Edit: Bạc
Beta: Rine
Trong Càn Đức cung, trắc điện phía tây.
"Từ giờ trở đi, nếu không có phân phó gì thì ngươi không được đến gần trẫm trong vòng ba bước!" Sắc mặt Triệu Vũ Thần âm trầm, đặt tay lên vạt áo, vừa nói xong thì ngừng lại một chút, bổ sung với Đại Tổng quản ngự tiền thêm một câu: "Tất cả cung nhân hầu bên cạnh cũng vậy, đều cách xa trẫm một chút!"
Trong tay Nguỵ An cầm hướng châu[1] và hướng quan[2] dùng cho buổi triều sớm, hắn đứng tránh ở một bên, đang muốn tiến lên hầu hạ Hoàng thượng thì nghe như thế, đành phải ngậm ngùi 'Vâng' một tiếng. Trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn, suy nghĩ không biết có nên dâng đồ lên hay không thì Triệu Vũ Thần nhìn thấy, giọng nói cũng không kiên nhẫn: "Trẫm bảo ngươi lúc không có việc gì mới tránh xa ra!"
[1]Hướng châu:
[2]Hướng quan:
Nguỵ An mập mạp khịt mũi, vội vàng tiếp lời rồi cẩn thận nhỏ nhẹ bước lên, trước tiên mang hướng châu cho Triệu Vũ Thần, sau đó mới cung cung kính kính vòng ra đằng sau hắn, nhanh chóng hầu hạ hắn mang hướng quan.
Triệu Vũ Trần như đoán được trước nên nhíu chặt mày, quả nhiên, vừa mới mang hướng quan xong, bên tai lại vang lên từng tiếng : [Nói vậy là sao đây... bánh bao hồi nãy ăn ngon thật. Hôm qua vẫn còn tốt mà, bệ hạ không giống như đang trách mắng ta lắm...]
Triệu Vũ Thần không có kiên nhẫn nghe mấy lời tiếp theo nữa, nhìn hướng quan đã mang chỉnh tề thì lập tức vẫy vẫy tay cho hắn lui.
Sự thật bày ra trước mắt, mặc dù cảm thấy không tưởng tượng nổi, đồng thời khiếp sợ và nghi ngờ nhưng Triệu Vũ Thần không thể không chậm rãi khẳng định suy đoán vô căn cứ này...
Sau khi bị sét đánh, chỉ cần có người đến gần hắn trong vòng ba bước, hắn lập tức sẽ nghe được suy nghĩ trong đầu người đó.
Không phải lúc nào âm thanh này cũng xuất hiện, chưa bàn tới điều kiện phải ở gần hắn trong vòng ba bước, có khi gần sát bên nhưng vẫn lúc có lúc không, không hề có quy luật.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng có thể hiểu một chút. Lòng người vốn khó lường, có khi thì suy nghĩ những dự định ấp ủ đã lâu, có khi lại nghĩ những điều tinh tinh nhỏ nhặt chỉ có bản thân mình hiểu, căn bản không phải một ý niệm hoàn chỉnh, tất nhiên trong lòng họ cũng không coi trọng những chuyện đó. Thậm chí có những lúc suy nghĩ mơ màng, chính mình còn chưa hiểu rõ xem đó là gì, gặp phải tình huống như vậy, dù người đó có đến gần thì hắn cũng không thể nghe thấy. Thỉnh thoảng hắn chỉ nghe được những suy nghĩ nào cực kì mãnh liệt, hoặc những ý nghĩ trong lòng một đằng ngoài miệng một nẻo.
Tính đến hiện giờ còn chưa hết một ngày, Triệu Vũ Thần mới chỉ gặp vài người, vô tình nghe được vài câu, nhiêu đó đã đủ khiến hắn kinh sợ rồi. Từ hôm qua ngoài mặt thì bất an lo lắng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng mới lạ. Sau khi cẩn thận tiễn Phương Thái hậu đi, hắn trải qua một đêm không yên giấc, thật vất vả thoát được ác mộng về người mẫu hậu nuôi mình từ thuở bé, lúc này hắn chú tâm nghe thử âm thanh kì lạ của thuật đọc tâm, trong qua chốc lát ánh mặt trời đã lan toả, cũng vừa đúng lúc lên triều.
Triệu Vũ Thần luôn luôn cần chính[3], từ lúc đăng cơ đến giờ, chưa bao giờ chậm trễ bất cứ buổi triều sớm nào. Giống như lời Tô Minh Châu đã nói hôm qua, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chuyện hắn bị sét đánh ở lễ tế trời, bên ngoài dù nhiều hay ít cũng nghe được phong phanh. Nếu hôm nay hắn không có mặt, chỉ sợ lời đồn đãi sẽ càng nổi lên khắp nơi, hơn nữa, có khi sẽ để Lương Vương thừa dịp mà gây sóng gió, khiến triều đình nhiễu loạn.
[3] Cần chính: chăm chỉ cần mẫn giải quyết sự vụ trong triều
Vì lý do như vậy, tuy rằng bây giờ thái dương hắn còn hơi hơi đau nhưng Triệu Vũ Thần vẫn cắn răng nhịn xuống, sau khi sửa soạn thoả đáng, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, lên ngự liễn đi đến Phụng Thiên điện.
Chỉ là lúc thượng triều, Triệu Vũ Thần vẫn luôn trầm mặt nghe các vị quan lại bẩm tấu, đa phần hắn đều trả lời có hoặc không. Nếu gặp tình huống phức tạp, không thể hạ quyết định ngay được, cũng không có ý thương nghị hay nói chuyện thì sau khi nghe hắn chỉ phất tay bảo lần sau lại nói. Các bậc đại thần ở dưới cũng phát giác ra bệ hạ đang thất thần, cả đám đều thức thời mà không nhiều lời, bẩm tấu thêm một việc nữa rồi kết thúc thúc. Buổi triều sớm hôm nay thế mà chỉ diễn ra trong vòng nửa canh giờ, rồi nhanh chóng bãi triều.
Thật ra, trong lòng Triệu Vũ Thần cũng biết, nếu hắn nhờ cái “Thuật đọc tâm” này để đọc suy nghĩ của người khác thì sẽ có lợi ích vô cùng to lớn.
Dù sao thì đạo làm vua cơ bản chính là đạo dùng người của vua chúa, mà dùng người, ngoại trừ nhìn ngoài mặt để đoán, thì khó đoán nhất là lòng người. Cũng có rất nhiều quân tử quân vương hao tổn tâm trí nhưng không thể hiểu rõ lòng người, mà hắn chỉ cần mở miệng triệu kiến, ra lệnh người đó đến khu vực gần mình ba bước thì thế gia cao quý, văn võ bá quan, thậm chí là mối nguy tiềm tàng như hoàng thúc Lương Vương, trong lòng bọn họ nghĩ gì hắn cũng biết ngay. Năng lực đặc biệt cỡ này, có chỗ nào giống trời phạt cảnh cáo, một tia sét đánh cho hắn thuật đọc tâm, nói trời cao ban thưởng cho hắn cũng không quá tí nào.
Chỉ là, nửa ngày chìm vào hôn mê, lại bị thuật đọc tâm này hành hạ suốt một đêm, bây giờ Triệu Vũ Thần tạm thời không rảnh để đi xem xét, lắng nghe cõi lòng của các vị văn võ bá quan.
Thứ nhất, vì một đêm chưa ngủ, đầu hắn vô cùng đau. Thứ hai, cũng là vì một đám văn võ thế gia trong điện, người nào cũng đều nhất nhất tỏ vẻ trung thành tận tâm, không hề biết lòng riêng là gì, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên bắt đầu từ ai.
Thế nhưng từ nhỏ Triệu Vũ Thần đã được phong làm Thái tử, được các vị Thái phó nghiêm túc dạy dỗ đạo làm vua, đương nhiên hắn khác với người bình thường. Sau khi tan triều, hai bên thái dương có chút đau, Triệu Vũ Thần chậm rãi đứng dậy, siết chặt lòng bàn tay, dựa vào đau đớn từ hai bàn tay mà kín đáo thở ra một hơi thật chậm.
Nếu trời cao đã ban tặng cho hắn thuật đọc tâm này, dụng ý chính là muốn hắn tận dụng thật tốt, phải biết dùng người. Thiên hạ nơi nơi đều trời yên biển lặng, hắn thân là Đế vương gánh vác thiên hạ, sao có thể chỉ vì một ít đau đớn mà có thái độ trốn tránh như kẻ hèn.
Suy nghĩ như thế, Triệu Vũ Thần lập tức tự mình khôi phục trạng thái hùng dũng uy nghiêm, hắn xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, gọi Nguỵ An ở phía sau: “Cho người truyền Thái y, với lại đi xem thân thể Thái phó hiện giờ như thế nào, nếu cần dùng dược liệu quý giá gì thì đừng câu nệ, cứ lấy từ trong khố phòng ra, nhất định phải đảm bảo Thái phó không có việc gì.”
Thái phó Đổng Phong là trọng thần thân tín mà phụ hoàng để lại cho hắn sau khi băng hà, là tổ phụ của Thục phi, cũng là thần tử và sư phụ mà hắn tin tưởng nhất. Chẳng qua Thái phó đã qua tuổi hoa giáp[4], lúc này thường có gió xuân lạnh lẽo thổi qua, vài ngày trước ông bị nhiễm phong hàn, suốt thời gian bệnh đều phải ở nhà tĩnh dưỡng.
[4] Tuổi hoa giáp: đã qua 60 tuổi
Hồi nhỏ Triệu Vũ Thần là do một tay Đổng Thái phó dạy dỗ vỡ lòng, lại là người được phụ hoàng gửi gắm sau khi lâm chung, vì vậy hắn càng thêm kính trọng Thái phó. Hiện giờ nếu muốn dùng thuật đọc tâm tẩy sạch triều đình, người đầu tiên hắn muốn thương nghị cùng chính là vị lão thần này.
Nguỵ An cách hắn ba bước cao giọng đáp lời, thấy hắn lên ngự liễn thì đứng ở một bên hỏi: “Bệ hạ muốn về Càn Đức cung nghỉ ngơi một chút hay là muốn đến chỗ của vị nương nương nào giải sầu.”
Bởi vì Triệu Vũ Thần muốn theo lễ nghi từ xưa, kiên trì giữ đạo hiếu ba năm cho Tiên đế nên nhiều năm nay trong hậu cung vẫn chưa có người mới tiến vào. Đến nay hậu cung chỉ có hai người được Tiên đế chỉ định là Tô Quý phi và Đổng Thục phi. Nếu nghĩ đến Thái phó thì tự nhiên cũng nghĩ đến chất nữ của Thái phó là Đổng Thục phi. Hắn dừng lại một chút, nhớ đến Đổng Thục phi phiêu diêu thoát tục mới nhớ đến thì ra bên cạnh mình lại có một nữ tử không nhiễm khói lửa như vậy, có lẽ đến tìm nàng để thanh tĩnh một lát.
Nghĩ xong, Triệu Vũ Thần mở miệng: “Đến Quan Sư cung.”
Quan Sư cung là chỗ ở của Thục phi, Nguỵ An hiểu rõ đáp một tiếng, giương giọng hô: “Bãi giá Quan Sư cung.”
Sau khi Nguỵ An giương giọng phân phó, trước sau có tổng cộng tám gã nội thị thân hình thấp bé khom lưng đứng dậy, vững vàng nâng ngự liễn lên di chuyển. Cả tám người đều đang đứng trong khu vực ba bước quanh Đế vương nhưng có lẽ họ chuyên tâm nâng kiệu nên không có tiếng nói nào vang lên trong đầu hắn.
Hôm qua trăn trở một đêm, lúc này ngự liễn lắc lư lại không có tiếng động nào bên tai nên Triệu Vũ Thần chậm rãi dựa vào ngự liễn thả lỏng thân mình, đôi mắt từ từ nhắm lại, mơ màng có chút buồn ngủ.
Đúng lúc ngự liễn chợt dừng lại, Triệu Vũ Thần bị một mùi hương ngọc lan thanh ngọt làm tỉnh giấc, hắn mở mắt đón ánh nắng trên cao, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một nữ tử mặc áo tím, khuôn mặt diễm lệ như loé lên ánh sáng rạng ngời.
Lại là Tô Minh Châu.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ!” Tô Minh Châu đứng trước ngự liễn, trên tay cầm một cành ngọc lan đỏ bừng sắc thắm, hương thơm tinh tế nhưng người còn đẹp hơn hoa.
Triệu Vũ Thần lấy lại tinh thần, giọng nói còn hơi khàn khàn: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Thần thiếp nghe được mùi thơm thoang thoảng nên sáng sớm ra vườn chiết mấy cành ngọc lan.” Đêm qua Tô Minh Châu chờ đến khi Triệu Vũ Thần thanh tỉnh rồi ngủ một giấc thật ngon suốt đêm, sáng sớm bị mùi hoa làm tỉnh giấc, tâm tình vô cùng tốt. Nàng hơi hơi nâng cánh môi, lộ ra dáng điệu vui cười với thiếu niên: “Hôm qua bệ hạ thức đêm ăn trộm gà hay sao mà lại mệt đến mức ngủ ở trên ngự liễn thế này?”
Rõ ràng từng câu từng chữ đều thể hiện sự quan tâm nhưng được nói ra từ miệng Tô thị chỉ còn sự vô lễ thô tục, Triệu Vũ Thần hơi hơi nhíu mày, lúc này mới thấy có gì đó không đúng: “Không phải trẫm đã phạt ngươi đóng cửa hối lỗi à? Ngươi dám kháng chỉ không tuân?”
“À, không sai, đúng là phạt đóng cửa hối lỗi.” Tô Minh Châu giống như vừa mới nhận ra, lại hơi uốn gối, thuận miệng nói: “Vậy thần thiếp lập tức quay về hối lỗi đây.”
[Ồ, chịu đựng cũng giỏi lắm! Hừ hừ, nể tình dáng vẻ ngươi nửa chết nửa sống như vậy, hôm nay tỷ tỷ sẽ tha cho ngươi, không so đo với ngươi nữa.]
Triệu Vũ Thần nghe được mấy câu này, đột nhiên trong lòng sinh ra chút cảm giác phức tạp, đang định mở miệng nhưng đáng giận là sau khi Tô Minh Châu dứt lời, không đợi phản ứng của hắn đã đứng dậy đưa tay cho đại cung nữ Bạch Lan đỡ, dẫn theo mười mấy cung nữ thái giám phía sau, mênh mông cuồn cuộn, cực kì kiêu ngạo bước đi. Nhìn khí thế kia, ngoại trừ không ngồi ngự liễn ra quả thực so với Đế vương là hắn còn gây chú ý hơn.
Thật sự là không để Đế vương vào mắt! Triệu Vũ Thần oán hận vỗ vỗ tay vịn, đột nhiên nhớ đến câu nói trong lòng nàng mà mình vừa nghe được, càng thêm chán ghét Tô thị vô lễ ngang bướng.
Thôi, xem như nể mặt Tô Tướng quân ở trên tiền tuyến giết địch lâu nay, trẫm không so đo với ngươi. Chờ ngày trẫm quét sạch đảng phái của Lương Vương, thu hồi binh quyền, nhất định phải biếm ngươi vào Lãnh cung ngay lập tức, cho ngươi nếm trải một đời khổ cực!
Hạ quyết tâm như vậy, Triệu Vũ Thần lại tựa lưng trở lại thành liễn, vẫy vẫy tay, Nguỵ An hô khởi giá, ngự liễn lại được tiếp tục nâng tiến về phía trước. Sau khoảng một khắc, dừng lại ở một nơi rộng rãi bằng phẳng, được quét dọn sạch sẽ, đây là một cung điện không hề tầm thường.
Là Quan Sư cung của Đổng Thục phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...