Edit: Rine
"Chủ tử tỉnh rồi ạ? Người có muốn nếm thử bánh thanh đoàn tử do Trần thái giám vừa làm không, không biết cho thêm nguyên liệu gì mà thơm ngon hơn bình thường một chút."
Bên trong tẩm điện ở Chiêu Dương cung, Bạch Lan bưng một cái mâm sứ Thanh Hoa nhỏ vẽ họa tiết hoa cúc, cười tủm tỉm nói lời này với Tô Minh Châu vừa tỉnh lại.
Tô Minh Châu chậm rãi trừng mắt nhìn, sửng sốt một lát mới kịp phản ứng: "Vết thương trên người hắn đã lành rồi à? Sao lại bắt đầu trở về làm việc nhanh như thế?"
Bạch Lan buông mâm sứ xuống, nhanh nhẹn dâng nước sạch lên cho nàng súc miệng: "Làm gì có thể lành ngay được? Từ ngày chịu phạt đến giờ còn chưa đủ một tháng, hắn vẫn còn đang đi khập khiễng đấy ạ! Có lẽ hắn nghĩ đến trước kia suýt chút người không cần hắn nữa nên trong lòng cuống cuồng, không dám nghỉ ngơi nhiều thôi, lát hồi chủ tử vẫn nên dùng thử một chút để hắn được an tâm."
Trần thái giám chính là người lúc trước đạt vị trí đứng đầu nhờ chủ đề Tử khí đông lai trong bữa tiệc Rồng ngẩng đầu. Sau đó vốn là Tô Minh Châu muốn chuyển hắn qua đây để tránh bị Thục phi lòng dạ hẹp hòi kia trả thù, không ngờ rằng Đại Tổng quản Ngự Thiện cục lại thọc ngang một gậy nên hắn không chuyển đi được, tiếp đó quả nhiên Trần thái giám bị phạt nặng. Về sau Tô Minh Châu nghe nói đến, chỉ bảo Bạch Lan đưa cho hắn một ít bạc, chuyện này cứ thế cũng coi như xong.
Vậy mà không hiểu sao vài ngày trước Triệu Vũ Thần bên kia mưu tính cái gì, đột nhiên phái Ngụy An tặng cho nàng chút đồ chơi mới lạ. Tô Minh Châu cố ý không nhận, trả về lại. Nếu chuyện chỉ có như vậy thì không có gì đáng nói nhưng mấy ngày trước, sau khi nàng thả diều ở cung Thái hậu trở về, Ngụy An ở Càn Đức điện lại đến đưa các loại đồ chơi như con diều, quả cầu cho nàng.
Tô Minh Châu nhớ lại câu "chơi bời lêu lổng" của hắn, trong lòng nghi ngờ tiểu tử Triệu Vũ Thần này đang cố ý chê cười nàng, lẽ ra định trả về nhưng không biết bệ hạ nghe được từ đâu rằng nàng đòi người, vì thế bảo Ngụy An cũng đưa cả Trần thái giám đang dưỡng thương tại Ngự Thiện cục tới thưởng cho nàng!
Tô Minh Châu không sợ thất sủng cũng không sợ đắc tội bệ hạ, đồ vật ban thưởng trả về thì không có gì to tát nhưng vấn đề là lại có thêm một người kèm theo, trong lúc nhất thời có chút khó giải quyết.
Trần thái giám xảy ra sai sót ở chỗ Văn Thái phi, vốn dĩ hắn là người mang tội đang dưỡng thương, bị Hoàng đế chính miệng thưởng đến trong cung của nàng, nếu lại bị trả về thì chỉ sợ cuộc sống ngày sau tại Ngự Thiện cục sẽ càng gian nan hơn.
Truy cứu ngọn nguồn thì Trần thái giám rơi vào tình cảnh hiện nay ít nhiều gì cũng liên quan đến việc lúc trước nàng ra đề "Tử khí đông lai", Tô Minh Châu đương nhiên không cách nào nhẫn tâm khiến hắn liên tiếp gặp nạn, cuối cùng đành không mấy vui vẻ thu nhận cả người lẫn vật.
Trần thái giám này cũng thông minh, chắc là nhìn ra lúc ấy vẻ mặt nàng không tình nguyện nên bây giờ vừa thu xếp ổn thỏa xong đã không ngừng làm thức ăn đưa tới cho nàng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Minh Châu lập tức gọi Bạch Lan đưa bánh thanh đoàn tử vừa nãy tới, chưa nếm nhưng trước hết đã dặn dò: "Hắn thế này cũng quá cẩn thận rồi, ngươi mau đi xuống khuyên nhủ, kỹ thuật dùng dao của hắn cũng là dẫn đầu ở Ngự Thiện cục, không cần lo không có việc làm, đừng vội nhất thời, chờ qua hai tháng trời nóng này, vết thương của hắn cũng lành lại, lúc đó đúng dịp mỗi ngày làm nhiều thêm một ít rau trộn."
Tất nhiên là Bạch Lan đáp vâng nhưng cũng thở dài: "Sao nô tỳ có thể chưa khuyên hắn được chứ, chỉ là hắn luôn không an tâm, ngàn cầu vạn khẩn ta dâng đĩa thanh đoàn tử này lên, có lẽ là bị trận đòn kia dọa sợ rồi."
"Nhắc đến việc này thì cũng trách ta." Tô Minh Châu vừa nói vừa cắn một miếng bánh, ánh mắt sáng lên: "Đừng nói nữa, quả thật là không giống với chỗ khác làm, bánh này không phải nhân đậu bình thường, có chút ngọt nhưng không ngán..."
"Nếu không phải đã cải tiến thì hắn cũng không dám dâng lên, Trần thái giám nói lúc hắn chưa vào cung, ở trong nhà chủ yếu là làm các loại bánh ngọt điểm tâm, còn kỹ thuật dùng dao hiện giờ là do làm việc vặt ở Ngự Thiện cục mà luyện thành, không được xem là lợi hại gì." Bạch Lan nói xong lại tiếp tục mở lời: "Nếu chủ tử thích thì hay là nô tỳ gọi hắn đến ra mắt người, nghe người tự mình khen hắn, chắc hẳn hắn sẽ yên lòng ngay."
Sau khi nếm xong bánh thanh đoàn tử này, Tô Minh Châu có cảm giác nhặt được bảo bối rồi, gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa ngươi gọi hắn đến, chờ vết thương lành thì làm thêm chút điểm tâm mới lạ, ta đưa đến cho Thái hậu và Bảo Nhạc nếm thử, sau đó gọi hắn đến gặp mặt, như vậy chờ sau này chúng ta xuất cung cũng có thể để lại cho hắn một con đường."
"Chủ tử! Lời này không thể tùy tiện nói ra miệng được!" Bạch Lan có chút trịnh trọng hạ thấp giọng: "Nếu người cứ thật sự muốn được tùy ý như vậy thì phải sàng lọc hạ nhân trong cung này một lần, đảm bảo bọn họ dù có nghe người nói cái gì cũng sẽ không để lộ tin tức. Nếu không, lỡ như lúc người không chú ý, không đề phòng bọn họ, cẩn thận lại tai vách mạch rừng."
Quả thật là như thế, từ lúc Tô Minh Châu tiến cung thì đã không có ý định lưu lại nơi này cả đời. Hơn nữa, nàng không muốn để Triệu Vũ Thần cảm thấy nàng có tâm cơ sâu xa, khiến trong lòng hắn đề phòng nàng, bởi vậy lúc trước có quyền cùng nhau giải quyết sự vụ lục cung, nàng luôn cố ý mắc mưu Đổng Kỳ Thư để phạm sai lầm, tự nguyện rút lui. Vì có suy nghĩ như thế nên đương nhiên không có chuyện nàng sẽ tra xét hạ nhân, quản lý Chiêu Dương cung của mình ngăn nắp rõ ràng, tin tức kín như thùng sắt được."
Dù sao Thái hậu nương nương cũng đối đãi thiên vị với nàng, Thục phi Đổng Kỳ Thư lại phải giả vờ ngoài mặt, cho dù thế nào cũng không thể bạc đãi nàng trên phương diện áo cơm, đồ dùng, vì thế nàng cũng thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ những chuyện mờ ám diễn ra trong Chiêu Dương cung này. Ngoại trừ Bạch Lan, bên cạnh nàng không còn một người tâm phúc nào nữa cả.
Lúc nghe Bạch Lan nói, Tô Minh Châu khựng lại, gật đầu nhẹ đồng ý, nghiêm túc hạ giọng nhận sai: "Là lỗi của ta, sau này ta không nói nữa, cả nghĩ cũng không nghĩ luôn!"
Bạch Lan thấy thế thì không nhịn được cười ra một tiếng, người bên ngoài nói rằng Quý phi hung hăng, ngang ngược, đối xử với hạ nhân tàn nhẫn, khắc nghiệt. Còn Thục phi lại khoan dung, thậm chí đối với cung nữ còn thân như tỷ muội... Nhưng cũng chỉ có người thật sự trải nghiệm như nàng mới biết được chủ tử nhà mình lương thiện biết bao nhiêu, tuyệt đối không phải cái kiểu giả vờ "thân như tỷ muội" kia có thể so sánh được.
Dứt lời, Tô Minh Châu ăn hai cái bánh rồi thay một bộ quần áo cũ thoải mái trong nhà, sau đó Bạch Lan gọi Trần thái giám tới tạ ơn. Tô Minh Châu nhớ đến mình cũng có ba phần trách nhiệm với thương thế của hắn, vì vậy sắc mặt vô cùng dịu dàng, sau khi khen ngợi tay nghề của hắn thì bảo Bạch Lan thưởng cho vàng lá, căn dặn hắn không cần phải vội vàng, trước hết dưỡng thương thật tốt rồi mới bắt đầu làm việc, nếu không thì càng dễ xảy ra sai sót, vân vân...
Trần thái giám nghe vậy, vẻ mặt cảm động muốn rơi nước mắt, cung kính tạ ơn tại chỗ. Ngoài cửa chợt truyền đến một tràng giọng nam ấm áp ——
"Hiếm khi thấy nàng lại dịu dàng cẩn thận như vậy, lại còn là đối với cung nhân, xem ra lời đàm tiếu bên ngoài thật sự không thể tin."
Có thể tùy tiện đi lại, nói chuyện trong hậu cung này cũng chỉ có một mình Triệu Vũ Thần, Tô Minh Châu nhướng lông mày, đứng dậy hỏi các cung nhân theo vào sau hắn: "Sao không nghe thông truyền?"
Triệu Vũ Thần dáng vẻ tuấn tú nhanh chân bước đến: "Trẫm sợ rằng nàng còn ngủ, vì thế cố ý ngăn cản."
Vừa mới nói đến chuyện tai vách mạch rừng thì lập tức đã có một cái tai lớn thế này tiến vào, Bạch Lan nói thật không sai, nàng phải cẩn thận hơn. Tô Minh Châu tiến lên mấy bước, cung kính uốn gối cúi người: "Thần thiếp gặp qua bệ hạ."
"Ái phi miễn lễ!" Giọng nói Triệu Vũ Thần ấm áp, hắn vừa muốn tự mình đi tới đỡ nàng lên đã lập tức trông thấy toàn thân Tô Minh Châu run lên rồi bỗng nhiên lui lại một bước lách mình tránh ra. Trong thời gian chớp mắt đến gần nàng, hắn còn nghe được rõ ràng âm thanh ghét bỏ vô cùng vang dội —— [Xì... Ái phi?]
Động tác của Triệu Vũ Thần đột nhiên khựng lại, lúc này mới kịp phản ứng rằng mình thật sự rất ít khi xưng hô như vậy với Tô Minh Châu, trái lại trước đó thường gọi Thục phi nhiều hơn một chút.
Chẳng qua nghĩ đến tiếng lòng nghe được từ Thục phi mấy ngày qua, sau khi hắn ngẫm lại thì cảm thấy xưng hô "Ái phi" này dường như đã bị làm bẩn, không thể lại gọi Quý phi nữa, hắn nghĩ nghĩ xong cũng theo tình thế sửa miệng lại: "Minh Châu!"
Khi hai người còn bé, kết bạn chơi đùa không màng thân phận, Triệu Vũ Thần luôn gọi nàng là "Minh Châu", mặc dù sau khi tiến cung rất hiếm khi nghe hắn gọi như thế nhưng cũng không phải là không có, vì thế lần này Tô Minh Châu không còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ dứt khoát đứng dậy hỏi: "Hôm nay bệ hạ tới có chuyện gì vậy?"
Thái độ kiểu này cực kỳ giống hắn khi ở trên buổi triều mỗi ngày "Có việc bẩm báo, không có bãi triều!" Triệu Vũ Thần nghe vậy không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, lại nhớ đến lúc trước hắn thường tới Chiêu Dương cung để răn dạy Quý phi, vì thế bây giờ chỉ đành làm bộ không nghe thấy gì mà ngồi xuống, phất phất tay áo với Ngụy An.
Ngụy An thấy thế thì xoay qua ra hiệu với người phía sau một tiếng, bên ngoài có mấy nội giám đi vào theo thứ tự, trên tay nâng các loại đồ sứ màu men, rất cung kính dâng tới trước mặt Tô Minh Châu.
Đồ sứ được trình lên từ thứ lớn như bình hoa, đồ trang trí cho đến vật dụng thông thường như chén đĩa, ly nhỏ đều có, toàn bộ là màu men thuần như men vàng, men tát lam, men màu tím vỏ cà, men chàm Hồi, men đỏ son... Màu sắc lộng lẫy, mỗi món đều nung vô cùng tốt, xinh đẹp mà thuần chất, không có một chút tạp sắc, trong suốt như ngọc, dày như mỡ đông.
Những món đồ thế này, bên ngoài không thường gặp được, dù là Tô Minh Châu đang dùng vẻ mặt nghiêm túc đối với Triệu Vũ Thần nhưng trông thấy đồ sứ tinh xảo thế này cũng không nhịn được lộ ra nét ca ngợi, thưởng thức chúng.
Triệu Vũ Thần nhìn ra nàng yêu thích nên ở một bên nở nụ cười, lời nói mang theo chút hồi ức: "Trẫm còn nhớ lúc trước nàng thích đồ sứ màu men thuần, chỉ là loại sứ men thuần thế này căn bản đều là màu trắng trong đơn giản, hiếm có loại đẹp tươi sáng bóng. Tay nghề của thợ bên ngoài lại không quá giỏi, vì thế khi còn bé nàng từng oán trách nhiều lần. Trẫm nhớ lại việc này nên mới dặn dò quan viên trông coi hầm lò đốt riêng cho nàng một lò chuyên nung những món màu sắc tươi tắn, diễm lệ. Hôm nay vừa mới khai lò, đặc biệt đưa tới cho nàng."
Quả thật là như thế, mặc dù đồ sứ men thuần bên ngoài cung có rất nhiều loại màu nhưng lại đều pha trộn rất nhiều sắc trắng, làm cho màu men trở thành nhàn nhạt, có vẻ thanh nhã. Khi còn bé, Tô Minh Châu tình cờ nhận được một cặp bát men yên chi màu sắc xinh đẹp, mặt trong bát là màu trắng thuần khiết, bên ngoài lại là màu san hô đỏ chói mắt, nàng vô cùng yêu thích chúng, mỗi ngày đựng canh, ăn cháo đều muốn dùng hai cái bát đấy. Về sau, nàng không cẩn thận lỡ tay làm rơi vỡ, vì thế luyến tiếc mất mấy ngày.
Khi đó Triệu Vũ Thần chưa đến bảy tuổi trông thấy vậy, hắn còn cố ý tìm một lượt khắp hoàng cung món tương tự cho nàng, chẳng qua Tiên đế thích đơn giản nên trong cung không có đồ vật tươi sáng như vậy. Sau khi hắn quay lại phủ Tướng quân còn an ủi nàng, nói rằng chờ hắn trưởng thành rồi sẽ bảo quan viên trông hầm lò đặc biệt đốt một lò nung loại sứ men đó cho nàng, đến lúc đó dù có rơi vỡ nhiều ít gì cũng không cần tiếc nuối nữa.
Thế nhưng sau khi Triệu Vũ Thần nói lời này không bao lâu thì Thái hậu trong cung đã sinh ra Bảo Nhạc, vì thế hắn không thể tùy ý xuất cung như trước, sau này hai người lại càng ngày càng xa cách nhau, không ai còn nhớ chuyện này nữa.
Triệu Vũ Thần đang nhớ lại quá khứ, nhìn thấy Tô Minh Châu yên lặng không nói lời nào, còn vẻ mặt lại "cảm động phức tạp", trong nhất thời, hắn cũng nảy sinh chút cảm giác bùi ngùi, ngồi xuống ghế bành gỗ bên cạnh, tinh tế không nói tiếp chuyện đồ sứ nữa, gương mặt đầy vẻ dịu dàng, tán gẫu chút việc nhà với nàng: "Còn có một tin tốt nữa, hiện nay Tây Bắc đại thắng, nếu không có gì bất ngờ thì ít ngày nữa Tô Tướng quân sẽ khải hoàn về triều. Cho dù chưa đến mùa hè nhưng Minh Châu nàng vẫn có thể được đoàn viên với phụ mẫu, gia đình."
Suốt mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Tô Minh Châu không chối từ mà nhanh nhẹn nhận ban thưởng như thế, Triệu Vũ Thần cũng cảm thấy vui mừng, hắn tự cho rằng Quý phi đã có nhận thức mới về mình, vô cùng vui vẻ bổ sung thêm một câu: "Còn có bát yên chi nữa, trẫm đã lệnh cho bọn họ nung thêm mấy cặp cho nàng, nếu rơi vỡ thì cũng có cái thay thế."
Tô Minh Châu nhíu mày, xoay người tiến lên mấy bước, hành lễ theo quy củ nhưng cúi đầu che giấu cảm xúc trong ánh mắt, nói: "Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ban thưởng."
"Đừng đa lễ, vốn là trẫm đã hứa với nàng từ trước, nếu không phải sau đó..." Triệu Vũ Thần miệng hơi cười, lời còn chưa dứt, bên tai bỗng như nghe thấy cái gì, vẻ mặt chợt cứng ngắt.
[Hừ, chuyện hứa hẹn lúc sáu tuổi đã quên sạch sẽ suốt mười năm, nay cha ta vừa lập công lớn quay về đột nhiên lại nhớ ra tới. Thảo nào, ta đã nói mấy ngày nay sao ngươi lại có chút là lạ, chậc chậc, nam nhân...]
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Minh Châu: Ha ha, nam nhân đều là móng heo lớn cả. (ngôn ngữ mạng bên TQ, có nghĩa là đồ khốn, không phải thứ tốt lành gì)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...