triều thần tới tấp thượng tấu, đều xin lập Lương Vương làm Nhiếp Chính Vương!
May mà khi phụ hoàng còn sống, ít nhiều gì cũng giữ lại chiêu đề phòng, thêm nữa có Thái phó dẫn đầu một nhóm trung thần ngăn cản, cuối cùng cũng ép được ý kiến hoang đường này xuống. Chỉ là sau khi trải qua chuyện này, đương nhiên hắn không còn xem nhẹ vị tiểu hoàng thúc này nữa. Tuy Lương Vương ẩp nấp hơn hai mươi năm, thừa dịp hắn vội vàng đăng cơ, căn cơ bất ổn để phất lên nhưng hắn ta cũng đã trở thành một cây đại thụ rễ sâu, khó mà tùy tiện giải quyết.
Trước đó vài ngày, Lương Vương xin hắn thánh chỉ muốn chuyển đến đất phong, phải biết rằng, bởi vì hoàng tổ phụ bất công nên ban thưởng vùng Khang Lương màu mỡ phì nhiêu của Đại Đào cho Lương Vương, đây là nơi vô cùng giàu có, cộng thêm thiên nhiên thuận tiện thủy lợi.
Lúc trước Lương Vương chỉ ở Hoàng lăng Cảnh sơn, lại sống dưới mí mắt phụ hoàng mà còn có thể nhấc lên sóng gió như vậy, bây giờ sao Triệu Vũ Thần có thể đồng ý thả hắn ta đi Khang Lương? Lập tức lấy cớ từ chối rằng hoàng thúc thủ lăng cực khổ, bây giờ vất vả lắm mới hồi kinh, không đành lòng xa cách nữa, Lương Vương thấy thế cũng không bất ngờ, chỉ nói là mấy ngày nữa đến minh thọ (ngày sinh của người đã mất) của Văn đế nên trở về Hoàng lăng Cảnh sơn.
Bây giờ Tây Bắc vừa mới đại thắng, hắn ta đã vội vội vàng vàng trở về, lòng lang dạ thú, quả nhiên không thèm che giấu chút nào!
[Cái tên không biết xấu hổ này trở về làm gì? Không được, ta phải sai người báo cho Minh Lãng cẩn thận một chút, tránh bị hắn ta tính kế lần nữa...]

Đến khi bên tai chợt nghe tiếng lòng như vậy của Tô Minh Châu, lúc này Triệu Vũ Thần mới tỉnh táo lại. Không sai, từ khi Lương Vương hồi kinh thì liên tục lôi kéo Tô gia, đầu tiên là qua lại vui vẻ với trưởng tử Tô gia Tô Minh Quang, sau đó lại mượn cớ Tô Minh Lãng cứu nữ nhi duy nhất của hắn ta từ tay kẻ lừa gạt để đến thăm nhà nhiều lần, mở miệng là xưng hô ân nhân.
Lương Vương lòng mang ý xấu, Tô gia tay cầm binh quyền, hai mối nguy hiểm qua lại thân thiết với nhau như vậy, nói Triệu Vũ Thần không kinh hãi đa nghi là giả. Giờ phút này, nghe được câu tiếng lòng của Quý phi, biết hết thảy đều là Lương Vương một bên tình nguyện, vì thế hắn cũng hơi thả lỏng đề phòng đối với việc Lương Vương hồi kinh gây sự. Sau khi nghĩ nghĩ, hắn ngẩng đầu phân phó: "Mới trở về, đi đường mệt mỏi thì không cần thỉnh an nữa, bảo hắn về đi, qua hai ngày nữa trẫm sẽ triệu kiến."
Nội giám truyền lời rất cung kính cúi đầu đáp lại, lui ra mấy bước rồi xoay người đi khỏi.
Vừa rồi nghe được tên của ấu tử Tô gia Tô Minh Lãng, Triệu Vũ Thần nghĩ đến điều gì, thuận thế xoay đầu lại, mở miệng nói với Quý phi: "Nhắc đến thì tuổi của Tô Đô úy cũng không còn nhỏ nữa, chưa thành thân cũng bởi vì Tô Tướng quân chinh chiến bảo vệ nước, không có cha mẹ ở bên, vậy nên mới chậm trễ."
Đệ đệ Tô Minh Lãng và nàng là tỷ đệ song sinh, qua mùa hè này là sinh thần tròn mười bảy, số tuổi này ở đây quả thật là đã cưới vợ sinh con từ lâu, Tô Minh Châu gật đầu nhẹ: "Chờ cha mẹ trở về chắc hẳn sẽ định việc hôn sự cho đệ ấy."
[Phải nhanh chóng sắp xếp thôi, sao ta cứ cảm thấy dường như Lương Vương cố ý muốn gả nữ nhi của hắn cho Minh Lãng... Hừ, tiểu cô nương mới chỉ mười hai tuổi mà cha ruột đã vội vã bán đi như vậy, quả nhiên là đồ không biết xấu hổ...]
Nghe lời này, Triệu Vũ Thần cũng kinh ngạc, đây là chuyện hoàn toàn không phải không có khả năng, nếu chỉ dùng một thứ nữ do thị thiếp sinh ra mà có thể kết thông gia với Tô Chiến thì chắc hẳn Lương Vương sẽ rất vui vẻ chấp nhận. Tuổi nhỏ cũng không thành vấn đề, lúc này quyết định hôn sự trước, đưa của hồi môn qua để Tô Đô úy đợi thêm mấy năm, dần dần thực hiện xong lục lễ, cứ như vậy sẽ không bị chậm trễ.

Nghĩ vậy, Triệu Vũ Thần vội vàng mở miệng: "Tô Đô úy là thiếu niên anh tài, chờ Tô Tướng quân quyết định thì nhớ nói cho trẫm một tiếng, trẫm mời mẫu hậu ban hôn cho bọn họ."
Đây là chính sự, có Thái hậu ban hôn thể hiện sự coi trọng của Đế vương, cũng là vinh quang của gia tộc. Tô Minh Châu không chối từ, có mấy phần thật lòng cúi đầu cảm ơn. Triệu Vũ Thần thấy thế càng cảm thấy an tâm, thỏa đáng hơn, tự mình đỡ nàng miễn lễ, trên mặt Tô Minh Châu có vẻ thoải mái hài lòng, hai người tạm gác dự định vừa mới bàn xong lại, thong thả cùng trở về Chiêu Dương cung.
Bầu không khí hòa hợp này khiến Triệu Vũ Thần nhất thời quên mất tiếng lòng [Không ở được mấy ngày nữa] của Quý phi, chờ đến lúc nhớ tới thì đã đến cổng Chiêu Dương cung. Vừa rồi chuyện của Lương Vương cấp bách hơn, vậy nên có đoạn xen ngang này khiến Tô Minh Châu không còn suy nghĩ về việc ban nãy nữa, một khi hắn đã bỏ lỡ chủ đề thì khó mà quay lại nói tiếp.
Không ở được mấy ngày nữa... Chẳng lẽ là muốn nói chờ sau khi Tô Tướng quân trở về, hắn không cần tiếp tục "giả vờ giả vịt", thậm chí còn muốn đày nàng vào Lãnh cung hả?
Triệu Vũ Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là như thế, những ngày gần đây ở chung, hắn đương nhiên biết trong lòng Tô Minh Châu vẫn cho rằng hắn xem trọng, sủng ái Chiêu Dương cung hơn đều chỉ là hư tình giả ý, chờ tới khi không cần kiêng kỵ Tô gia nữa thì sẽ lập tức trở mặt không nhận người. Thậm chí hắn còn từng nghe thấy trong lòng Minh Châu suy xét ngõ tắt xem quản sự Lãnh cung là kẻ nào, có cần đưa chút bạc tạo quan hệ tốt trước hay không, để ngày tháng sau này trôi qua dễ chịu hơn! 
Hắn đúng thật là chưa từng thấy phi tần nào đang ngồi trên ghế Quý phi mà đã tìm sẵn đường lui cho mình ở trong Lãnh cung!
Nếu thật sự để ý đến cuộc sống khổ sở trong Lãnh cung thì tại sao không sớm kiềm chế tính tình một chút, giả vờ hiền thục một chút, như vậy thì giữa bọn họ cũng không đi đến sự việc hôm nay.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Vũ Thần nhìn sang Quý phi dưới ánh nắng bên cạnh, hai gò má dường như sáng óng ánh lên, hắn lại cảm thấy chính bởi vì tính cách thanh cao thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành này mà Minh Châu mới khác biệt với những người phàm tục, tầm thường khác. Nếu nàng cũng giống Đổng thị, có muôn vàn tâm tư trong lòng nhưng ngoài mặt chỉ thể hiện dịu dàng hiền lương, vậy thì đó không phải là Tô Minh Châu nữa.
Chính bởi vì phần thẳng thắn, thanh cao này của nàng nên bây giờ hắn mới có một nơi an bình để đến. Minh Châu không nên, cũng không cần phải thay đổi, hắn thân là Đế vương, sau này bắt buộc phải bảo vệ tốt sự đơn thuần này, chờ đợi ngày nào đó Quý phi hiểu rõ tâm ý của hắn.

Tưởng tượng như vậy, Triệu Vũ Thần cảm thấy lòng mình mềm nhũn, mở miệng định nói gì đó nhưng sau khi trở về Chiêu Dương cung, dường như Tô Minh Châu nhìn thấy thứ gì, chợt mở miệng hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tại cửa điện Chiêu Dương cung có mười nội giám lạ mặt đang đứng thẳng, mỗi người đều bê rương gỗ, hộp gấm, giống như là tặng lễ tới.
Bạch Lan theo Tô Minh Châu đi Thanh Yến viên, người ở lại canh giữ điện là một thái giám quản sự họ Lý, nghe vậy vội vàng bước mấy bước xuống bậc thang, sau khi hành lễ, cung cung kính kính trả lời: "Chủ tử trở về thật đúng lúc, đây đều là lễ vật do Lương Vương gia ở bên ngoài phái người đưa tới."
"Lương Vương?" Tô Minh Châu nhíu lông mày.
"Vâng."
Giữa lúc đáp lời thì một thái giám lạ mặt ở đằng trước theo sát xuống tới, quỳ hành lễ xong lanh lợi nói: "Gặp qua Quý phi nương nương, Vương gia tình cờ tìm thấy vài món đồ chơi thú vị mà lúc trước Văn đế ban thưởng cho ngài ấy, Vương gia nói có nhiều món chính là di vật của nữ Tướng quân trùm khăn Hồng phu nhân từ lúc Đại Đào chúng ta vừa kiến quốc. Những thứ này không giống với son phấn bình thường, trong khắp thiên hạ cũng chỉ có kỳ nữ như nương nương mới xứng, vì vậy Vương gia đặc biệt lệnh cho tiểu nhân mang đến tặng nương nương."
Triệu Vũ Thần ở bên cạnh nhận ra thái giám này chính là tâm phúc tin tưởng nhất bên cạnh Lương Vương. Nghe một phen như thế, càng lúc càng cảm thấy bất thường, sắc mặt hắn chợt tối lại, lông mày cũng càng nhíu càng chặt hơn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận