[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
Beta: Thùy An
 
Lời này vừa thốt ra, chưa nói tới người khác, tự bản thân Triệu Vũ Thần cũng lập tức ý thức được điều hắn lo lắng nãy giờ buồn cười đến mức nào. Hắn đã quên mất tính tình Tô Minh Châu ngang bướng như vậy, làm sao lại chịu uất ức chứ, hắn thật sự hồ đồ rồi.
Lần đầu tiên Triệu Vũ Thần thấy có người đi xin lỗi người khác lại có thể nói khiến cho người ta ôm một bụng tức giận. Đây mới thật sự là cách hành xử của Tô Quý phi! 
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Triệu Vũ Thần lại không phát hiện thân thể vốn ngồi thẳng tắp của mình đã hơi khom về phía trước, trong lòng cũng đang cười trộm giống như mẫu hậu, tay bưng chén trà, tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt. 
Tống Ngọc Luân lớn đến chừng này, nàng giống như một ống pháo trúc chứa đầy hỏa dược, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ là lập tức phát nổ, mà mồi lửa nhanh nhất, thứ nhất là chuyện Tống gia bị phán tội dẫn đến suy tàn, thứ hai chính là chiều cao của nàng. 
Ngày hôm trước, khi Tô Minh Châu động thủ đã nhắc đến tình cảnh xấu hổ của Tống gia, hôm nay rõ ràng là tới xin lỗi, không ngờ lại cố ý cười nhạo chiều cao của nàng! 

Tính nết dễ phát nổ như pháo trúc của Tống Ngọc Luân làm sao có thể nhẫn nhịn, nàng vung ống tay áo muốn đứng dậy cãi cọ nhưng cánh tay còn chưa kịp nâng lên, Tô Minh Châu ở đối diện giống như đã sớm có chuẩn bị, hơi hơi cúi người, vừa di chuyển bước chân đã dùng một tay ôm Tống Ngọc Luân vừa mới đứng lên vào lồng ngực mình. 
Vốn dĩ Tô Minh Châu cao hơn Tống Ngọc Luân không ít, hôm nay nàng lại cố ý mang giày vải đế cao, tăng thêm hai tấc, nhìn qua dường như cao hơn Tống Ngọc Luân một cái đầu. Tư thế ôm lấy hai vai từ sau lưng giống như là ôm lấy một đứa trẻ choai choai, thân mật đứng cùng một chỗ như vậy, ở trong mắt người ngoài lại rất giống sự gần gũi giữa biểu tẩu và tiểu cô. 
Nhưng cũng chỉ có mỗi Tống Ngọc Luân tức giận đỏ mặt biết, trong lòng nàng thật sự không hề muốn thứ quỷ “gần gũi” ấy, chỉ là sức lực Tô Minh Châu rất mạnh, bị ôm choàng như vậy, cánh tay của nàng không thể động đậy được chút nào.Tô Minh Châu giống như không hề nhận ra được đối phương giãy giụa, sau khi kéo Tống Ngọc Luân, lập tức nhìn về phía Thái hậu ngồi trên giường, vẻ mặt giống như một tẩu tử yêu quý tiểu biểu cô, cười tủm tỉm: “Mẫu hậu nhìn xem này, có phải muội muội đã cao hơn một chút không?”
Con người lúc tức giận, đầu óc sẽ trống rỗng trong nháy mắt, bây giờ Tống Ngọc Luân bị chọc tức, trong lúc nhất thời quên mất thốt ra lời mắng chửi, vừa phản ứng lại thì đã bị Tô Minh Châu nói một câu đoạt trước.
Thế mà Thái hậu nương nương còn cho nàng thể diện, nở nụ cười: “Nhìn như vậy hình như đúng là cao hơn.”
Cho dù tính tình Tống Ngọc Luân có xấu đến mấy đi nữa, khi Thái hậu nói chuyện, nàng cũng không dám ngắt lời bà. Nàng cắn môi dưới, chờ sau khi Thái hậu nương nương dứt lời định lập tức mắng Tô Minh Châu nhưng trớ trêu thay Thái hậu vừa nói xong, nàng còn chưa kịp mở miệng, Triệu Vũ Thần ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Trẫm cũng thấy loáng thoáng cao hơn trước một chút.”
Ngay cả bệ hạ cũng nói như vậy, Tống Ngọc Luân sửng sốt, không khỏi suy nghĩ lại, quả thật đã hai tháng nay nàng không đo thử, chẳng lẽ thật sự đã cao hơn rồi? Nàng cúi đầu nhìn nhìn mũi chân mình, trong lòng không kiềm được vui vẻ, nhất thời quên hơn phân nửa chuyện Tô Minh Châu còn ôm lấy bả vai nàng. 
Đối với chuyện Triệu Vũ Thần mở miệng phối hợp, Tô Minh Châu cũng có chút bất ngờ, thế nhưng chút việc nhỏ này cũng không đáng gì. Nàng chỉ hơi kinh ngạc liếc nhìn Triệu Vũ Thần trên giường một cái rồi phục hồi tinh thần lại, thừa dịp Tống Ngọc Luân đang ngơ ngẩn, ấn nàng ta ngồi lại ghế lần nữa, tiếp tục nói: “Không sai, muội muội nghe ta này, sau này nuôi thêm mấy con bò mẹ trong phủ, mỗi ngày đều uống hai ly sữa bò, như vậy sẽ càng cao hơn!”

Tục ngữ nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, suy nghĩ kĩ thì lời này cũng có đạo lý. Vốn dĩ Tống Ngọc Luân lửa giận bốc lên đầu, bị gián đoạn một lúc như vậy, cơn giận nháy mắt giảm đi hơn một nửa. Tuy là không đến mức chuyển từ giận sang vui đối với lời nói của Tô Minh Châu nhưng dù sao cũng giảm mất nửa khí thế, chỉ khinh thường hừ lạnh: “Nuôi bò mẹ để uống sữa bò, đó là tập tính của địch Nhung ở Tây Bắc, cũng chỉ có người thô thiển như ngươi mới nuốt trôi!”
Sữa bò có mùi tanh, trong ngoài kinh thành Đại Đào đúng thật là không có thói quen uống sữa bò, thế nhưng Tô Minh Châu nghe lời này cũng không tức giận. Dù sao, ta đã nói bí quyết tăng chiều cao được kiểm chứng bởi nhân dân cả nước cho ngươi, nếu không nghe theo, người chịu thiệt cũng không phải ta.
Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu vẫn cười tủm tỉm: “Muội nói không sai nhưng muội nhìn xem trong vương thất của địch Nhung có ai vóc dáng thấp bé không? Ngay chính ta, nếu không phải ba tuổi đã bắt đầu uống sữa bò thì cũng không cao như hiện giờ.” Nói xong, giống như để chứng thực, nàng cúi đầu giơ tay vỗ vỗ cái đầu tròn tròn của Tống Ngọc Luân. 
Tuy dáng người Tống Ngọc Luân nhỏ nhắn lả lướt, nhưng cũng đã qua tuổi mười lăm, không phải là một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện. Động tác của Tô Minh Châu mang theo ba phần gần gũi nhưng lại có vẻ vô cùng bỡn cợt trêu đùa. Sao nàng có thể nhẫn nhịn, vừa mới bị vỗ một cái đã nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm trúng đuôi, muốn giơ tay phản kích nhưng dường như Tô Minh Châu sớm có chuẩn bị, chính xác giữ chặt tay nàng, còn cố ý cúi đầu tươi cười với nàng.
Đương nhiên Tô Minh Châu không thể nào để Ngọc Luân thành công. Đời trước nàng chịu thiệt vì sức khoẻ không tốt, lần này thật vất vả có một thân thể khỏe mạnh như thế, còn vừa khéo xuất thân từ nhà võ tướng, vì thế càng không thể chấp nhận để thân thể khoẻ mạnh này trốn trong khuê phòng rồi trở thành yếu ớt. Tuy không thể huấn luyện theo tiêu chuẩn quân đội giống như hai huynh trưởng và Minh Lãng nhưng vừa bốn năm tuổi nàng đã tự mình dắt ngựa non, luyện cưỡi ngựa bắn cung, chưa từng lơ là ngày nào. Nếu không sẽ không có khả năng dễ dàng chế phục Tống Ngọc Luân như vậy. 
Bị tươi cười của Tô Minh Châu kích thích, Tống Ngọc Luân vừa mới vừa bình phục cảm xúc, nháy mắt lại muốn bùng nổ, đang định mở miệng thì Thái An Trưởng Công chúa ngồi một bên đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ngọc Luân, chớ tiếp tục tranh cãi, con đã quên hôm nay tiến cung, Thục phi nương nương dặn dò điều gì à, có việc chính cần làm.”
Nghe xong lời này, Tống Ngọc Luân mới chợt phản ứng lại, nàng cúi thấp đầu, tuy có chút không tình nguyện nhưng cũng tiến lên vài bước, theo quy củ khuỵu gối với Phương Thái hậu ngồi ở chủ vị: “Lúc trước là Ngọc Luân không hiểu chuyện, hôm nay cố ý đến nhận tội với Thái hậu, xin Thái hậu nương nương chớ trách, xin bệ hạ thứ tội.”

Tống Ngọc Luân xưa nay đều như ống pháo trúc, chỉ biết nổ tung, lại còn gây phiền toái cho người khác mà không tự hiểu lấy. Lúc nàng vừa thốt ra lời nhận sai, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Thái An Công chúa đứng một bên dường như cũng có chút thẹn thùng: “Quý phi yêu thích Ngọc Luân nên mới đùa giỡn với con bé, vô tình lỡ tay cũng có thể hiểu được, là muội nhất thời đau lòng, vì một chút việc nhỏ như vậy mà quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Thái hậu, thật sự là không nên.” 
Qua một lát, vẫn là Phương Thái hậu đã trải qua nhiều mưa gió phục hồi tinh thần lại trước, bảo Bán Bình nâng người dậy, ôn hòa nói: “Đều là người một nhà, nói quấy nhiễu với không quấy nhiễu cái gì chứ?”
Tuy trong lòng Triệu Vũ Thần kinh ngạc nhưng đây là cô mẫu và biểu muội có quan hệ ruột thịt với mình, đương nhiên hắn vui vẻ khi thấy họ khoan dung hiểu chuyện, vì vậy gật gật đầu: “Mẫu hậu nói không sai, vốn dĩ không phải là chuyện gì lớn lao.”
Thái An Trưởng Công chúa tạ ân, lại nói với Tô Minh Châu: “Thật ra ít nhiều cũng nhờ Thục phi nương nương nhắc nhở khuyên giải. Nếu không, hiện giờ không biết ta còn hồ đồ đến mức nào, trở thành một trưởng bối làm bậy, không có lòng vị tha, so đo với vãn bối, nương nương ngàn vạn lần chớ trách.”
Hai chữ Thục phi vừa thốt ra, dường như mọi người trong điện ngưng lại trong chớp mắt. Sắc mặt Tô Minh Châu lập tức lạnh lùng, tuy trên mặt Thái hậu không giảm chút vẻ từ ái nào, thậm chí còn gật đầu hưởng ứng một câu nhưng Triệu Vũ Thần ngồi bên cạnh lại nghe được rành mạch tiếng lòng lạnh nhạt của bà:
[Thục phi này phản ứng thật là nhanh.] 
Nếu là trước kia thì cũng thôi nhưng hiện tại vừa mới biết được sự việc của Trần Thái giám Ngự Thiện phòng, Triệu Vũ Thần hơi chững lại, nghe xong câu tiếng lòng này của mẫu hậu, trong lòng càng thêm nặng nề. Tuy rằng chỉ một chuyện nhỏ như vậy không đủ để phán xét tính cách một người nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ hiểu rõ, chỉ sợ Thục phi Đổng thị không phải thanh cao xuất trần như biểu hiện mà là cũng ngầm có cử chỉ dối trá bỉ ổi. Mẫu hậu sớm đã nhìn ra tất cả, lại ngậm miệng không đề cập tới, lừa gạt hắn. 
“Đổng Thục phi của chúng ta thật là khoan hồng độ lượng, theo ta thấy, hôm nay cô mẫu và biểu muội không nên tới chỗ của mẫu hậu, nên đi Quan Sư cung tâm sự với Thục phi thì hơn, nói không chừng làm như thế lòng dạ sẽ càng thêm rộng lượng đấy.” Tô Minh Châu nghe vậy thì cười lạnh không thèm che giấu. Dứt lời, ngồi xuống ở đối diện, vung khăn trào phúng: “Nhắc đến mới nhớ, sao hôm nay Đổng mỹ nhân không tới cùng muội muội thế?” 

“Đổng tỷ tỷ không thèm đến nhìn ngươi...” Tống Ngọc Luân mới nói một nửa những lời tàn nhẫn đã bị ánh mắt Thái An Công chúa ngăn lại, đứng dậy tự mình mở miệng giải thích: “Vốn dĩ nên tới, chỉ là nương nương nói, nàng sẽ không đi, tránh chọc khiến Quý phi tức giận, như thế lại không tốt, đành chờ ngày mai đến thỉnh an Thái hậu sau.”
Nghe xong lời này, vẻ trào phúng trên mặt Tô Minh Châu càng hiện rõ. Đối với Tống Ngọc Luân còn nhỏ tuổi, nàng không có ý muốn so đo nhưng đối với vị Trưởng Công chúa hồ đồ này, nàng không thèm che giấu: “Hiện tại vẫn còn là Thục phi mà cô mẫu đã gọi nương nương dài nương nương ngắn ân cần như thế, chờ sau này Thục phi tiến trung cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ, e là cô mẫu hận không thể ngày ngày tiến cung để nịnh bợ học hỏi rồi.”
Dứt lời, Tô Minh Châu quay đầu nhìn Triệu Vũ Thần đang rũ mắt: “Bệ hạ cảm thấy thần thiếp nói như vậy có đúng không?”
Tô Minh Châu cố ý nhắc tới Thục phi Đổng Kỳ Thư và chuyện lập Hậu, biết đối phương nhất định sẽ tức giận, nàng đứng lên, mấy câu ứng đối đã chuẩn bị sẵn trong cổ họng, chỉ còn chờ Triệu Vũ Thần phản bác là nàng sẽ hung hăng cãi lại. 
Quả nhiên, Triệu Vũ Thần nghe vậy sắc mặt càng đen hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Minh Châu tỏ vẻ trầm tĩnh, thốt ra thanh âm bề ngoài có vẻ bình tĩnh, kỳ thật lại mang sóng ngầm kích động, khiến người ta kinh hãi: “Trẫm cảm thấy, Quý phi nói rất đúng.”
Tô Minh Châu: “Làm sao lại không... Hả?”
Khoan đã! Hình như có chút không đúng!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui