[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
“Đệ đừng đa lễ nữa, nhanh vào đi, mau buông đao ra, ngồi xuống, nếu còn nói với ta mấy chuyện vớ vẩn nữa, đừng trách tỷ tỷ trở mặt.”
Trong Chiêu Dương cung, Tô Đô uý quỳ xuống đất thỉnh an, Tô Minh Châu ngồi trên giường vẫy vẫy tay với hắn, liên tục bảo hắn đứng dậy.
Tô Minh Lãng thân là nhi tử nhỏ nhất Tô gia, từ nhỏ đã là một đứa trẻ tính tình hiểu chuyện nghe lời. Không chỉ đối với cha mẹ, huynh tỷ, trên thực tế, phàm là người đức cao vọng trọng, hoặc là đối xử thật tình với hắn, thậm chí chỉ cần là người nói lời đúng lẽ phải, hắn đều sẽ nghiêm túc nghe theo, không nghi ngờ, không phản bác.
Mà nếu giữa những người này có xung đột, hắn cũng sẽ không rối rắm. Ngoại trừ quan hệ thân sơ xa gần ra, hắn thuộc kiểu đến dạng miếu gì thì niệm dạng kinh đó, gặp được người nào thì nghe theo người đó.
Giống như tình huống hiện tại, quy củ lễ pháp dạy hắn phải tuân theo thứ tự tôn ti, hành vi lễ độ chừng mực, vì thế hắn cung kính thỉnh an theo quy củ đối với tỷ tỷ sinh đôi làm Quý phi. Lúc này, Tô Minh Châu không cho hắn thực hiện quá nhiều nghi thức xã giao, hắn cũng đồng ý không chút do dự, đứng dậy, thái độ giống như đối với người thân trước kia, tinh thần sảng khoái tươi cười, gọi một tiếng: “Nương nương!”
“Đợi đệ suốt một ngày, cuối cùng cũng tới.” Tô Minh Châu hỏi thăm một câu xong sắc mặt nôn nóng: “Ta ở trong cung, chỉ nghe nói Tây Bắc đại thắng, tin truyền về nhà hình như còn nói đại ca bị thương, tình hình có nặng lắm không?”
Chuyện nhi tử Tô Tướng quân - Tô Minh Quang bị thương ở chân khi chém giết Vương trưởng tử của địch, trên quân báo cũng có nhắc đến, chẳng qua bởi vì không phải ảnh hưởng tính mạng nên lúc báo tin vui trong triều đình không đề cập đến nhưng sự tình liên quan đến người thân, Tô Minh Châu bên này đương nhiên là lưu ý hơn.

Tô Minh Lãng vội vàng lắc lắc đầu: “Nương nương yên tâm, đại ca truyền tin riêng cho đại tẩu trong nhà, nói không có gì đáng lo ngại, chỉ là bị thương ở trên đùi, hơi khó hoạt động, lần này chỉ sợ không thể trở về cùng đại quân, phải trì hoãn chút thời gian.”
Nghe xong những lời này, trên mặt Tô Minh Châu mang theo vài phần trầm tư, từ xưa đã có câu gọi là được cá quên nơm, huống chi Tô gia đã bị hoàng gia kiêng kị từ thời Tiên đế, lần này đại thắng trở về, vì tự bảo vệ mình, nhất định phải tính toán một chút. Lúc trước cha cũng từng đề cập qua với nàng, ngày sau mấy người bọn họ ở lại kinh thành, còn đại ca và nhị ca chỉ sợ đều phải thường trú trong quân ở Tây Bắc.
Mà nếu muốn sau khi đại thắng đại ca có thể danh chính ngôn thuận lưu lại Tây Bắc thì không có lý do gì thích hợp hơn vết thương trên đùi.
Đoán được chuyện đại ca bị thương có thể là do trong nhà cố ý sắp xếp, lòng Tô Minh Châu bình tĩnh hơn nhiều, Tô Đô úy thấy thế lập tức ngồi xuống đối diện, tiếp tục hỏi: “Gần đây nương nương đang có bận chuyện gì không?”
Tô Minh Châu phục hồi tinh thần lại, chán đến chết ném quân cờ trong tay, đảo loạn bàn cờ trước mắt: “Ta thì có thể bận cái gì, trôi qua mỗi ngày nhàm chán thôi.”
Tô Đô úy sắc mặt trắng nõn, gãi gãi đầu, mở miệng nói: “Nữ tắc chỉ còn thiếu mười bản nữa là chép xong rồi, chờ ta đưa tới cho nương nương, ngày nào đó nương nương nhận sai với bệ hạ là có thể đi ra ngoài rồi.”
Tô Minh Châu lại không có vẻ gì là vui mừng, chỉ bấm ngón tay tính tính: “Lúc này mới chỉ qua mấy ngày, theo tính cách của ta, đến mười ngày sau giao cũng còn có vẻ gian dối, đệ đừng có vội, còn nhiều thời gian.”
Tô gia có ba huynh đệ và một mình Tô Minh Châu là nữ nhi, tuy Tô Đô úy nhỏ nhất nhưng vì lớn lên ở Tô gia, chịu ảnh hưởng từ cha mẹ huynh trưởng nên có thói quen quan tâm, chăm sóc vị tỷ tỷ này, hắn nghe vậy thì nghĩ nghĩ, lại đề nghị: “Hay là ta tìm một con chim anh vũ ở bên ngoài rồi mang vào, nương nương có thể tự mình dạy nó nói chuyện, như vậy mỗi ngày cũng thú vị hơn.”
Tô Minh Châu bật cười một tiếng, nàng không có hứng thú với các loại chim chóc nhưng lại vô cùng cảm tạ đệ đệ đã hao tổn tâm huyết: “Đệ có thể sao chép xong giúp ta một trăm bản Nữ tắc là đã giúp ta giảm bớt một phiền toái lớn, không có việc gì đâu, qua hai ngày nữa thời tiết ấm lên, hơn nữa ta lại hết bị cấm túc, đến lúc đó cũng có nhiều trò giải khuây hơn.”

Tô Đô úy nghe vậy vẫn chưa yên tâm, chỉ thở dài đè thấp giọng: “Nương nương không nên tiến cung.”
Trong cung này, người khác toàn nói Quý phi tùy ý phô trương, cảm thấy nàng sống sung sướng nhất nhưng chỉ có người thân thật sự nhìn nàng từ nhỏ đến lớn như Tô Đô úy mới biết được, dựa theo tính nết của Tô Minh Châu, vào cung giống như từ một con chim én trở thành khổng tước bị nhốt trong lồng kín. Bên ngoài nhìn có vẻ ăn ngon mặc đẹp, xinh đẹp rạng rỡ nhưng chung quy cũng là bị vây ở nơi chỉ rộng một tấc vuông, dĩ nhiên không thể sánh bằng sự sung sướng tuỳ ý khi ngao du thiên hạ, được tự do tự tại.
Nghe xong lời này, Tô Minh Châu cũng ngẩn ra, nói thật, hiện giờ tuy nàng xuất thân từ Tô gia, ngồi ở vị trí Quý phi, ăn, mặc, ở, đi lại đều được hưởng thứ tốt nhất, đối với người khác mà nói thì đây chính là cuộc sống không thiếu thốn thứ gì nhưng đối với một người đã trải nghiệm thời đại vật tư phong phú, bùng nổ thông tin, quan trọng nhất là bình đẳng nhân quyền ở đời trước như nàng thì cho dù so về phương diện vật chất hay tinh thần với đời này cũng có sự chênh lệch.
Thế nhưng ưu điểm lớn nhất của nàng đó là suy nghĩ thoáng, cũng đúng thôi, dù sao căn bệnh đời trước của nàng kiêng kị nhất chính là cảm xúc quá vui hoặc quá buồn, nóng nảy tức giận. Muốn mạnh khoẻ sống sót đã phải rất cẩn thận, tranh giành tính mạng với trời, nếu như còn hay để ý chuyện nhỏ nhặt, trong lòng lại nghĩ quẩn hẹp hòi, vậy nhất định không có khả năng thuận lợi sống đến mười tám tuổi.
Trước khi đi vào Đại Đào, tuy cha mẹ đời trước của nàng cũng nỗ lực chăm sóc và cho nàng một cuộc sống vật chất thoải mái nhưng bọn họ cũng biết con người sống trên đời không thể vạn sự đều trôi chảy, thế nên từ khi nàng hiểu chuyện, họ đã vô cùng coi trọng chuyện khai thông và bồi dưỡng tâm lý cho nàng, giúp nàng cho dù sau này gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh đối mặt giải quyết.
Đừng nói sau khi vào Tô gia được hưởng hết thiên vị từ người nhà, cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với ngàn ngàn vạn vạn người thế giới này, cho dù thật sự số mệnh nàng không may, rơi vào hoàn cảnh kém hơn thì chỉ cần lúc này có một thân thể khỏe mạnh cũng đủ khiến nàng nhanh chóng mở rộng tư tưởng tiếp thu, hơn nữa còn nỗ lực tìm ra niềm vui trong đó, làm cho bản thân mình sống càng tốt hơn.
Nếu không có tâm thái tốt thì sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn của Tiên đế, nàng không cách nào điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy, lập tức buông bỏ Triệu Vũ Thần tâm đầu ý hợp với nàng, bắt đầu cố ý tỏ ra kiêu ngạo bá đạo, chọc hắn phiền chán để chuẩn bị cho dự tính sau này.
Bởi vậy, giờ phút này, sau khi Tô Minh Châu sửng sốt xong lập tức lại nở nụ cười: “Làm gì có chuyện nên hay không nên, vinh quang lớn như vậy có không ít cô nương trong thiên hạ muốn cầu mà cầu không được đấy.” Dứt lời, thấy thần sắc đệ đệ vẫn còn có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, nàng thấp giọng nhắc tới tính toán của mình để an ủi hắn: “Không sao đâu, hai ngày trước cha mẹ đưa thư tới đã đồng ý với ta, chờ cha trở về, ta thỉnh chỉ đi làm đạo cô, thanh tĩnh tu hành mấy năm, chờ tiếng gió qua đi, ta cũng chỉ mới hơn hai mươi, thích làm gì thì cũng vẫn còn kịp.”

Tô Đô úy nghe vậy sửng sốt, hắn và tỷ tỷ sinh đôi Tô Minh Châu cùng lớn lên từ nhỏ, thật ra không quá bất ngờ khi nàng có suy nghĩ này, hắn cân nhắc một phen, tạm thời để chuyện này sang một bên, chỉ là trước hết vẫn nhắc tới điều mà hắn cho rằng phiền toái nhất: “Làm sao bệ hạ có thể thả cho người rời cung xuất gia được?”
Tô Minh Châu đè thấp giọng: “Tiên đế hẹp hòi đa nghi, từ lâu đã kiêng kị binh quyền nhà chúng ta, bệ hạ lại do một tay Tiên đế dạy dỗ nên. Ngày nào cha chúng ta còn nắm binh quyền thì ngày ấy Tô gia còn chưa được sống yên ổn, lần này chiến thắng trở về, cha mẹ dự định để đại ca lưu lại Tây Bắc phòng ngừa bất trắc, còn hai người họ từ chức khi đang trên đỉnh vinh quang, lãnh một tước vị rồi an tâm dưỡng lão ở kinh thành.”
“Từ khi ta tiến cung, lúc nào cũng chọc bệ hạ tức giận, khiến hắn vừa thấy ta là trong lòng tràn đầy phiền chán. Hiện giờ, ta phạm lỗi lớn lại chỉ bị phạt nhẹ bằng cấm túc chẳng qua là vì hắn nể mặt mũi cha mẹ, tạm thời nhẫn nại mà thôi.” Ngón tay nhợt nhạt của Tô Minh Châu vuốt ve hộp đựng cờ bằng ngọc, vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay trắng nõn của nàng chạm vào hộp phát ra tiếng vang thanh thúy nhưng không sánh bằng giọng nói ngọt ngào của nàng: “Hắn thân là Đế vương, nhịn được nhất thời nhưng không nhịn được cả đời. Chờ đến lúc không còn bận tâm gì nữa, chắc chắn hắn sẽ trách phạt ta, hàng vị phân của ta, nếu nghiêm trọng hơn còn có thể biếm vào Lãnh cung, khiến ta chịu sự khinh nhục từ người khác.”
Tô Đô úy đột nhiên đứng lên: “Sao bệ hạ có thể làm như thế?”
Tô Minh Châu nâng đầu, tuy là nói như vậy nhưng đuôi lông mày vẫn mang ý cười: “Vì sao không thể? Đệ cũng đã gọi hắn là bệ hạ, sao hắn có thể chấp nhận một thần thiếp làm càn như ta. Nếu như trải qua việc này, ta có thể thành khẩn nhận sai, thật lòng hối cải thì niệm tình cũ ngày xưa, có thể hắn sẽ buông tha ta mấy phần, vẫn cho ta hưởng tôn vinh như trước nhưng trăm triệu lần không thể cư xử tùy tâm tuỳ tính nữa.”
Dứt lời, nhìn trên mặt đệ đệ vẫn còn tràn đầy lo lắng phẫn uất, Tô Minh Châu chợt bật cười, thậm chí khuyên hắn một câu thay Triệu Vũ Thần: “Thân là Đế vương, vốn nên như thế, hắn làm vậy là điều rất bình thường, thật ra là do ta bị mọi người trong nhà chiều hư nên mới không giống với người khác.”
Không sai, kể từ khoảnh khắc nhận được thánh chỉ tứ hôn kia, Tô Minh Châu đã suy nghĩ rõ ràng rành mạch, từ trước đến nay chuyện tình cảm đơn thuần chỉ có thật lòng và chân thành đều chỉ tồn tại trên cơ sở hai bên bình đẳng. Nếu một bên là Đế vương cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, còn một bên là thần thiếp mặc người thưởng phạt, chỉ cần có thể đối xử tương kính như tân[1] với nhau là đã phải cảm tạ chủ nhân khoan dung. Mặc dù ngươi có là sủng phi đi nữa thì cũng chỉ như sự cưng chiều của con sen hốt phân với “Hoàng thượng mèo” mà thôi, hắn có thể cho phép ngươi thỉnh thoảng dẫm lên đầu, lúc vui vẻ cào hắn mấy đường xem như tình thú cũng không thành vấn đề nhưng chung quy không phải là tình cảm bình đẳng, chỉ có thể coi là đùa vui mà thôi.
[1] Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Đời trước Tô Minh Châu bởi vì thân thể yếu nên phần lớn thời gian đều trằn trọc ở trong nhà và bệnh viện, không hay ra ngoài kết bạn như những đứa trẻ bình thường. Bên cạnh nàng đều là người trưởng thành, tính cách dịu dàng, có thể chăm sóc nàng như người nhà, bác sĩ, gia sư, bởi vì lo lắng trẻ con không hiểu chuyện, chơi chung với nhau khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp, vì thế nàng thậm chí còn không có một người bạn cùng lứa nào. Khi đến Đại Đào, tuy rằng thân thể khỏe mạnh nhưng cũng chỉ có thể mời “gia sư”, thỉnh thoảng ra ngoài có gặp gỡ mấy tiểu cô nương nhưng nàng không hợp với nhóm tiểu thư khuê tú nhẹ nhàng uyển chuyển đó, càng không thích đấu võ mồm với Đổng Thục phi còn nhỏ tuổi, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, nàng vẫn lại không có bằng hữu như trước.
Kể từ đó, nhờ duyên phận, trùng hợp gặp gỡ được Triệu Vũ Thần lúc sáu tuổi, hắn đã trở thành bằng hữu đầu tiên chơi chung với nàng trong suốt hai đời.

Người nhan khống như nàng rất thích gương mặt Triệu Vũ Thần, cũng đã từng rung động vì tình cảm khi còn bé nhưng tất cả chỉ có như thế thôi. Yêu đương là yêu đương, cuộc sống là cuộc sống, trong lòng Tô Minh Châu phân biệt rất rõ ràng, khoảnh khắc hắn từ một tiểu Thái tử non nớt, còn có chút mê mang đơn thuần trở thành Thuấn Nguyên đế khống chế thiên hạ trong tay thì nàng đã nên để quá khứ trôi qua đi.
Nghĩ vậy, Tô Minh Châu vỗ vỗ lòng bàn tay, lại bảo đệ đệ ngồi xuống một lần nữa: “Cuộc sống hiện tại đối với người khác mà nói là long ân thịnh sủng lớn bằng trời nhưng ta lại không chịu nổi, chờ ta thật sự khiến bệ hạ tức giận đến mức bị hắn nhốt vào Lãnh cung, lúc đó lại phải làm phiền cha mẹ vào cung cầu xin bệ hạ cho ta xuất gia tu hành. Cha vừa mới trả lại binh quyền, trở về nhà dưỡng lão, bệ hạ vì làm ra vẻ giữ thể diện cho cha nên cũng sẽ đồng ý.” Nói một hồi Tô Minh Châu lại có chút rối rắm: “Vốn dĩ không nên gây phiền phức cho mọi người trong nhà nhưng ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải chờ ngày sau lại báo đáp cha mẹ vậy.”
Tô Đô úy lắc lắc đầu: “Nương nương nói lời này là đang khách khí với người nhà rồi.”
Đúng thật là vậy, Tô phụ Tô mẫu thương yêu chiều chuộng nữ nhi duy nhất là nàng bằng mọi cách, thậm chí còn sâu đậm hơn các huynh đệ. Ở trong lòng Tô Minh Châu, Tô phụ Tô mẫu cũng giống như cha mẹ trong trí nhớ đời trước, chỉ khác biệt xuất hiện trước và sau chứ không có phân chia ai nặng ai nhẹ. Nếu không phải vậy thì nàng cũng sẽ không hiển nhiên nghĩ đến cách dựa vào Tô gia để xuất cung. Giờ phút này nghe Tô Minh Lãng nói như vậy, Tô Minh Châu lập tức ngừng nói, chỉ bảo dẹp bàn cờ một lần nữa, muốn đánh một ván với hắn.
“Kỳ nghệ của ta không giỏi, chỉ sợ không sánh bằng nương nương.” Tô Đô úy dường như có chút ngượng ngùng, hai người bọn họ là tỷ đệ sinh đôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau học kỳ nghệ, không biết vì sao kỳ nghệ của Tô Minh Châu thường thường nhưng luôn có thể đi những nước cờ mà người khác không nghĩ tới được. Trừ người có kinh nghiệm phong phú ra, người bình thường hay vì trở tay không kịp nên thất bại thảm hại.
“Ta nhường đệ ba quân!” Tô Minh Châu hào phóng nói, bày ra dáng vẻ muốn đại chiến 300 hiệp, sai cung nhân đưa lên một bình trà quả và điểm tâm mà Tô Minh Lãng thích nhất, còn không quên dặn Bạch Lan cũng đưa trà tới cho nhóm Long Vũ vệ do Tô Đô úy dẫn đến, Bạch Lan tất nhiên một mực nghe theo.
Giữa tỷ đệ đánh cờ với nhau, đa phần vẫn là chơi đùa, đương nhiên sẽ không có để bụng, Tô Minh Châu tùy ý đặt xuống một quân, lại nói chuyện phiếm: “Thời gian qua bên ngoài có xảy ra chuyện gì mới mẻ không, gần đây đệ không bị tên Lương Vương không biết xấu hổ kia làm khó xử chứ?”
“Ta thì không sao nhưng bên ngoài...” Tô Đô úy từ trước đến nay đều không nghị luận sau lưng người khác, vì thế không khỏi hơi dừng lại, sau khi cân nhắc mới mở miệng: “Mấy ngày nay, lúc làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng ta nghe nói hành vi gần đây của bệ hạ có khác biệt rất lớn so với dĩ vãng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận