[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine​​​​​​
Beta: Thùy An
 
Trên thực tế, người hoài nghi tai của mình không chỉ có mỗi Tô Minh Châu. 
Sau khi nghe lời khác hẳn bình thường như vậy, ngay cả Phương Thái hậu bên cạnh cũng hơi mất đi chút từ ái đoan chính ngày thường chứ đừng nói tới mẫu tử Thái An và Tống Ngọc Luân ở đối diện. 
So ra thì tuy Trưởng Công chúa Thái An yếu thế nhưng cũng xem như bình tĩnh thận trọng, dù có kinh ngạc nghi hoặc, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa nói lời mất lý trí. Còn Tống Ngọc Luân lại không hề kiêng kỵ, nghe xong lời này trừng lớn đôi mắt, giống như nghe được Triệu Vũ Thần nói mê sảng: “Hoàng huynh, sao huynh có thể nói giúp nàng ta chứ?”
Tống Ngọc Luân là biểu muội có quan hệ máu mủ với hắn, không sai, nhưng từ khi hắn đăng cơ, uy nghiêm ngày càng tăng, ngay cả muội muội ruột thịt là Bảo Nhạc Công chúa kia, lời nói việc làm ngày thường đều được Phương Thái hậu dạy dỗ nên vô cùng chú ý trước mặt hắn, dù gần gũi cũng không mất đi sự cung kính đúng mực. 

Giờ phút này Tống Ngọc Luân đĩnh đạc gọi ra một tiếng “hoàng huynh”, trong lòng Triệu Vũ Thần càng thêm không vui. Khi mở miệng, âm điệu cũng càng vô tình nghiêm khắc: “Không đến mấy ngày nữa ngươi đã tới tuổi cập kê, đã không còn nhỏ, vốn cũng không nên suốt ngày ra khỏi phủ, gây chuyện khắp nơi.” Dứt lời nhìn về phía Thái An, khẩu khí hoà hoãn hơn: “Lúc sinh thời phụ hoàng cưng chiều Ngọc Luân nhất, chắc chắn người cũng không muốn thấy nàng sai lầm như vậy, ngày mai trẫm sẽ lệnh cho Tôn Thất phủ chọn thêm mấy hạ nhân đắc lực đưa đến phủ Công chúa, cô mẫu cũng nên dành ra chút thời gian để tâm tới Ngọc Luân và mấy vị biểu đệ mới phải.”
Triệu Vũ Thần đăng cơ thuở thiếu niên, chỉ một lòng vất vả xử lý chuyện triều chính, trong cung chưa từng lập Hậu, những việc vặt vãnh của tôn thất mệnh phụ và hậu cung đều do Phương Thái hậu quản lý. Giờ phút này nghe Triệu Vũ Thần nhắc đến, trong lòng Thái hậu cũng âm thầm kinh ngạc, chỉ là trên mặt không hiện ra, còn phụ hoạ theo: “Không sai, Ngọc Luân đã lớn rồi, bên người cũng nên có mấy ma ma giáo dưỡng đắc lực đi theo hầu hạ, đều do ai gia sơ sẩy, khiến bệ hạ phải nhọc lòng.” 
“Là thần thiếp sai, sao lại trách mẫu hậu?” Nghe xong lời này, Tô Minh Châu lập tức tiến lên mở miệng. Tuy nàng không hề nhường nhịn Tống Ngọc Luân và Đổng Thục phi nhưng đối với Phương Thái hậu luôn luôn quan tâm mình, bà lại là trưởng bối nên đương nhiên nàng không muốn khiến bà tự trách.
Không ngờ rằng nhìn dáng vẻ bà bà và tức phụ hoà thuận này, Tống Ngọc Luân lại càng tức giận hơn, giống như tìm được người khởi xướng, không chịu buông tha: “Rõ ràng là Tô Quý phi ra tay đả thương ta, không phải hôm nay Thái hậu nương nương muốn làm chủ cho ta, gọi nàng ta tới xin lỗi sao, sao lại nói đến chuyện không liên quan thế này?”
Không thể không nói, bình thường Tống Ngọc Luân hồ đồ nhưng một câu này lại thật sự nói vào trọng điểm. Cho dù như thế nào đi nữa, Tô Minh Châu đã thật sự véo đỏ cổ tay Ngọc Luân, hôm nay Phương Thái hậu cũng thật sự có ý gọi nàng tới nhận lỗi, xử lý xong việc này. 
Trên thực tế, nếu vừa rồi Thái An Trưởng Công chúa không nhắc tới Đổng Kỳ Thư, thật ra Tô Minh Châu sẽ hoàn toàn không để ý, đùa giỡn tiểu cô nương một chút rồi nửa thật nửa giả nhận sai nhưng mà có Đổng liên hoa “hiểu chuyện hiền huệ” như vậy, khuyên bảo tiểu pháo trúc Tống Ngọc Luân mở miệng nhận sai trước, khiến cho lúc này bất luận nàng có nói thêm điều gì nữa cũng phải chịu tiếng xấu “ngang ngược vô lễ”, “không hiểu chuyện bằng Tống Ngọc Luân”.
Một khi đã như vậy, Tô Minh Châu dứt khoát cười lạnh một tiếng, đơn giản bày tỏ sự kiêu ngạo ngang ngược của mình: “Không phải mới vừa rồi muội đã nhận với mẫu hậu là mình không hiểu chuyện sao, sao lúc này lại bắt bổn cung phải nhận lỗi?”

“Ngươi!” Tống Ngọc Luân nhảy dựng lên, Thái An thấy thế kéo nàng lại, giống như sợ hãi, lấy lui làm tiến nói: “Nương nương nói không sai, vốn chính là con không hiểu chuyện, dù có véo đỏ cánh tay của con thì cũng có sao đâu...”
Phương Thái hậu nghe lời này, ấn đường hơi hơi giật, bất đắc dĩ đang định mở miệng thì Triệu Vũ Thần đã không nặng không nhẹ đặt chung trà lên bàn, rũ mắt nói: “Cô mẫu nói đúng, cả hai người đều phạm phải sai lầm, trẫm đã phạt Quý phi chép lại một trăm lần《Nữ tắc》để tu thân dưỡng tính, tinh thần Ngọc Luân hăng hái như vậy, trở về cũng chép một lượt đi, tránh cho rảnh rỗi không có việc gì, cả ngày tiến cung tới tìm nương nương với “tỷ tỷ” gì đó.”
Nói là cả hai đều có sai, mỗi người phạt chép sách nhưng trên thực tế, vốn dĩ Tô Minh Châu đã sao chép một trăm bản 《Nữ tắc》 này rồi mà nguyên nhân không phải bởi vì ra tay với Tống Ngọc Luân. Bây giờ Triệu Vũ Thần nói như vậy, không những ngăn cản nàng xin lỗi mà còn phạt Tống Ngọc Luân, có thể nói là thiên vị tuyệt đối. 
Vốn dĩ Tô Minh Châu còn có chút kinh ngạc khó hiểu nhưng nghe đến một câu cuối cùng kia, trong lòng lập tức bừng tỉnh. Trách không được lại phạt Tống Ngọc Luân, thì ra là vì trút giận thay “Đổng mỹ nhân” của hắn. Không khách khí với Thái An Công chúa như vậy, chỉ sợ cũng là vì cảm thấy hai mẫu tử này làm liên luỵ Đổng Kỳ Thư. 
Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu không còn để ý tới sự “thiên vị” của Triệu Vũ Thần nữa, không những không cảm kích, thậm chí sau khi cân nhắc một lúc còn sinh ra mấy phần cảm giác giống như “được lợi nhờ mặt mũi của Đổng Kỳ Thư” ―― quả thực không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng giận.
Mà ở bên kia, sau khi Triệu Vũ Thần tự giác ra mặt thay Tô Minh Châu, đầu tiên là thong thả buông chén trà xuống, vốn dĩ còn muốn nhìn xem biểu cảm khiếp sợ cảm kích của nàng, thế nên hắn làm như vô tình ngẩng đầu đưa ánh mắt tới ――
Nghênh đón hắn lại là cái nhìn hết sức xem thường của Tô Minh Châu. 

Trong lúc nhất thời Triệu Vũ Thần còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, cố ý đứng dậy cẩn thận nhìn nhìn. Không sai, thật đúng là dành cho hắn. Đôi mắt Tô Minh Châu to tròn, đồng tử sáng ngời, cảm xúc xem thường cũng thể hiện hết sức linh động rõ ràng, không che giấu chút nào! Sau khi phát giác ánh mắt hắn, thậm chí nàng còn cố ý trưng ra một nụ cười lạnh trên khóe miệng. 
Tô Minh Châu này lại không biết tốt xấu như vậy!
Triệu Vũ Thần vừa tức vừa nghi hoặc siết chặt lòng bàn tay, giờ phút này hắn đang ngồi ở chủ vị trên giường gỗ, Tô Minh Châu và Tống Ngọc Luân cúi đầu, vừa vặn cách hắn hơn ba bước, vì thế hắn không nghe được tiếng lòng của Tô Minh Châu. 
Chẳng qua, tuy rằng không rõ duyên cớ ánh mắt xem thường này nhưng Triệu Vũ Thần là chân long thiên tử, làm sao chịu yếu thế trước mặt Tô Minh Châu, hắn lập tức giận dữ nhìn lại nàng. Khi hắn đang định nói gì đó, Tô Minh Châu đã xoay đầu, giống như khinh thường để ý nên lướt qua hắn, chỉ phúc thân thi lễ với Phương Thái hậu rồi lập tức thay đổi sắc mặt, xoa lấy ấn đường thấp giọng nói: “Mẫu hậu thứ tội, có lẽ là cơn bệnh này của thần thiếp còn chưa khoẻ hẳn, vừa xúc động tức giận một chút là đầu đã choáng váng.”
Nàng còn dám tức giận, nàng còn dám choáng váng đầu óc! Triệu Vũ Thần chỉ cảm thấy đầu của hắn mới là thật sự choáng váng đây này! 
“Ôi ôi, như thế thì không được qua loa, mau ngồi xuống ngồi xuống, Bán Bình, đi tuyên Thái y.” Vậy mà dường như Thái hậu lại thật sự tin tưởng, liên tục gọi người đỡ nàng ngồi xuống, còn không ngừng quan tâm: “Chỗ ai gia còn có thuốc hít do Tân La đưa tới, dùng xong khiến người ta vô cùng tỉnh táo, con mau mau thử xem.”
Nếu không phải Triệu Vũ Thần có thể nghe được rõ ràng trong lòng Thái hậu đang cười [Ha ha, ha ha ha ha! Ha ha ha] không dứt thì chỉ sợ hắn cũng cho rằng mẫu hậu là thật đơn thuần lương thiện như vậy đấy, cho rằng bà thật sự tin tưởng sự giả vờ của Tô Minh Châu đấy. 
Tô Minh Châu nhíu mi, có vẻ rất yếu ớt: “Không dám, thần thiếp không ở đây làm phiền mẫu hậu nữa, hiện tại trở về chép sách tự xem xét bản thân, sau đó lại đến nhận tội với mẫu hậu.”

“Đứa trẻ ngoan, thân thể quan trọng hơn, lúc này còn chú ý lễ nghi làm cái gì, trên đường đi chậm một chút.”
“Vâng, thần thiếp cáo lui.”
Nào là chép sách tự xem xét lại, nào là thân thể quan trọng, nhìn hai người kính cẩn khiêm nhượng nhau, sắc mặt Triệu Vũ Thần cứng lại như một khối đá, dường như còn khó coi hơn Tống Ngọc Luân và Thái An Công chúa một chút. 
Đối với đích mẫu Thái hậu tự tay nuôi lớn mình, Triệu Vũ Thần không cách nào trách bà. Hắn cắn khớp hàm, thực sự không nuốt trôi cơn tức này, vì thế tính toán chờ Tô Minh Châu cáo lui với hắn thì sẽ ngăn cản nàng, lập tức triệu Thái y lại đây vạch trần nàng làm bộ làm tịch.
Quả nhiên, Tô Minh Châu hành lễ với Thái hậu, xoay người, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn, trong chớp mắt, căn bản giống như không nhìn thấy hắn, lập tức đỡ cánh tay Bạch Lan, mạnh mẽ bước đi biến mất ở ngoài điện. 
Triệu Vũ Thần: ... 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận