[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Lúc trước là Triệu Vũ Thần cố ý dặn dò cung nhân cẩn thận lui về sau, đừng thông truyền, vì thế mấy người Thái hậu mới chưa nhận ra được động tĩnh trên hành lang. Sau khi Thục phi Đổng Kỳ Thư tới, hành động không hề chú ý, còn cùng với cung nhân thỉnh an Triệu Vũ Thần, đương nhiên hai người Tô Minh Châu và Phương Thái hậu đang chơi vui vẻ trong vườn cũng đã nhận ra có người đến.
Phương Thái hậu liếc mắt đảo qua Thục phi và Hoàng đế trên hành lang, tuy trong lòng có chút tiếc hận nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, giao cuộn dây trên tay cho đại cung nữ Bán Bình ở bên cạnh, xoay người lại, khôi phục thần thái đoan chính nên có của quốc mẫu Thái hậu, khóe miệng mang theo ý cười từ ái, không chút hoang mang đi về hướng Triệu Vũ Thần, đến khi tới trước mặt bệ hạ, lúc này bà mới thật sự lộ ra mấy phần kinh ngạc, lập tức hỏi: “Đây là làm sao vậy, mới trải qua có mấy ngày, sao Hoàng đế có thể gầy ốm đi nhiều như vậy?”
Triệu Vũ Thần lắc lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là tiền triều bận rộn, nhiều đêm nay không thể ngủ ngon thôi, không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một ngày đã khỏe lên rất nhiều.”
Thục phi nghe vậy, lúc này mới chuyển sự chú ý từ biểu cảm chợt lóe vừa rồi của bệ hạ sang sắc mặt khó coi của hắn, trong lòng tự biết mình sơ sẩy, sau khi cung cung kính kính thỉnh an Thái hậu thì lập tức đứng dậy, giống như đền bù, nhìn về phía Triệu Vũ Thần, mặt đầy lo lắng, dịu dàng hỏi: “Hiện giờ là thời điểm đánh giá quan viên, biết bệ hạ gần đây chính vụ bận rộn nên thần thiếp cũng không dám quấy rầy, không ngờ rằng bệ hạ lại mệt nhọc đến thế này, ngài đã triệu Thái y chưa? Có dùng thêm phương thuốc tẩm bổ hay không?”
Triệu Vũ Thần rũ đôi mắt nhìn vẻ mặt Thục phi quan tâm không hề sơ hở, trong lòng lại là không nhịn được cong môi cười lạnh, muốn trào phúng Đổng thị làm bộ làm tịch nhưng ý nghĩ chợt loé lên rồi lại nghĩ đến hôm nay Quý phi và mẫu hậu đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra sắc mặt của hắn tiều tụy, còn Thục phi từ trước đến nay tri kỷ hiểu ý thì sao? Nàng chỉ có tâm tư đắn đo chuyện trẫm đối xử xa cách với Thái phó và Đổng gia mấy ngày nay, càng có thể nhạy bén nhận thấy được biểu cảm không vui trong mắt của hắn. Nếu không phải mẫu hậu hỏi đến thì nàng cũng không nhìn ra sắc mặt rõ ràng của hắn có điều gì không đúng.
Thấy mầm biết cây[1], chỉ từ những chuyện nhỏ thế này, trong hậu cung, ai thật lòng, ai giả ý đã không cần nhiều lời nữa nhưng trớ trêu thay mấy năm nay trẫm lại chưa bao giờ phát hiện ra. Nếu không phải hắn được tổ tông phù hộ, có được dị thuật đọc tâm này, chỉ sợ qua thêm hai năm, thậm chí hai mươi năm nữa, hắn cũng không nhất định có thể biết tất cả sự thật.
[1] Thấy mầm biết cây (Kiến vi tri trứ): ý nói rằng phàm là việc gì cũng đều phải nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, như thế mới có thể đoán biết tương lai của nó.
Tình huống thành như thế này tất nhiên là bởi vì Đổng thị biết làm bộ làm tịch nhưng lại cũng không tránh khỏi liên quan đến việc hắn chẳng phân biệt thị phi, không biết nhìn người. Hôm nay Quý phi nói không sai, hắn được gọi là người cô đơn chính bởi vì hắn thân là Đế vương, người khắp thiên hạ đều có tham muốn, vì thế đã định sẵn là người khác sẽ mưu tính hắn, thăm dò lấp liếm. Trước giờ, hắn đã nghĩ lòng người quá mức đơn giản, làm một bề trên mà có bản lĩnh dùng đúng người, phân rõ trung thành hay gian trá, xưa nay không phải là một điều dễ dàng.
Thuật đọc tâm này chung quy cũng là dị thuật, thỉnh thoảng nghe thôi thì được, dùng nhiều dường như còn có hại tới thân thể, hắn không thể hoàn toàn dựa vào đó, ngày sau vẫn nên càng cẩn thận hơn, chỉ dựa vào bản thân mình. Không mong nhìn thấy rõ ràng tất cả, chỉ cần không bị người khác lừa gạt một cách dễ dàng như trước là được.

Nghĩ như vậy, trái lại trong lòng Triệu Vũ Thần thanh thản hơn, hắn nhìn Đổng Thục phi ở trước mặt, biểu cảm không phân rõ được là nguôi giận hay bình tĩnh: “Đã dùng rồi, không có gì đáng lo ngại.”
Đổng Thục phi ngước mắt nhìn vẻ mặt Triệu Vũ Thần, nhất thời nổi lên chút nghi ngờ đối với phán đoán vừa rồi của mình, nàng do dự tiến lên một bước, mặt đầy quan tâm thử nói: “Không đáng ngại thì tốt, bệ hạ trăm triệu lần nên bảo trọng long thể mới phải.”
Triệu Vũ Thần hơi cong khóe miệng, giống như đang cười: “Ngược lại đã làm khó ngươi rồi.”
Lời này vừa nghe qua thì có vẻ giống một câu lời hay nhưng Đổng Thục phi đã nhạy bén nhận ra hình như có chỗ nào không thích hợp, trong lúc nhất thời lại có cảm giác không nói nên lời.
Đúng lúc Tô Minh Châu bên kia không muốn gặp nhiều, nói nhiều với Đổng Kỳ Thư, chỉ đi theo sau lưng Thái hậu, sau khi uốn gối có lệ với Triệu Vũ Thần thì lập tức xoay người đi gọi Bảo Nhạc đang chơi vui sướng ở bên ngoài trở về.
Trước nay Bảo Nhạc được Thái hậu dạy dỗ lễ phép hiểu chuyện, tuy rằng đúng là đang chơi vui vẻ nhưng Tô Minh Châu gọi một tiếng thì đã lưu luyến mà ngừng kéo con diều chuồn chuồn nhỏ trong tay chưa từng được thả bay lên tới bầu trời, chỉ là nàng còn không đành lòng buông ra, nắm cuộn dây chạy tới mấy bước, ngửa đầu giòn giã nói với Triệu Vũ Thần: “Đã nhiều ngày không gặp hoàng huynh rồi.”
Cho dù như thế nào, vừa rồi Thái hậu cũng là thật lòng quan tâm tới thân thể hắn, suy nghĩ vậy, trong lòng Triệu Vũ Thần hơi nổi lên một tia ấm áp, đối xử với Bảo Nhạc cũng khôi phục giống như quá khứ, thậm chí còn có thể cười cợt một câu: “Đúng vậy, hôm nay mới có thời gian rảnh đến thăm Bảo Nhạc, thấy muội chơi vui vẻ như vậy, có lẽ là cầm nghệ đã luyện thành thạo rồi đúng không?”
Nhắc tới việc này, sắc mặt vốn dĩ vui sướng của Bảo Nhạc lập tức biến thành ưu thương, nàng có thể nhận ra là Triệu Vũ Thần cố ý, vì thế bĩu môi, thở phì phì xoay người: “Hoàng huynh có ý muốn chê cười ta!”
“Bệ hạ đang quan tâm con, thái độ như thế là không được, quá không có quy củ.” Thái hậu cũng cong khóe miệng, vươn tay lôi kéo Bảo Nhạc xoay trở về, lúc này mới mở miệng giải thích với Triệu Vũ Thần: “Còn chưa luyện xong đâu, một khúc Thanh Bình Nhạc luyện hơn nửa tháng vẫn không thể điêu luyện. Vừa lúc Quý phi mang theo con diều tới thì lại càng không thể tiếp tục luyện nữa, đành phải cho con bé ra ngoài chơi đùa một chút rồi trở về luyện tiếp.”
Thục phi nghe vậy trong lòng chợt lóe, tiến lên một bước, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Công chúa muốn học đàn, nếu không chê thì thần thiếp có biết mấy khúc đàn cổ, có thể dạy một ít cho công chúa.”

Vẻ mặt Thái hậu không đổi: “Tính tình của Bảo Nhạc vốn cũng không phải thích hợp để học đàn, bảo Thục phi tới dạy con bé thì thật sự đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Thục phi Đổng Kỳ Thư nghe vậy ngược lại càng khiêm tốn hơn, kiên trì nói: “Thần thiếp bất tài, từ khi tiến cung đến nay đều chưa từng làm được gì hiếu thuận với Thái hậu. Hiện giờ lại càng không thể đỡ đần người giải quyết cung vụ, chỉ một việc nhỏ là dạy đàn cho công chúa mà người còn khách sáo như vậy, thật sự khiến thần thiếp không còn mặt mũi nào.”
Đây là nhân tiện tỏ vẻ yếu thế nhắc tới việc lúc trước thu hồi quyền cùng nhau giải quyết sự vụ trong lục cung của nàng.
Việc này trái lại có hơi kỳ quái, trước đây chính là bệ hạ tự mình mở miệng ra lệnh thu hồi quyền chưởng quản cung vụ của nàng, vốn dĩ tưởng rằng Thục phi đã làm sai điều gì đó chọc bệ hạ không vui, sao bây giờ nghe lời nàng nói ra giống như ngược lại cho rằng việc này chính là ai gia ra lệnh vậy?
Trong lòng Phương Thái hậu không thoải mái nhưng sắc mặt lại đoan chính, khóe miệng hơi cong, mặc cho ai nhìn đến đều thấy đây là một vị trưởng bối từ ái. Chỉ là khi bà mở miệng thì lại hơi hơi rũ mặt mày, giấu đi nét khinh thường chợt lóe qua trong mắt.
[Cố ý tỏ vẻ yếu thế ư, thật cho rằng trong cung này chỉ có một mình ngươi là người thông minh hay sao? Lúc trước, Tiên đế còn tại vị, những kẻ biết giả vờ hơn ngươi trong hậu cung này, không biết ai gia đã gặp qua biết bao nhiêu rồi.]
Hậu cung của phụ hoàng? Triệu Vũ Thần hơi hơi nhíu mày. Từ nhỏ hắn đã sống tại hoàng cung này, bao gồm cả mẫu hậu, không biết hắn đã chứng kiến bao nhiêu phi tần đều là người an tĩnh lương thiện, một đám đều là người thông thạo nữ công, vẹn toàn tứ đức. Chớ nói đến những màn trộm long tráo phượng, ngầm có hành vi đố kỵ như trong sách sử, các phi tần của phụ hoàng thường ngày chung sống đều là hòa hòa thuận thuận, ôn hòa dịu dàng, tài đức lương thiện, chưa từng thốt ra một câu cao giọng nào.
Cũng chính bởi vậy nên trước khi xuất cung gặp được Tô Minh Châu, hắn vẫn luôn cho rằng tất cả nữ tử đều là như thế. Chờ đến sau này trưởng thành, tuy đã hiểu giữa người với người sẽ có khác biệt nhưng cũng chưa từng nghi ngờ tính tình các vị phi tần trong hậu cung của phụ hoàng lúc trước. Giờ phút này, dưới sự kinh ngạc, hắn đã quên mất việc thăm dò trưởng bối có thỏa đáng hay không, chỉ tiến gần Thái hậu thêm một bước, không nén được hiếu kỳ, chú tâm lắng nghe.
Phương Thái hậu thăng trầm trong cung gần nửa đời, đương nhiên cũng gặp không ít nữ nhân biết giả vờ như Thục phi trước mắt. Thậm chí nói tỉ mỉ hơn thì ngay cả chính bà cũng từng là một cô nương sống mỗi ngày an nhàn, thoải mái ở nhà mình nhưng từ khi tiến cung vào lúc hơn mười tuổi thì không có một ngày nào bà không giả vờ yếu thế.
Từ trước đến nay, Tiên đế không chấp nhận được nữ tử có dã tâm lớn. Cho dù bản tính ngươi như thế nào, nếu muốn tồn tại lâu dài ở trong cung, ngoài mặt cần thiết phải luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, hiền lương thục đức, không thể đi sai một bước nào. Tuy lúc ấy bà là Hoàng Hậu, nhưng vì trước tiên làm hài lòng Tiên đế, trái lại càng phải giữ mình hơn, y phục không được phết đất, màn trướng không được thêu hoa văn, phải tự tay dệt lấy, không dám có một chút thả lỏng, nhàn nhã nào. Tuy là như thế nhưng Tiên đế vẫn không yên tâm với Triệu Vũ Thần lúc ấy vẫn còn là Thái tử được nuôi dưới danh nghĩa của bà. Ông ta phái ra hơn mười người ngày ngày theo dõi sát sao đứa con độc đinh giữa hoàng cung to lớn này, mỗi ngày sớm muộn gì đều hỏi tình hình, vì thế bà càng thêm cẩn thận khắp nơi, không dám quá mức cưng chiều hắn, sợ bị Tiên đế hoài nghi có ý phủng sát[2], càng không dám đối xử thờ ơ kẻo bị nói rằng lạnh lùng đố kỵ. Đến khi bà sinh Bảo Nhạc thì lại càng cẩn thận mọi việc, không dám có một chút bất công nào.

[2] phủng sát: thổi phồng hoặc khích lệ một cách quá mức, khiến cho người được thổi phồng trở nên kiêu ngạo tự mãn, không biết tiến bộ, thậm chí còn sa đọa, thất bại.
Cứ gắng gượng giả vờ như vậy suốt mấy thập niên, mãi đến lúc Tiên đế băng hà, bà được phong làm Thái hậu, lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, tìm về chút tâm tính thuở đầu của chính mình.
Lúc trước bà thân là Hoàng hậu mà còn như thế, huống chi những kẻ xuất thân không quý, vị phân không cao, hoàn toàn dựa vào thánh sủng để tồn tại kia. Ngay cả Văn Thái phi hiện nay, lúc trước chính là niềm vui mà Tiên đế coi trọng nhất, cả đời giả vờ yếu ớt, thuần lương, an phận thủ thường, giả vờ đến nỗi bây giờ còn chưa thể tháo được lớp ngụy trang kia xuống, thật sự quên mất bản tính vốn có. Tiên đế đã băng hà, bà ta vẫn canh giữ ở Phật đường như trước, cửa cung cũng không bước ra một bước.
So sánh với người như Văn Thái phi, chút đạo hạnh của Thục phi chỉ giống như đồ đệ gặp phải sư phụ, không đáng giá nhắc tới.
Tuy rằng tiếng lòng của Thái hậu chỉ là chợt lóe qua nhưng bằng sự chú tâm thì Triệu Vũ Thần cũng loáng thoáng nghe được đại khái, nhất thời trong lòng bừng tỉnh, lại cũng có chút phức tạp. Hắn tự nhận bản thân từ nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, trong lúc được nuôi dưới danh nghĩa của mẫu hậu đều không hề phạm sai lầm. Lúc trước tuy có thuật đọc tâm nhưng cũng chỉ cho rằng sở dĩ Thái hậu đối xử khác biệt với hắn tất cả đều là bởi vì hắn không phải do bà sinh ra. Hơn nữa, hắn tưởng bà tiếc nuối Bảo Nhạc không phải Hoàng đế, vì vậy lúc này mới ngoài mặt thì gần gũi, từ ái với hắn, còn trong lòng lại căn bản không chân thành.
Ai lại ngờ rằng, trong chuyện này còn có uẩn khúc sâu xa như vậy.
Không đề cập tới trong lòng Triệu Vũ Thần như thế nào, hiện giờ Phương Thái hậu thân là Thái hậu, có thể thả lỏng bản thân một chút, sống theo ý muốn của chính mình. Bà không thích nhìn cảnh Thục phi Đổng thị tỏ vẻ ta đây như vậy, huống chi nàng ta còn lấy nữ nhi duy nhất của bà ra làm thủ đoạn tranh sủng, đương nhiên bà càng không thể đáp ứng nàng ta.
Chỉ là Thục phi không chịu buông tha, trái lại càng cung kính, kiên trì hơn. Phương Thái hậu đang định nói thêm lời gì nữa thì Tô Minh Châu ở bên cạnh đã ngắt lời: “Vẫn nên thôi đi, nếu để Bảo Nhạc theo ngươi học đàn, cầm nghệ có tốt lên hay không tạm thời nói sau nhưng trước đó lại dạy hư tính tình của công chúa, trở thành một Tống Ngọc Luân thứ hai, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.”
Tính nết của Tống Ngọc Luân đúng thật là có tiếng xấu trong tôn thất. Từ lần trước Triệu Vũ Thần phạt nàng chép Nữ tắc, Thái hậu lại phái nữ quan tinh thông lễ nghi trong cung đến phủ Công chúa dạy dỗ quy củ cho Quận chúa, đến tận bây giờ nàng cũng chưa thể thoát thân để lại tiến cung.
Lời này của Tô Minh Châu tương đương với việc nói rằng tính tình của Ngọc Luân Quận chúa là do nàng dạy đàn rồi dạy hư, làm sao Đổng thị có thể chịu tội này, nàng lập tức ngẩng đầu, nhẹ giọng nói chậm rãi nhưng không hề nhân nhượng: “Từ nhỏ Ngọc Luân đã không có cha, thiếu người chăm sóc, khó tránh khỏi tính tình có chút lập dị nhưng lòng nàng thẳng thắn, lại cũng biết phân biệt rõ tốt xấu, chứ không phải chỉ có một mặt tùy hứng.”
Lời này chính là nói Tô Minh Châu là kẻ xấu nên Tống Ngọc Luân mới luôn luôn gây khó dễ với nàng.
Tô Minh Châu nghe vậy cười cười, quay đầu chớp chớp mắt với Thái hậu: “Thật lợi hại, để Bảo Nhạc đi theo học đàn với Thục phi của chúng ta thì sau này có thể trở nên miệng lưỡi sắc bén, phân biệt người tốt người xấu còn giỏi hơn cả phán quan đấy.”

[Ha ha ha ha nói rất đúng!]
Trong lòng Thái hậu không nhịn được cười trộm, trên mặt lại là thần thái đứng đắn, thậm chí còn mang theo chút nghi hoặc, từ ái nói: “Bảo Nhạc là Công chúa, ngày sau cũng không phải làm quan, học phân biệt người tốt kẻ xấu để làm gì chứ?”
Tô Minh Châu thấy Thái hậu phối hợp thì không còn kiêng kỵ gì nữa, nở nụ cười càng rực rỡ: “Đúng vậy đấy ạ.”
Sắc mặt Đổng Thục phi hơi hơi đổi, lập tức lại lắc đầu, hơi rũ mắt mang theo chút xấu hổ nói với Triệu Vũ Thần bên cạnh: “Thần thiếp thật là ngu dốt, không thể sánh bằng Quý phi mồm miệng lanh lợi, luôn có cách đem lại niềm vui cho Thái hậu.”
Triệu Vũ Thần nghe vậy, mặt không tỏ vẻ gì, gật gật đầu: “Ngươi thật sự kém xa Quý phi.”
Đổng Thục phi: “!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đổng Kỳ Thư (không chịu tin tưởng): Ta có nghe lầm hay không?
Tô Minh Châu (dùng ánh mắt nhìn Thái hậu): Có phải là tiểu tử này đang nói mát cười nhạo con không?
Phương Thái hậu (dùng ánh mắt gật đầu): Ai gia cảm thấy đúng là như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận