[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine

"Chủ tử, Cung Vụ phủ đưa vải vóc theo mùa của năm nay tới..."
Trong Quan Sư cung, đại cung nữ Thủy Yên của Đổng Thục phi đứng ở cửa vào, cúi đầu nói, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Đổng Kỳ Thư không nghe thấy, vẫn cứ bình thản đưa bút viết xong mấy chữ lớn dưới tay rồi mới chậm rãi buông bút, ngẩng đầu lên, dường như đoán được cái gì, sắc mặt lạnh lùng nói: "Sao vậy? Tô thị lại động tay động chân gì rồi?"
Thủy Yên im lặng gật đầu nhẹ, thấy thế quay đầu ra hiệu cho mấy nội giám sau lưng đưa từng cuộn vải vóc hoa văn năm nay lên. Đổng Thục phi nhẫn nại nhìn sang từng cuộn, càng nhìn sắc mặt càng sầm lại, đến cuối cùng tiểu nội giám đặt một cuộn tơ lụa đỏ chót thêu trăm hoa mùa xuân trước mặt nàng, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa vỗ bàn, cây bút vừa mới gác xuống bị cơn chấn động này làm lăn một vòng, nét mực loan ra, làm bẩn mấy tờ giấy Tuyên mới viết xong.
Thủy Yên đứng trước bàn run lên một cái, càng thận trọng hơn: "Chiêu Dương cung bên kia bảo là... Quý phi truyền lời... Cũng sắp đến lúc mãn quốc tang, chủ tử luôn ăn mặc mộc mạc nhạt nhẽo như vậy... không quá thích hợp, vì vậy đặc biệt giữ lại chút đồ sặc sỡ tươi đẹp đưa đến cho người..."
Những cuộn vải vóc trước mắt cũng không phải là không đẹp, chẳng qua nàng ít có tài năng nên xưa nay đều đi theo con đường xuất trần thoát tục. Thường ngày, mặc đồ bên trong cũng đều là tao nhã mộc mạc, ít có màu mè sặc sỡ như vậy. Hơn nữa, chuyện của mình thì mình tự hiểu rõ, ngũ quan tướng mạo của nàng vốn cũng không thích hợp mặc y phục phú quý, diễm lệ ép người như vậy.
Trái lại Tô Minh Châu kia trời sinh tướng mạo quyến rũ, từ trước đến nay đều thích mặc dạng y phục thu hút này, lại còn hợp với kiểu trang điểm đậm, bảy phần xinh đẹp cũng có thể tăng thành mười phần. Đến lúc đó hai người bọn họ đều mặc trang phục màu sắc rực rỡ này ra ngoài, nàng dùng nhược điểm của mình để đấu với ưu điểm của người ta, chẳng phải sẽ lại ngồi nhìn lịch sử "Tử khí đông lai" ở bữa tiệc Rồng ngẩng đầu tái diễn ư?
Đổng Thục phi đi ra từ sau bàn, cắn chặt hàm răng nhìn lần lượt đống vải được đưa tới, quả nhiên, mỗi cuộn không phải ngụy tử diêu hoàng thì là nùng đào diễm lý[1], không chỉ màu sắc tươi sáng mà hoa văn thêu thùa trên đó cũng rực rỡ, vô cùng tưng bừng, sáng chói đến đau cả mắt.
[1] Ngụy tử diêu hoàng: vốn để chỉ hai loại mẫu đơn quý thời Tống Lạc Dương, sau này chỉ chung hoa cỏ quý giá. Nùng đào diễm lý: dùng chỉ màu hoa đào hồng đậm, hoa mận tươi đẹp.

Thật vất vả nhìn thấy có vài cuộn gấm Vân Châu mộc mạc và gấm Tuyết Hoa, bên trên có in chút lá xanh sen trắng li ti thưa thớt, hoa văn cũng không tệ... Chỉ là hoa sen trắng này...
Vốn dĩ Đổng Thục phi cũng không có nhận định gì với hoa sen trắng nhưng bởi vì sau khi tiến cung, chẳng biết tại sao Tô Minh Châu kia thường xuyên vô cớ đưa đủ loại sen trắng đến cho nàng. Mặc dù nàng không biết nguyên do trong đó nhưng mỗi lần chỉ cần nàng mặc y phục hay đeo trang sức gì có liên quan đến hoa sen mà bị Tô Minh Châu gặp phải thì kiểu gì cũng sẽ cười tủm tỉm khen ngợi vài câu. Thời gian lâu dần, nàng cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó từ ánh mắt phức tạp, khéo léo của Quý phi, dưới sự ngột ngạt, nàng quyết định sẽ không dùng những thứ có hoa văn sen trắng nữa. Vậy mà lần này đưa đến vải làm áo lót bên trong lại chỉ giữ cho nàng vài cuộn hoa văn sen trắng, chẳng phải là cố ý ư!
"Khinh người quá đáng!" Đổng Kỳ Thư càng nhìn càng tức giận, rốt cuộc không nhịn được giận dữ quát mắng một tiếng, Thủy Yên thấy thế vội vàng phất tay cho cung nhân lui xuống. Trước tiên đỡ Thục phi ngồi xuống giường rồi mới thận trọng quỳ gối một bên khuyên nhủ: "Chủ tử đừng để ý, nàng ta chính là ỷ vào công lao trong nhà nên mới ngông cuồng không sợ thất bại mà thôi! Bệ hạ cũng chỉ khoan dung cho nàng ta một hai ngày, sau mùa gặt thì châu chấu... không sống được lâu đâu."
"Sao bản cung lại không biết chứ!" Sắc mặt Thục phi lộ ra tia độc ác, oán hận: "Tô gia nhà nàng ta đang lúc khí thế mạnh mẽ, trùng hợp bản cung bị tước quyền hỗ trợ quản lý lục cung, mấy ngày nay vốn đã nhún nhường nàng ta rất nhiều, ngờ đâu nàng ta lại là được một tấc thì muốn tiến một thước, ngày càng quá quắt, vậy mà bệ hạ còn một mực nuông chiều nàng ta!"
Thấy chủ tử theo sau mở miệng oán trách, có nghĩa là chưa tức giận đến cực điểm, chỉ cần mình cẩn thận ứng phó một chút thì cũng không đến mức bị liên lụy, trong lòng Thủy Yên âm thầm thở dài một hơi, thận trọng khuyên nhủ: "Chẳng qua là nể mặt mũi Tô gia nên tạm thời nhẫn nại đôi điều chứ từ lâu bệ hạ đã chán ghét Quý phi rồi, trong toàn cung này có ai không biết đâu? Chỉ có chủ tử mới là người bệ hạ thật sự để trong lòng thôi."
Mặc dù Thủy Yên nói như vậy nhưng sau khi Đổng Thục phi nghe thấy thì không những không thoải mái mà còn lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa hơn. Nàng nhíu mày suy xét hồi lâu, lại chậm rãi hỏi: "Chuyện bên Lý gia kia, mấy ngày nay rốt cuộc là như thế nào? Gần đây tổ phụ có truyền tin tới không?"
"Vẫn chưa có ạ." Thủy Yên lắc đầu, nghĩ nghĩ lại an ủi một câu: "Lần trước đại nhân nói chỉ cần bệ hạ không mở miệng định tội thì chúng ta không cần làm bừa. Thời gian dài như vậy mà chưa có động tĩnh gì, có lẽ là vẫn chưa hoài nghi đến Đổng gia, không đáng lo ngại."
Từ khi Đổng Thục phi bắt đầu hiểu chuyện thì đã được tổ phụ tự tay nuôi dạy đến lớn, trong lòng nàng kính nể và vững tin đối với tâm tư mưu lược của tổ phụ. Nghe vậy, nghĩ đến uy thế trong triều và lực ảnh hưởng tới bệ hạ của tổ phụ thì cũng gật nhẹ đầu tán đồng, phân phó Thủy Yên đi gọi nước đến, tỉ mỉ rửa sạch vết mực vừa dính trên tay, đồng thời cân nhắc mở miệng: "Đi hỏi thăm thử xem lúc này bệ hạ đang ở đâu? Bận rộn chuyện gì?"
Thủy Yên cung kính đáp lời, đứng dậy cúi đầu lui ra ngoài, trong khoảng một khắc sau lại tiến vào lần nữa, cung cung kính kính bẩm báo: "Bệ hạ đang câu cá cùng với Quý phi ở Thanh Yến viên ạ."
"Câu cá?" Trong nháy mắt, Đổng Thục phi không nhịn được lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, lại hít sâu mấy hơi mới khó khăn lấy lại bình tĩnh, cắn răng phân phó: "Thay y phục, bản cung cũng tới xem thử."

Từ nhỏ tổ phụ đã dạy nàng, nàng thân là nữ tử, nếu muốn khiến cho người bên cạnh tin cậy xem trọng, nhất là bệ hạ, thì thứ nhất, phải tiếp cận người đó, thứ hai, nhất định phải chứng tỏ bản thân được giáo dục tốt, trong mọi thời điểm đều cần chú ý thận trọng, thuận theo chi tiết nhỏ để đạt thành việc lớn.
Tô gia vừa mới lập công lớn, mấy ngày nay nàng đành phải nhẫn nại nhưng nỗi bực tức này cũng không dễ nuốt trôi được. Dạo này Tô Minh Châu phách lối, chắc hẳn bệ hạ cũng nhẫn nhịn đã lâu, bây giờ nàng nên nói cho bệ hạ biết nàng chịu ấm ức nhưng lại rất biết điều, dịu dàng hiểu chuyện, khiến bệ hạ nhớ kỹ tính tốt của nàng, dần dần lâu ngày rồi mới có thể mưu tính chuyện về sau.
Tô gia chẳng qua chỉ vinh quang trong phút chốc mà thôi, cũng không thể duy trì cả đời, Tô Minh Châu tầm nhìn hạn hẹp như vậy, lúc này khoa trương ngang ngược lại không nghĩ đến sau này Tô gia không còn binh quyền nữa, bệ hạ sẽ không buông tha cho nàng ta như thế nào? Ngày tháng còn dài, lẽ nào nàng ta cho rằng mình chỉ ở tại hậu cung nửa năm một năm rồi thôi, sau này sẽ không còn ở đây nữa ư?
Hừ, quả là chuyện nực cười!
Nghĩ như vậy, cuối cùng Đổng Thục phi hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng đích thân trông coi các thị nữ chọn ra một bộ y phục mộc mạc có hơi cũ của năm ngoái, không đeo thêm nhiều trang sức, chỉ cài một cây trâm ngọc lên búi tóc nghiêng nghiêng, sau đó ngồi trước gương, thoa một lớp phấn mỏng, nhìn qua có vẻ hơi yếu ớt, âu sầu. Đạt được mục đích như vậy, nàng gọi hai người Thủy Yên, Thủy Vụ đi theo, chậm rãi đến Thanh Yến viên.
---
Lúc này, quả đúng là Tô Minh Châu đang câu cá bên bờ hồ Thanh Yến viên, nàng nghi ngờ cá chép trong hồ này đều đã bị người ta cho ăn đến đần độn, chỉ cần quăng cần câu một phát là dính một con, không có chút tính khiêu chiến nào. Vì thế nàng phân phó người ra ngoài chuyển một ít cá lớn linh hoạt, hung dữ hơn đổ vào hồ để nàng câu.
Hồ nước trong vườn này vốn là nuôi cá để người ta thưởng thức, cho thêm cá lớn hung dữ vào thì thành cái gì? Nghe mệnh lệnh như thế, các cung nhân xung quanh vẻ mặt bối rối nhưng không dám nhiều lời, chỉ thận trọng quan sát sắc mặt Triệu Vũ Thần.
Đương nhiên Triệu Vũ Thần nhận ra là nàng cố ý nhưng làm bộ không phát hiện điều gì khác thường, chẳng những không ngăn cản mà còn lạnh giọng quát một câu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe lời Quý phi nói hay sao?"
Cung nhân trong Thanh Yến viên vội vàng cung kính đáp lời lui xuống, Triệu Vũ Thần thấy thế xoay người lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn sang Tô Minh Châu bên cạnh, dịu giọng dò hỏi: "Bây giờ mặt trời lên cao, cá còn chưa đến, nàng ngồi đây cũng chỉ phơi nắng vô ích, hay là đi vào trong đình kia nghỉ ngơi trước, uống một chén nước thảo dược rồi lại tiếp tục."

Tô Minh Châu thấy thế trừng mắt nhìn, cười như không cười gật đầu nhẹ: "Được thôi, nước của thần thiếp phải ướp lạnh đấy."
Triệu Vũ Thần lắc đầu, tuy là ngăn cản nhưng thái độ lại vô cùng mềm mỏng, thậm chí có thể nói là dịu dàng cẩn thận: "Vừa mới vào xuân, lúc này đã ăn đồ ướp băng sợ là sẽ hại đến dạ dày, trẫm sai người ngâm nước của nàng vào giếng được không? Mát mát như vậy là đủ rồi."
Tô Minh Châu biết hắn nói có lý nhưng vẫn không thể nào vui vẻ bằng lòng, chỉ miễn cưỡng hất đầu chấp nhận, đồng thời ngay lúc đó, một câu tiếng lòng tràn đầy sự ghét bỏ truyền đến tai Triệu Vũ Thần ——
[Ha ha, thật không hổ là Hoàng đế, quả nhiên biết nhẫn nhịn, giả vờ giống thật như thế...]
Từ khi tiền triều truyền đến tin Tô Tướng quân đại thắng Tây Bắc sắp hồi triều, mấy ngày gần đây Tô Minh Châu trải qua hết sức thoải mái. Mặc dù trước đó nàng cũng là Quý phi có vị phân cao nhất trong hậu cung, luôn luôn nổi danh ngang ngược càn rỡ, bá đạo khắp nơi nhưng suy cho cùng đều là dựa vào vị phân và uy thế của Tô gia mà thôi.
Thân là phi tần, nếu không có thánh sủng, chỉ dựa vào chính mình để phách lối, tóm lại cũng chỉ như xây lâu đài trên cát, không đủ thực tế. Trong cung đều là kẻ ranh ma nhiều năm, tất nhiên không dám đắc tội nàng nhưng chỉ dừng lại ở mức cung kính khách sáo thôi, sẽ không ai có ý định thân thiết ân cần.
Từ sau khi tin tức cha nàng đại thắng hồi triều truyền về, Triệu Vũ Thần lập tức giống như trở thành một người khác, mỗi ngày ngoại trừ thời gian thiết triều và xử lý triều chính, còn lại chỉ cần hắn rảnh rỗi là chạy đến Chiêu Dương cung. Hơn nữa cũng không động một tí là bất mãn quở mắng nàng như trước, thật sự có hơi giống như trở về hồi bé, tính tình tốt vô cùng, có thể nói là thiên vị nàng mọi điều. Với trình độ sủng ái này, Thục phi "rất được thánh tâm" kia dù có cố cũng không theo kịp.
Tô Minh Châu có "long ân thánh sủng" của bệ hạ như vậy, những kẻ nâng cao đạp thấp trong cung cũng lanh lẹ hẳn lên, ai nấy đều vô cùng niềm nở, chỉ hận không thể nâng nàng lên trời, đưa tới tận mây. Tình huống này thật sự giúp Tô Minh Châu trải nghiệm một phen đãi ngộ của sủng phi chân chính là như thế nào. 
Tô Minh Châu cảm thấy rất thư thái, biết đãi ngộ tốt bây giờ đều là nhờ công lao đại thắng của cha mẹ và các huynh trưởng, cũng biết tất cả hành vi vượt quá phép tắc của mình giờ phút này đều sẽ trở thành chứng cứ rõ ràng để ngày sau định tội. Nàng nghĩ đến tương lai bị đánh rồi đày vào Lãnh cung chịu nhục thê lương thì không từ chối ý tốt của bất kỳ ai đưa tới, chỉ ôm thái độ được ngày nào hay ngày ấy, lúc này tranh thủ hưởng thụ, mai sau có chịu khổ cũng không quá thiệt thòi. Nàng không những thừa cơ gây khó dễ cho Đổng Kỳ Thư mà còn kiêu căng, quá quắt nhiều lần trước mặt Triệu Vũ Thần, càng trở nên không tuân quy củ hơn trước kia, chỉ muốn nhìn xem tính tình Đế vương của hắn có thể nhịn tới khi nào.
Không ngờ rằng Triệu Vũ Thần quả nhiên rất lợi hại, không những nhịn mà còn có thể mặt mày cười tươi, không hề có chút vẻ miễn cưỡng nào, ai không biết nhìn vào còn tưởng bệ hạ thật sự sủng ái nàng đến tận xương cơ đấy.
Triệu Vũ Thần có dị thuật đọc tâm, đương nhiên nghe được bảy tám phần tiếng lòng về hành động cố ý này của nàng, hắn vừa bất đắc dĩ vừa nghĩ thông suốt, lấy tình hình trước mắt, cho dù về công hay tư hắn đều muốn sủng ái Quý phi hơn một chút, vậy thì tạm dời cứ dứt khoát nhận lấy cái danh vì Tô gia lập công nên hắn mới hạ mình. Hi vọng sau này, trải qua thời gian dài, Quý phi sẽ nhận ra hắn thật sự đã thay đổi.
Chính vì vậy, vốn dĩ ban đầu Triệu Vũ Thần cũng cố ý tỏ vẻ không trách không giận, dung túng nàng ngạo mạn vô lễ, cả ngày chỉ biết chơi đùa, thế nhưng lâu dần, hắn lần lượt không màng lễ nghi để thả diều câu cá với nàng, vui chơi nhiều lần, vậy mà lại có xu hướng nếm thử mới biết mùi ngon.

Dù sao trong toàn bộ hoàng cung này, ngoại trừ Tô Minh Châu thì không còn người nào khác có thể sống thoải mái tùy ý như vậy, nàng hệt như ngày xuân tươi sáng tràn đầy sức sống trước mắt. Từ ngày ở bên cạnh nàng, thời gian dần trôi hắn cũng cảm giác lại được mấy phần đơn thuần và hứng thú của ngày bé, hình như việc Tô Minh Châu cố ý gây sự hay kiêu căng cũng đều trở nên mới lạ và thú vị hơn một chút.
Lúc Đổng Thục phi đến, hai người đang ngồi dưới đình, mỗi người bưng một chén nước thảo dược mát lạnh, đón gió nhẹ phất phơ trên nước, thoạt nhìn cả người có vẻ thư thái.
Trông thấy Đổng Thục phi từ xa, ánh mắt Tô Minh Châu sáng lên, quay đầu nhìn qua Triệu Vũ Thần, nàng cố ý đứng dậy đi ra ngoài đón, không đợi đối phương mở lời đã ôm ý tưởng chọc ghẹo, chủ động cười nói: "Ơ kìa? Sao Thục phi vẫn mặc y phục nhạt nhẽo nhàm chán như vậy? Ta cố ý dặn riêng Cung Vụ phủ đưa vải vóc đến cho ngươi, lẽ nào Thục phi đều không thích cả ư?"
Sắc mặt Thục phi dịu dàng, đầu tiên khuỵu gối cung kính hành lễ với Triệu Vũ Thần, lại hỏi thăm long thể hắn. Lúc này mới xoay người, dịu dàng mở miệng nói với Tô Minh Châu: "Đã xem qua nhưng trước giờ muội muội không thích những thứ xa hoa, vải vóc kia đưa cho ta chỉ sợ sẽ không dùng đến, trái lại thành đáng tiếc."
Tô Minh Châu vẫn tươi cười xinh đẹp: "Sao lại không dùng chứ, vốn dĩ con người Thục phi đã tẻ nhạt, nên thử một chút những loại vải màu sắc tươi sáng này mới phải, nói không chừng còn có thể biến thứ mục nát thành vật thần kỳ đấy!"
Biến mục nát thành thần kỳ... Trong nháy mắt, suýt nữa Triệu Vũ Thần không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu uống một ngụm nước mới che khuất được khóe miệng đang cong lên. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng mãi đến hôm nay hắn vẫn không nhịn được hiếu kỳ, rốt cuộc những suy nghĩ không theo lẽ thường trong đầu Tô Minh Châu từ đâu mà có vậy?
"Bệ hạ cảm thấy thần thiếp nói có đúng không?"
Nàng nói Thục phi là thứ mục nát thì thôi đi, còn cố ý kéo hắn vào làm gì. Triệu Vũ Thần buông chén xuống, dù rằng hiện tại Quý phi cách hắn khá xa, không nghe được tiếng lòng nhưng chỉ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia hắn cũng đủ đoán được là Tô Minh Châu cố ý, hắn kín đáo hít một hơi thật sâu, áp chế tất cả ý cười trên mặt, nghiêm túc gật đầu: "Quý phi nói có lý."
[Tiện nhân... tiện nhân... Để ta xem ngươi có thể phách lối đến lúc nào!]
Triệu Vũ Thần nghe tiếng lòng tức đến thở hồng hộc của Thục phi, lại nhìn sắc mặt không chỗ sơ hở của nàng ta, chậm rãi đưa tay, lại uống thêm một ngụm nước thảo dược ——
Ồ, khó trách mẫu hậu luôn cố ý giả vờ không biết gì, còn Quý phi thì luôn nói lời chọc giận, thì ra cảm giác này lại thú vị đến vậy!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận