[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Nghe được tiếng lòng như thế của Tô Minh Châu, trong nhất thời Triệu Vũ Thần chỉ biết im lặng nghẹn ngào, hắn muốn mở miệng giải thích rằng không phải bởi vì mình muốn lấy lòng Tô Tướng quân nhưng sau khi mở miệng lại không thốt nên lời.
Hắn phải nói cái gì đây? Chưa bàn đến việc vốn dĩ lời này chỉ là suy nghĩ trong lòng Tô Minh Châu, nàng còn chưa nói ra, mà cứ coi như nàng đã nói đi nữa thì cho dù hắn có giải thích, chỉ sợ cũng không cách nào khiến nàng tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như hắn không có dị thuật đọc tâm này, trong lòng vẫn còn thành kiến với Minh Châu như trước, lại nhìn thấy Tô lão Tướng quân lập công lao lớn thì chỉ sợ lúc này ngoài mặt hắn cũng cố nén không vui để bày tỏ ân sủng với Quý phi...
Chẳng trách Minh Châu lại hiểu lầm như vậy.
Nghĩ thông suốt, Triệu Vũ Thần thở dài một hơi, cảm thấy sau này còn nhiều thời gian làm sáng tỏ nên dứt khoát mặc kệ hiểu lầm này tiếp diễn, chỉ tỏ sắc mặt dịu dàng nói: "Nàng thức dậy rồi, buổi chiều có dự định gì không?"
Tô Minh Châu đang thưởng thức cái chén sứ men vàng tươi, họa tiết hoa sen tinh tế mà nàng nâng trên tay, không nói đến chén này được làm vô cùng tinh xảo, càng quan trọng hơn là màu sắc vàng tươi này phạm vào kỵ húy, ngoại trừ được Hoàng đế ban thưởng chứ bình thường không ai được phép dùng, quả thật là vô cùng hiếm có.
Nghe lời hắn hỏi, nàng cũng không nỡ buông cái chén xuống, ngẩng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta vừa sai người làm một bàn đu dây cho Bảo Nhạc tại Thọ Khang cung của Thái hậu, có lẽ bây giờ đã hoàn thành nên đang định tới xem thế nào."
Bàn đu dây vốn dĩ là thứ thường thấy vào những ngày xuân, chỉ là bề trên như thế nào thì người dưới phải theo thế đó, trước kia tính tình Tiên đế nghiêm túc khiến cho người trong hậu cung không dám tùy ý chơi đùa vui cười, vì thế trò chơi đu dây này cũng biến mất một khoảng thời gian dài. Nếu không phải có Tô Minh Châu khởi xướng, chỉ sợ là nhất thời không có người nào còn nhớ.
Triệu Vũ Thần gật nhẹ đầu: "Vậy thì cùng đi với nhau, đúng lúc hôm nay trẫm cũng chưa đến thỉnh an mẫu hậu."
Một lần này bị Quý phi hiểu lầm thì hắn sẽ quan tâm nàng thêm nhiều lần nữa, về lâu về dài, cuối cùng Tô Minh Châu cũng sẽ hiểu rõ tấm lòng của hắn, mọi việc đều sẽ trở lại như thuở trước.
Lúc này, trái lại Tô Minh Châu không có vẻ quá kinh ngạc, nàng nghe vậy chỉ đứng dậy: "Vậy làm phiền ngài chờ một lát, thần thiếp vào trong thay y phục khác."

Triệu Vũ Thần vô cùng dễ tính: "Trẫm không vội."
Tô Minh Châu thấy thế thì cúi người hành lễ, nàng cũng không định chuẩn bị nhiều công đoạn phiền phức, chỉ muốn khoác thêm một cái áo thường dùng để mặc ra ngoài, sau đó lại cài thêm một vài cây trâm lên tóc. Nàng chỉ gọi một mình Bạch Lan đi vào cùng, trên đường đi, hai người còn cúi đầu nhỏ giọng thầm thì gì đó.
Lúc này, Triệu Vũ Thần ngồi trên ghế bành, đưa lưng về phía phòng trong, theo lý thì giọng của Quý phi và Bạch Lan cực thấp, với khoảng cách này không thể nào nghe được nhưng hắn lại thong thả nhấp một ngụm trà xanh trên tay, tập trung tinh thần, nghe được rõ ràng những gì hai người nói tại gian phòng phía sau.
Đây chính là bản lĩnh mà Triệu Vũ Thần dần phát hiện được từ sau lần cố gắng thám thính tiếng lòng của Thái phó.
Kể từ lúc hắn hôn mê đến hiện tại, quả thật là thuật đọc tâm này không còn nhạy bén như trước nhưng hắn lại mơ hồ biết phương pháp điều khiển. Trong vòng ba bước, ngoại trừ việc nghe được tiếng lòng hết sức quyết liệt nghiêm túc, những lời vụn vặt khác hắn đều không nghe thấy. Thế nhưng nếu tập trung chú ý giống như lần thám thính Thái phó ở Vọng Hương đài kia thì vẫn có thể nghe được như cũ, cho dù khoảng cách có xa không nghe được tiếng lòng thì cũng có thể nghe rõ ràng lời nói ngoài miệng.
Chỉ là Triệu Vũ Thần nghĩ lại lần hôn mê trước nên chỉ thử một chút rồi thôi, không nghe được quá nhiều.
Giống như lúc này, Bạch Lan nhỏ giọng cười đùa Tô Minh Châu: "Vì sao chủ tử lại nhận số men sứ lần này ạ?"
"Hắn cũng không phải cho ta, cái hắn thưởng chính là thể diện của Tô gia, là công lao cha mẹ và các ca ca lấy tính mạng đổi lại, phong thê ấm tử[1], chẳng lẽ ta không đáng nhận được một bộ đồ sứ này ư? Vì sao lại không nhận chứ? Đều cất kỹ cho ta!"
[1] Phong thê ấm tử: công thần thời phong kiến thì thê tử nhận được phong hào, con cháu được thừa kế chức quan và đặc quyền, ý như một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Nói rồi, Tô Minh Châu lại hừ nhẹ một tiếng, dặn dò: "Đúng rồi, đừng cất cái chén nhỏ hoa sen màu vàng tươi kia, để lại cho ta, bây giờ ta lập tức quay lại dùng nó uống trà mật ong!"
Nghe đoạn phía trước, Triệu Vũ Thần còn có chút bất đắc dĩ, đến khi nghe thấy câu nói vội vã gấp rút cuối cùng thì hắn không nhịn được cong khóe miệng, cảm thấy tính cách Tô Minh Châu quả nhiên vẫn y hệt trẻ con nhưng cũng rất thẳng thắn, đáng yêu, hắn thả lỏng tinh thần, không nghe thêm nữa, chỉ âm thầm nhớ kỹ Quý phi thích cái chén nhỏ hoa sen vàng kia nhất, trở về sẽ bảo quan coi hầm lò nung riêng cho nàng thêm một mẻ sứ màu sắc này.
Tô Minh Châu chỉnh trang đơn giản, một chén trà xanh còn chưa nguội thì nàng đã trở lại trước điện, mặt không cảm xúc khuỵu gối: "Đã phiền bệ hạ chờ lâu."

Triệu Vũ Thần nhìn ra nàng qua loa nhưng cũng không buồn bực, chẳng nói chẳng rằng chỉ gật nhẹ đầu, đi ra cửa trước.
Thọ Khang cung cách Chiêu Dương cung không xa, đi bộ chỉ khoảng một khắc là đến.
Nghe cung nhân nói Thái hậu và Công chúa đang ở trong vườn sau điện, Triệu Vũ Thần lập tức dặn dò đừng quấy rầy, hai người trước hết đi dạo một vòng trên hành lang rồi quay trở về,.
Quả nhiên Thái hậu và Bảo Nhạc đang chơi đu dây dưới cây quế trong vườn, bàn đu kia nhỏ nhắn tinh xảo, Bảo Nhạc ngồi rất phù hợp, Thái hậu nương nương đứng ở bên cạnh, trên mặt cười tươi nhưng cũng không nén được lo lắng, dặn dò hai cung nữ sau lưng đẩy nhẹ chút, xung quanh còn có cung nhân vây một vòng để che chở, phòng ngừa Công chúa gặp phải sơ xuất gì, trong nhất thời không có ai chú ý việc hai người bọn họ đến.
Triệu Vũ Thần và Tô Minh Châu không tiến lên, chỉ đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn xem Bảo Nhạc kêu đẩy nàng lên cao hơn, đến khi thật sự bay cao thì lại liên lục la sợ hãi, đúng thật là vô cùng xoắn xuýt.
Nhìn hồi lâu, Tô Minh Châu không nhịn nổi cười, quay đầu nói với Bạch Lan bên cạnh: "Công chúa thật nhát gan, ta vốn định bảo bọn họ đẩy cao hơn chút nữa đấy, may mà Thái hậu sai đẩy nhẹ."
Bạch Lan cũng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ nên phải như thế, lẽ nào chủ tử cho rằng chơi đu dây ở đâu cũng giống như trong phủ chúng ta hay sao?"
Đu dây ở Tô phủ... Triệu Vũ Thần nghe vậy dừng lại, ký ức mà hắn cho rằng đã quên mất lại hiện lên theo câu nói này ——
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tô Minh Châu búi tóc song nha kế[2], buộc bằng dây đính ngọc vụn, mặc váy lụa màu xanh biếc, bên hông quấn một túi lưới xinh xắn, phía dưới treo tua rua đủ màu, còn kết thêm mấy cái chuông nhỏ, khi nàng đi lại, tua rua rung rinh lấp lánh, xen lẫn là tiếng lanh lảnh của chuông vang.
[2] Song nha kế:

Cách ăn mặc này không được coi là trang trọng, cũng không giống như khuê tú đứng đắn, nếu không phải con ngươi nàng sáng long lanh, thần sắc cũng đường hoàng chói mắt thì nhìn thoáng qua còn tưởng là đào hát, vũ cơ được nhà quyền quý mua về từ nhỏ, cũng rất được lòng chủ nhân.

Tiểu vũ cơ kia vừa mới đưa hắn bị rắn hoa dọa run chân đi, nàng không hề có quy củ mà lôi kéo hắn về trong viện của mình. Ở giữa viện có một bàn đu dây gỗ lim rất dễ khiến người ta chú ý, vừa cao vừa rộng, cho dù một người lớn ngồi lên cũng rất thoải mái chứ đừng nói là một nữ hài bé tí như nàng.
Phát hiện ra ánh mắt hiếu kỳ của Triệu Vũ Thần, tiểu cô nương mi mắt cong cong, cười vô cùng xán lạn: "Vừa nãy ta đang ở trên bàn đu dây thì nhìn thấy ngươi! Y phục này cũng là ta làm riêng để chơi đu dây, bình thường ta sẽ không mặc đồ kêu đinh đinh đang đang thế này, cũng có phải mèo con đâu."
Trên bàn đu dây? Ngay lập tức Triệu Vũ Thần ngờ vực quay đầu nhìn, vừa rồi hắn không cho phép người khác đi theo bên cạnh, bản thân lại gặp được rắn hoa trong vườn Tô phủ, ở giữa cách tường viện và cây cối, làm sao nàng có thể ở trên bàn đu dây nhìn thấy hắn?
Sau khi hắn hỏi ra thắc mắc này, tiểu vũ cơ cười gian xảo, không nói nhiều lời, lập tức thả lòng bàn tay hắn ra, chính mình tiến lên biểu diễn cho hắn xem nguyên nhân.
Bởi vì nàng trực tiếp đứng lên bàn đu nên không cần người khác đẩy, tự mình kéo bàn đu ra phía sau, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, bàn đu kia lao từ trên xuống dưới như cơn gió, đu đưa trước trước sau sau, càng đu càng bay cao, lúc bay lên hết cỡ, dây đu giống như mất đi ràng buộc, nàng có thể lập tức bay thẳng qua tường viện, bay đến tận bầu trời!
Mỗi lần nàng bay lên hạ xuống, chuông bạc vang lên từng tiếng lanh lảnh trong trẻo, tua rua ngang hông trên dưới tung bay, thoáng chốc nhìn như là những chú chim màu lông vũ rực rỡ bay quanh nàng không rời không bỏ, làm nền vẽ lên một bức tranh thần nữ, thoáng chốc lại như một chú phượng hoàng non nớt bay lượn chân trời.
Phụ hoàng làm việc nghiêm túc, cẩn thận, tất cả mọi người trong cung đều giữ nghiêm quy củ lễ giáo, lần đầu tiên hắn biết rằng, thì ra trên đời này còn có người có thể sống tùy tâm tùy tính, tự do tự tại như vậy.
Hành vi này thật là không có phép tắc, Triệu Vũ Thần nghĩ như vậy nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn con thải phượng (phượng hoàng lông nhiều màu sắc) trên trời kia, không hề mảy may lơ là.
"Ngươi xem đi, có phải ta sẽ nhìn thấy được ngươi hay không? Một người nho nhỏ đứng không nhúc nhích ở chỗ kia! Ta còn tưởng là con cái nhà ai đi lạc nữa đó!"
"Một người nho nhỏ cái gì, không phải ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi à? Dám nói chuyện với cô như vậy, thật là vô lễ!"
"Rốt cuộc thì ngươi là ai? Tô Tướng quân là cái gì của ngươi?" Hắn mím miệng, sắc mặt nghiêm túc.
Vốn cho là một đào hát hay vũ cơ nhỏ tuổi không hiểu biết nhưng nô tỳ thì không thể tùy ý bay lên như vậy, trái lại hắn biết rằng trong nhà Tô Tướng quân có một nữ nhi duy nhất, thế nhưng thiên kim nhà quan không thể không biết e dè như nàng, bay lên cao như thế mà không có một người hầu hay nha hoàn nào trông coi, lỡ như ngã xuống thì biết làm thế nào?
"Ta tên là Tô Minh Châu, Tô Tướng quân là cha ta." Tô Minh Châu ngồi trên bàn đu, trên mũi giày rũ xuống mấy hạt trân châu mượt mà, từng hạt từng hạt chạm trên nền gạch xanh, tản ra tia sáng mông lung dưới ánh nắng mặt trời. Mặc dù bị rầy la nhưng nàng lại không thèm để ý, thậm chí còn càng hứng thú nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi có muốn đi lên ngồi một lát không?"
Tô Minh Châu nhỏ tuổi nhón mũi chân, ngừng đu dây lại, nhường ra một nửa chỗ ngồi cho hắn.

Trong lòng hắn biết rõ như vậy không đúng nhưng lấy lại tinh thần, xem vẻ khoa trương của bạn đồng lứa, hắn hơi có chút thán phục, hâm mộ. Nhìn hai con ngươi của nàng lóe sáng, cuối cùng hắn không thể nhịn nổi, chậm rãi nắm lấy dây thừng ngồi xuống.
Bàn đu kia thật sự rất rộng, lúc ngồi xuống, đột nhiên mất trọng lượng khiến trong lòng hắn giật nảy lên nhưng Tô Minh Châu nhỏ tuổi lại vững vàng trong nháy mắt, nàng nhìn nét kinh hoảng trên mặt hắn, chợt cười một tiếng, lại hỏi hắn: "Vậy còn ngươi, ngươi tên gì? Thái tử —— điện hạ?"
Thì ra nàng biết thân phận của cô, lúc ấy Triệu Vũ Thần nghĩ như vậy, thế nhưng rõ ràng đã biết mà vẫn không coi mình ra gì, bốn chữ Thái tử điện hạ kia kéo thật là dài, lại còn giọng điệu gian xảo, giống như xưng hô này không phải đại biểu cho Thái tử một nước mà là một thứ đồ chơi hay ho, thú vị nào đó!
Triệu Vũ Thần sáu tuổi hơi bất mãn, nhíu chặt lông mày nho nhỏ, hắn vốn muốn nói cho nàng biết là không nên tỏ thái độ như thế khi đề cập đến Thái tử, thật sự rất thiếu tôn trọng. Thế nhưng nhớ lại trước đây vài ngày nghe được lời nghị luận từ trong miệng cung nhân, nói là mẫu hậu có thai, chờ mẫu hậu sinh Hoàng tử thì vị trí Thái tử này của hắn nên nhường cho đích tử chân chính.
Trải qua mấy tháng nữa, hắn đã không còn là Thái tử, bây giờ nói đến thái độ tôn trọng Thái tử làm cái gì nữa?
"Cô..." Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần sáu tuổi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là trái tim bị đè nén nặng nề, hắn ngưng một chút, mũi chân dùng sức đẩy một cái khiến bàn đu dây lung lay trái phải, dứt khoát bỏ đi lời tự xưng "cô", mở miệng nói với người thoang thoảng hương hoa bên cạnh:
"Triệu Vũ Thần, ta tên là Triệu Vũ Thần."
---
"Bệ hạ tới đấy à?"
Cuối cùng Thái hậu cũng chú ý đến việc hắn tới, bà tiến lên mấy bước, trên mặt có vẻ trêu chọc thiện ý: "Còn có cả Quý phi nữa, sao hai người các con lại cùng nhau đến? Quả thật là hiếm thấy."
Tô Minh Châu giật giật khóe miệng, sắc mặt và tiếng lòng đều không thèm che giấu: [Ôi chao ơi, đây không phải là ta tìm cớ tiếp cận đâu, là bệ hạ chịu nhục gánh việc, hạ mình ban ân, "thưởng" cho ta một chút thể diện đây này...]
Triệu Vũ Thần lấy lại tinh thần từ tiếng lòng trào phúng của Tô Minh Châu, trừng mắt mê man nhìn, nhất thời thật sự cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Rõ ràng giờ phút này nhớ lại đều là cảnh tượng hoạt bát, sinh động như vậy, nhiều năm qua, rốt cuộc vì sao hắn luôn một mực coi Tô Minh Châu là người thô tục, ngang ngược, quá quắt không chịu nổi, hơn nữa lại còn quên sạch sẽ đủ chuyện đã từng cùng nhau trải qua?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận