Edit: Rine
Cho dù trong lòng Triệu Vũ Thần có như thế nào, buổi thiết triều cũng không cho phép hắn trầm mặc quá lâu. Chờ đến âm thanh vạn tuế dưới bậc trước mặt hơi dừng lại, hắn chậm rãi đứng dậy, lộ ra sắc mặt vui sướng mừng rỡ, cất cao giọng: “Các khanh bình thân, truyền ý chỉ của trẫm, Tô Minh Quang tuổi trẻ tài cao, anh dũng phi phàm, đặc biệt phong làm Ninh Viễn Tướng quân. Tô Tướng quân và chúng tướng sĩ vất vả lập được công lớn, đợi Tây Bắc bình định, Tướng quân chiến thắng trở về, trẫm tự mình đón gió tẩy trần thay bọn họ.”
Từ tiền triều đến nay, bất luận là văn hay võ, ngũ phẩm giống như một ranh giới, dù là quan viên trong kinh thành hay ngoài địa phương, chỉ cần đạt chức vị ngũ phẩm trở lên là xem như tiến vào trung tâm triều đình Đại Đào. Cũng chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể hồi kinh, tiến cung diện thánh báo cáo công tác năm năm một lần do Lại bộ tổ chức. Có không ít văn thần võ tướng đợi trắng tóc mai, mãi đến tuổi già về hưu cũng chỉ lên tới được vị trí lục phẩm, cả đời không thể tiến cung một bước.
Trước đây, tuy Tô Minh Quang là trưởng tử của Uy Vũ Đại Tướng quân, mười lăm tuổi tòng quân nhưng công lao tích luỹ mười mấy năm cũng chỉ được chức bát phẩm Tuyên Tiết Giáo uý. Hiện giờ lập tức phong lên ngũ phẩm Ninh Viễn Tướng quân, có thể coi như một bước lên trời. Đó là đối với người khác, còn đối với trưởng tử Tô gia Tô Minh Quang vừa mới lập công lớn thì khác, phong thưởng này không hề quá phận.
So với một hậu bối như Tô Minh Quang, mọi người càng quan tâm đến viêc bệ hạ sẽ phong thưởng cho Tô Tướng quân Tô Chiến như thế nào hơn. Nghe thấy cuối cùng bệ hạ chỉ phong Tô Minh Quang, còn đối với Tô Chiến và những tướng sĩ khác chỉ khen ngợi mấy câu, điều này dĩ nhiên có nghĩa là nội dung phong thưởng chờ nghị bàn sau. Ánh mắt Đổng Thái phó dưới bậc hơi hơi tối lại, trên mặt lại không lộ một chút khác thường nào, chờ đến khi Triệu Vũ Thần dứt lời, lập tức chắp tay nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Trên mặt Triệu Vũ Thần mang đầy sự vui mừng như cũ, chỉ là trong giây lát cũng đã suy nghĩ ngàn vạn điều. Đúng thật là hắn cố ý không đề cập đến phong thưởng cho Tô Chiến, không phải bởi vì hắn keo kiệt mà là hiện tại Tô Chiến đã là nhất phẩm Uy Vũ Đại Tướng quân, nếu lại lên cao nữa chính là xét công lao phong Hầu, hoặc là phong Thái úy[1] đứng đầu bách quan. Lúc này thắng một trận đã phong, vậy chờ đến lúc Tô Chiến đại thắng trở về thì sao, chẳng lẽ phải phong Vương? Cứ cho là hắn có thể nhẫn nhịn phong một vị Vương gia khác họ đi, hiện tại Tô Chiến vẫn còn chưa đến lúc tuổi già sức yếu, chuyện trên đời lại khó nói trước, hiện giờ giang sơn thái bình, nào biết được liệu sau này Đại Đào có thể lại xảy ra chiến sự hay không? Trong triều võ tướng ít ỏi, có thể xưng một tiếng chiến thần chỉ có Tô Chiến, nếu ngày sau Tô Tướng quân lại lập công, hắn biết phải ban thưởng như thế nào?
[1] Thái úy là chức quan võ ngang với Tể tướng.
Lúc ấy phong không thể phong, thưởng không thể thưởng, theo sát sau đó là công cao lấn chủ, quân thần nghi ngờ lẫn nhau. Đến cuối cùng, nếu không phải là Đế vương tru sát thần tử, đoạt lại binh quyền thì chính là Tướng quân phản bội triều đình. Cho dù loại nào đi nữa, đối với Triệu Vũ Thần mà nói đều là không có lợi ích cho đất nước, tóm lại là lưỡng bại câu thương.
Nếu hắn không có thuật đọc tâm kỳ lạ này, hôm qua cũng không nghe được lời trong lòng của Thái phó mà là thật sự tin tưởng lời gièm pha ngoài miệng của lão, tin tưởng rằng Tô gia chính là đang nuôi địch, trong lòng có ý tạo phản, thì giờ phút này có lẽ hắn sẽ không chút do dự phong thưởng lớn cho Tô Chiến, không cần lo lắng ngày sau Tô gia công cao lấn chủ. Bởi vì ngay sau đó hắn sẽ khiến Tô gia không còn cơ hội lập công.
Nhưng hiện tại không như thế, hắn nhờ ân trời đạt được thuật đọc tâm này, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tự huỷ hoại rường cột nước nhà. Tuy tạm thời hắn không biết Tô Đại Tướng quân có tồn tại tâm tư khác hay không nhưng giờ phút này Tô gia chưa từng lộ ra một chút ý làm phản nào, thậm chí vừa mới lập được công lớn. Muốn trở thành minh quân, lòng hắn không nên hẹp hòi đa nghi.
Người ở vị trí cao, đi một bước tính trăm bước, phải phòng ngừa chu đáo. Đã như thế, đối với chuyện phong thưởng hắn càng nên cẩn thận, hắn muốn trước khi xảy ra hoạ phải chừa lại một đường lui. Không chỉ vì Tô gia, càng là vì lợi ích của Đại Đào, của chính hắn.
Tâm tư rối rắm như thế, người khác có thể không để ý nhưng Đổng Thái phó trải qua ba triều, chìm nổi trong quan trường mấy chục năm sao có thể không nhận ra. Ý nghĩ vừa loé lên, lão cũng lập tức hiểu rõ trong lòng bệ hạ còn nghi vấn chuyện Tô Chiến “dưỡng khấu tự trọng”, tạm thời chưa hạ quyết tâm ra tay với Tô gia.
Nhìn ra điểm này, tuy trong lòng Đổng lão Thái phó có vài phần thất vọng nhưng hơn phân nửa cũng nằm trong dự kiến của lão. Nếu là Tiên đế, chỉ sợ không cần lão nhiều lời, tự ông đã tràn đầy nghi kỵ trong lòng, một khi tìm được thời cơ, nhất định không chấp nhận được binh quyền nằm trong tay Tô gia như thế. Dù sao thì tân đế cũng có sự khác biệt, bệ hạ từ bốn tuổi học vỡ lòng là do một tay lão dạy dỗ, lão dạy tiểu bệ hạ đạo làm vua, giảng lời của thánh nhân truyền lại, cũng dạy bệ hạ khoan dung nhân hậu, chiêu hiền đãi sĩ, nhậm hiền dụng năng[2].
[2] Chiêu hiền đãi sĩ, nhậm hiền dụng năng: đều có ý là tin tưởng và sử dụng người tài đức.
Thế sự khó có khi lưỡng toàn, lão phí hết tâm huyết như vậy, cẩn thận dạy dỗ ra bệ hạ, với lão có chỗ lợi thì đương nhiên cũng có chỗ hại nhưng cho dù thế nào, một vị quân chủ sáng suốt, ôn hoà, tài đức, đối với văn thần mà nói thì tốt hơn hẳn so với Tiên đế đa nghi, khắc nghiệt. Còn chuyện của Tô Chiến, Thái phó bình tĩnh đứng lên, trong lòng không hề sốt ruột. Chinh chiến ở xa có thể không bị trói buộc bởi quân mệnh, câu này từ trước đến nay không phải là một lời tốt đẹp. Bởi vì ở xa, trong triều không có người giúp đỡ, cho dù chiến công của hắn có hiển hách hơn nữa, rất nhiều thời điểm ngược lại không thể không mặc cho người ta làm thịt.
Tương lai còn dài, lúc này bệ hạ chưa hạ quyết tâm thì vẫn còn lần tiếp theo, tiếp theo nữa. Từ xưa lòng người đã đa nghi, không chịu được sự châm ngòi ly gián, huống chi bệ hạ có khoan dung độ lượng, tài đức sáng suốt đến mấy, chung quy cũng là một Đế vương.
Nghĩ như vậy, Đổng Thái phó lớn tuổi một lần nữa chậm rãi ngồi xuống ghế, chỉ lẳng lặng chờ tan triều. Văn võ bá quan phía sau đều đã lui xuống, vậy mà không có nội giám nào đến mời lão đi, lúc này lão mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ nghĩ, chủ động bước đi tới Càn Đức điện trước.
Đổng Thái phó thân là sư phó của bệ hạ, không có cung nhân nào dám chậm trễ lão, tiểu nội giám Càn Đức điện vội vàng thông truyền. Sau đó một lát, gần như là lập tức, ngự tiền Đại Tổng quản Nguỵ An tự mình ra đón lão, mặt mày tươi cười uốn gối hành tiểu lễ, gọi một tiếng: “Đổng đại nhân.”
Thái phó tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, lời nói việc làm thường ngày cũng không bao giờ tự đại, thấy thế chỉ nghiêng thân mình né, lúc này mới mở miệng: “Hôm qua long thể bệ hạ không khoẻ, lão thần luôn không yên lòng, đặc biệt tới vấn an.”
“Đại nhân khách khí.” Nguỵ An cúi đầu khom lưng, cung kính: “Bệ hạ đang triệu Thái y bắt mạch, nghe nói Thái phó tới, lập tức phân phó tiểu nhân truyền lời, bệ hạ vẫn ổn nhưng Thái phó tuổi đã cao, không cần vào trong đa lễ, vẫn nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi mới phải.”
Không mời lão vào điện khiến Đổng Thái phó hơi để ý nhưng thấy Nguỵ An cung kính nên lão cũng không hoài nghi điều gì, gật đầu đồng ý.
Chẳng qua Thái phó Đổng Phong xưa nay cẩn thận, dù không nghĩ nhiều nhưng trong lòng đã thấp thoáng nhận ra từ khi lão trở lại sau trận bệnh mấy ngày trước, lời nói việc làm của bệ hạ dường như có chút khác biệt với quá khứ. Lão chậm rãi xoay người rời khỏi cung, trong lòng lại nhớ kỹ chuyện không thích hợp này, quyết định sau khi hồi phủ sẽ truyền tin cho nương nương, bảo nàng lưu ý hơn một chút.
Không đề cập tới Thái phó ngoài điện, trong Càn Đức điện, thật ra Triệu Vũ Thần không có nói bậy, sau khi hắn tan triều, vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Trong lòng bất an, lập tức triệu Cát Thái y đến đây, hỏi xem hắn thèm ngủ như vậy thì thân thể có gì không ổn không.
“Bệ hạ là vì suy nghĩ quá nhiều, quá tổn hao tinh thần, vậy nên hôm qua mới có thể ngất xỉu. Ngủ được nhiều là chuyện tốt, nghỉ ngơi đầy đủ mấy ngày thì long thể sẽ không còn gì đáng ngại nữa.”
Cát Thái y bắt mạch xong, không cần nghĩ ngợi đã lưu loát đáp lại: “Nghe nói đêm qua bệ hạ uống mấy ly rượu, cũng có hiệu quả lưu thông máu và giúp yên giấc, như vậy phương pháp này hữu dụng với bệ hạ, nếu bệ hạ không ngại thì mỗi ngày đều uống một chút, chỉ là tuyệt đối không được uống nhiều, hai ba ly là đủ rồi.”
Sở dĩ Triệu Vũ Thần nâng đỡ Cát Thái y chính là vì tâm tính hắn thẳng thắn, không biết dối trá đùn đẩy. Lúc bắt mạch đáp lời, trong lòng vẫn luôn bình tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng khó tránh khỏi mấy câu cảm thán vụn vặt, hầu như chưa từng có suy nghĩ dư thừa, trong toàn bộ Thái Y viện, khó thể tìm được một người như hắn.
Bởi vậy lúc nghe hắn quả quyết nói như vậy xong, Triệu Vũ Thần cũng yên lòng. Nhắc tới việc uống rượu yên giấc này, lại không nhịn được nhớ tới suy nghĩ trong lòng Tô Minh Châu hôm qua. Tay hắn không tự chủ được xoa xoa thái dương còn đang phát đau, chờ Thái y lui ra, hắn quay đầu dặn dò Nguỵ An: “Phân phó Ngự Thiện cục, sau này mỗi buổi tối đều đưa tới cho trẫm vài ly rượu.”
Tất nhiên Nguỵ An đáp ứng, tiếp theo, lại thấy bệ hạ ngáp một cái, xoa khoé mắt tiếp tục nói: “Nói đến thì bệnh này của trẫm có thể chuyển biến tốt đẹp ít nhiều cũng nhờ Quý phi. Trẫm nhớ là năm trước Tân La Đại Tần đưa tới mấy món đồ chơi linh tinh mới mẻ như gương thuỷ ngân, thuyền tự chạy gì đó, từ nhỏ nàng đã thích mấy thứ này, ngươi lấy ra đưa tới Chiêu Dương cung đi.”
Bệnh của ngài chuyển biến tốt đẹp có liên quan gì đến Quý phi nương nương chứ, Nguỵ An nghe mà lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết nguyên do cũng không dám hỏi, chỉ biết cung kính nghe theo, đi xuống lĩnh thẻ bài dẫn người đến mở cửa quốc khố, lấy mấy thứ chủ tử vừa nhắc đến, tặng qua Chiêu Dương cung.
Nguỵ An đi mau, về cũng mau, không đến hai khắc đã cúi đầu về tới trước mặt Triệu Vũ Thần, mặt ủ mày ê nói: “Hồi bệ hạ, Quý phi nương nương không nhận.”
Bởi vì trước đó vẫn luôn cảm thấy nặng nề muốn ngủ nên Triệu Vũ Thần đã thay trung y, đang định nằm xuống ngủ tiếp theo cảm giác như lời Cát Thái y, nghe Nguỵ An nói xong, trên mặt sửng sốt rõ ràng: “Vì sao không nhận?”
Đừng nói là Triệu Vũ Thần, ngay cả Nguỵ An làm việc lâu như vậy cũng chưa từng thấy chủ tử nào trả lại đồ bệ hạ ban thưởng, hắn rụt đầu, nỗ lực truyền lời lại một cách hoàn hảo: “Quý phi nương nương nói, nàng thân ở thâm cung, không có công lao gì trong chiến sự, cũng không có khổ lao gì trong hậu cung nên không dám nhận thưởng.”
Triệu Vũ Thần nghe xong lời này, nháy mắt phản ứng lại, Tô Minh Châu đây là nghe được tin tức Tây Bắc đại thắng, cho rằng lần này hắn ban thưởng nàng là nể mặt mũi Tô gia, vì vậy mới giận dỗi trả lại đồ.
Lúc này hắn vừa mới biết được Thái phó mượn danh vì nước để mưu toan riêng, sắp tới lại là ngày tất cả quan lại hồi kinh báo cáo công tác năm năm một lần, gần đây chỉ sợ hắn không có thời gian, chờ hết bận rộn, hắn lại đến Chiêu Dương cung giải thích với Quý phi sau vậy.
Nghĩ như vậy, khoé miệng Triệu Vũ Thần mang ý cười, giọng nói cũng ôn hoà dung túng hơn: “Do trẫm không nói rõ ràng, nếu không phải Quý phi nhắc tới thì trẫm cũng quên mất. Đã như vậy, lưu lại hết những lễ vật được tiến cống năm nay còn giữ trong kho cho Quý phi, bảo người đưa danh sách tới cho nàng, tự dùng hay ban thưởng cho người khác, giữ lại hay vứt đi đều do nàng quyết định.”
Nguỵ An nghe thấy chỉ biết nghẹn họng, nhìn trân trối, mãi đến đi ra khỏi cửa điện, tinh thần vẫn chưa phục hồi lại, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt trời ở phía đông xa xa, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Mặt trời hôm nay không có mọc từ phía tây mà, sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ kỳ quái như vậy chứ? Ôi ôi, mấy cành cây du kia đã kết quả thành chùm rồi, thừa dịp lá cây còn mềm, hai ngày này nhanh chóng gọi người đến hái xuống cho mình, dùng tráng bánh bột ăn vừa thơm lại vừa ngọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...