Edit: Bạc
Beta: Rine
Thọ Khang cung.
“Đứa bé Ngọc Luân này cũng thật không hiểu chuyện, đúng là con bé nói năng chọc giận Quý phi nương nương nhưng Quý phi lại tự mình động tay động chân thì thật sự có hơi quá đáng rồi!”
Trong cung điện màu son này, Trưởng Công chúa Thái An lúc nào cũng ở thế yếu vậy mà giờ lại lộ ra vẻ mặt bực bội, vừa nói dứt câu, gương mặt bà đã chuyển sang thương tâm: “Số mệnh Ngọc Luân thật khổ, từ khi sinh ra đời đến nay còn chưa từng gặp mặt cha. Do muội đau lòng con bé nên có hơi nuông chiều, con bé lớn đến từng này vẫn chưa từng bị thương một đầu ngón tay nào...”
Khác với Tống Ngọc Luân luôn không muốn nhắc đến Tống gia, Thái An Công chúa chưa bao giờ ngại khi nhắc đến phu quân là tội nhân bị lưu đày của mình, đặc biệt là trong trường hợp việc đó ‘hữu dụng’ như trước mắt đây.
Nhìn cô mẫu đang nghẹn ngào đến mức nói không được, Triệu Vũ Thần đang ngồi trên giường không nhịn được lấy tay xoa thái dương, đây chính là lý do hắn không có biện pháp xử lí cả nhà cô mẫu. Ba năm nay hắn không thay đổi ý chỉ của phụ hoàng là vì hiếu thảo, chưa cần nói đến quan hệ máu mủ, chỉ bằng việc lúc còn sống phụ hoàng luôn cảm thấy áy náy với ấu muội của mình, lúc nào cũng cố gắng quan tâm bà, hắn không thể nào trơ mắt nhìn cô mẫu và Ngọc Luân bị khinh thường được.
Tô Minh Châu này, nếu chỉ cãi qua cãi lại ngoài miệng một chút thì hắn còn có thể thiên vị nàng, thế mà lại cố tình ra tay để lại dấu vết. Nhìn cổ tay đỏ bừng một mảng của Ngọc Luân, dù hắn có muốn qua loa nói đó chỉ là đùa giỡn thôi cũng không được!
“Sao Quý phi còn chưa tới, mau đi thúc giục nàng!” Sắc mặt Triệu Vũ Thần nghiêm túc, bởi vì vừa rồi ở đình hạ, hắn chính tai nghe được đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng dù nhiều hay ít cũng cảm thấy là Ngọc Luân tự mình chuốc lấy, lúc này hắn không muốn nhiều lời với mẫu tử Thái An, chỉ bảo Nguỵ An đi thúc giục một chút.
Vì phải vén ống tay áo để thoa thuốc nên Tống Ngọc Luân đi vào gian trong được ngăn bằng vách ngăn gỗ, Đổng Thục phi tự mình thoa thuốc mỡ xoa bóp cho Ngọc Luân, vừa nghe vậy, nàng ngẩng đầu khuyên nhủ từ đằng xa: “Bệ hạ đừng vội, Quý phi động tay với Ngọc Luân muội muội, có thể bây giờ đang ở trong cung hối hận, chẳng qua là ngại đến đây thôi!”
Tống Ngọc Luân căm giận ngẩng phắt đầu, cao giọng la hét ầm ĩ: “Nàng ta hối hận mới là lạ, không dám qua đây thì có!”
“Tô tỷ tỷ là trưởng bối của muội, muội không thể vô lễ như vậy!”
Giọng nói Thục phi nhỏ nhẹ, sắc mặt chân thành tha thiết, giống như thật sự đang giải thích thay Tô Minh Châu nhưng đáng tiếc là Tống Ngọc Luân lại không hiểu được, Thục phi ôn tồn khuyên thêm vài câu rồi cũng đầu hàng, chỉ nghiêm túc quay lại thoa thuốc mỡ cho Ngọc Luân.
Ở trong mắt người ngoài, ai cũng đều nghĩ đích nữ Đổng gia thật tốt bụng, chỉ vì tình cảm “nửa thầy” này mà những người khác thấy Ngọc Luân Quận chúa đều là trốn không kịp, nàng lại khắp nơi đều quan tâm lo lắng, dù đi du ngoạn hay tham gia yến tiệc đều dẫn đi theo. Ngọc Luân đắc tội với người khác, nàng còn vất vả khuyên nhủ, quả thật được coi là “có tình có nghĩa”.
Nếu là bình thường, Triệu Vũ Thần cũng sẽ nghĩ Thục phi thật dịu dàng hào phóng, cũng chỉ duy nhất một mình Thục phi có thể khuyên bảo tính tình hung bạo của Ngọc Luân, có thể xứng với bốn chữ “trưởng tẩu như mẹ”.
Nhưng Triệu Vũ Thần nhìn Thục phi bây giờ, đột nhiên nhớ tới chuyện mới xảy ra ở dưới ngôi đình kia, theo như lời nói của Tô Minh Châu với Ngọc Luân - “Từ khi quen biết vị Đổng tỷ tỷ đối xử tốt nhất với ngươi kia, số người chán ghét ngươi nhiều thêm hay là ít đi?”
Tất nhiên là càng ngày càng nhiều... ngồi ở trên giường La Hán, Triệu Vũ Thần rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà trên tay, im lặng không nói gì.
Trước khi Ngọc Luân năm tuổi, vẫn chưa gần gũi với Thục phi, tuy lời nói và việc làm không nể nang ai, thường nói chuyện đắc tội với người khác mà không tự biết, nhưng khi đó mọi người chỉ coi là nàng nghĩ sao nói vậy. Xem xét tình hình Tống gia suy tàn, tuổi của nàng cũng còn nhỏ nên cũng không có nhiều người đi trách mắng dạy bảo làm gì. Đến lúc Ngọc Luân càng lớn càng không hiểu chuyện, nhất là mấy năm gần đây, từ lời nói đến việc làm đều không để ý đến ánh mắt người khác, động một chút là chạm phải kiêng kỵ của người ta, nếu ai đó tỏ ra bực bội lạnh nhạt với nàng, nàng lại nhảy dựng lên, chỉ trích người ta xem thường nàng, cố ý khiến nàng khó xử.
Nhiều lần như vậy, từ trong cung đến họ hàng tôn thất bên ngoài, danh tiếng ngang tàng của Ngọc Luân càng truyền càng xa, thật sự giống như lời của Tô Minh Châu là người ghét quỷ ngại, ngoại trừ Đổng thị bên cạnh thì nàng không có một người bạn tốt cùng lứa nào.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ cho là Ngọc Luân tâm tư hẹp hòi, là gỗ mục không thể khắc, không nghĩ gì nhiều thêm nhưng nếu thật theo lời Tô Minh Châu nói thì...
Triệu Vũ Thần hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đổng Thục phi đang yên tĩnh ở bên ngoài, để lại nhiều dấu vết như vậy, hắn không thể không dao động.
“Muội muội đừng vội, đã phái người mời Quý phi đến đây rồi, chuyện này chắc chắn ai gia sẽ hỏi cho rõ ràng.” Triệu Vũ Thần cúi đầu không nói gì nên Phương Thái hậu không thể không ra mặt ứng phó với Thái An vẻ mặt đau khổ. An ủi Trưởng Công chúa xong, bà lại xoay người phân phó đại cung nữ mới xuất hiện bên cạnh: “Bán Bình, lúc trước bên Tân La có đưa tới cao Hoả Ngân, mau đi tìm đến cho Ngọc Luân thoa lên, cao tiêu sưng đó rất có hiệu quả.”
[Ôi, thật là phiền phức...Tuy Tống gia sụp đổ nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là Công chúa, còn có Tiên đế quan tâm. Rõ là có hoàn cảnh thật tốt mà có thể sống thành cái dáng vẻ này. Hai mẫu tử các ngươi, đúng là một đôi ngu xuẩn!]
Trên mặt Phương Thái hậu đầy vẻ quan tâm lo lắng nhưng Triệu Vũ Thần ngồi đối diện bà lại nghe rõ ràng tiếng lòng ghét bỏ của bà, cũng may là mấy ngày nay đều như vậy nên hắn cũng coi như đã quen với chuyện ‘trong ngoài bất nhất’ của Phương Thái hậu rồi, bây giờ giống như đã tập thành thói quen nên không còn giật mình kinh ngạc, ngược lại còn có cảm giác lời mẫu hậu nói không sai chút nào!
Thế đạo ngày nay, tam cương ngũ thường, tuy có đạo phu thê nhưng đạo quân thần còn cao hơn đạo phu thê. Cô mẫu thân là Trưởng Công chúa, có khi Phò mã còn phải chuyển qua phủ Công chúa, thỉnh an hàng ngày. Nếu bà có thể cứng rắn một chút thì hiện giờ cũng không đến nỗi không có Tống gia là mặt ủ mày ê, tạo nên tính tình đau khổ như vậy, lại còn dạy dỗ mấy huynh đệ của Ngọc Luân trở thành kẻ không có tiền đồ.
“Hồi Thái hậu, bệ hạ.” Trong lúc suy nghĩ, Nguỵ An - người mới vừa rồi đi thúc giục Tô Minh Châu đã quay trở về, uốn gối hành lễ ngoài cửa xong mới thật cẩn thận nói tiếp: “Mới vừa rồi, người bên Chiêu Dương cung tới báo Quý phi nương nương vừa bị bệnh nên chỉ sợ không đến đây được.”
“Bị bệnh?” Triệu Vũ Thần nhướng mày, sắc mặt khó lường.
Nguỵ An càng cúi đầu thấp hơn: “Vâng, nói là nương nương nhất thời tức giận nên phổi bị tổn thương, đầu váng mắt hoa, không thể đến đây được.”
Vừa nãy còn thảnh thơi ngắm hạc, bắt nạt Ngọc Luân đến mức này, vậy mà nàng còn dám nói mình bị chọc giận đến mức phổi bị tổn thương! Triệu Vũ Thần dường như bị lời nói không biết xấu hổ của nàng chọc cười, Tô Minh Châu nghĩ bọn họ là kẻ ngốc sao?
[Phụt! Quý phi nương nương này, ha ha ha ha, cũng đúng thôi, làm sao có thể tính toán rõ ràng với mấy kẻ ngu dốt được, nên tránh xa ra là tốt nhất!]
Trong lòng Phương Thái hậu cười sang sảng, sắc mặt lại vô cùng lo lắng, đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó mới ngồi thẳng nhìn qua Thái An bên kia, dáng vẻ hiền lành: “Muội nhìn xem, các nàng đều là tiểu bối kém nhau vài tuổi, mấy tiểu cô nương hôm nay cãi cọ, đến ngày mai là hoà ngay ấy mà. Còn việc động tay động chân đúng là Quý phi không đúng, chờ nàng hết bệnh, ai gia sẽ gọi nàng đến nhận lỗi với Ngọc Luân!”
Lời này giống như nói có lệ cho xong, tất nhiên Thái An Công chúa không chịu bỏ qua, chỉ là bà còn chưa mở miệng thì Tống Ngọc Luân đã tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, chỉ vào mặt Nguỵ An mắng: “Nàng nói bị bệnh thì ngươi lập tức tin à, Tô Minh Châu rõ ràng là cố ý khi quân, ngươi tự mình đi qua xem đi!”
Nguỵ An kín đáo lùi lại mấy bước, chỉ rụt cổ nghe Ngọc Luân chất vấn, vẻ mặt đau khổ không nói nên lời.
“Được rồi, nhìn xem ống tay áo còn vén lên kìa, trời rét tháng ba, cẩn thận gió lớn. Bán Bình, mau đưa Quận chúa ra sau điện thoa thuốc.” Vẻ mặt Phương Thái hậu đoan chính, vừa dứt câu thì đại cung nữ Bán Bình đang canh giữ ngoài cửa lập tức dẫn theo mấy tiểu cung nữ cùng nhau tiến vào, nửa mời nửa kéo Tống Ngọc Luân vào sau điện.
Thái hậu dứt lời, đúng lúc thấy Thục phi chậm một bước không kịp kéo Tống Ngọc Luân lại, bà nhếch miệng nói: “Thục phi cũng đi theo khuyên nhủ một chút đi.”
Trên mặt Phương Thái hậu tươi cười, lời nói cũng vô cùng hiền hoà nhưng mấy ngày nay Triệu Vũ Thần sử dụng thuật đọc tâm nghe được suy nghĩ thật sự của Phương Thái hậu, mặc dù lúc này bà chưa suy nghĩ cái gì nhưng hắn vẫn nhìn ra bà chỉ tỏ vẻ hiền hoà ngoài mặt, không chạm tới đáy mắt, thua xa vẻ hiền hoà khi bà đối xử với Tô thị ở yến tiệc ngày Rồng ngẩng đầu.
Mẫu hậu rất dung túng Tô thị tuỳ tiện bừa bãi, còn Thục phi dù trong lòng có thế nào thì bên ngoài nàng ta vẫn hành xử có lễ, vậy mà mẫu hậu lại lạnh nhạt khó khăn với Thục phi. Có lẽ mẫu hậu đã nhìn ra Thục phi trong ngoài khác nhau nhưng lại im lặng không nói, cũng chưa từng nhắc cho hắn biết.
Trong có mẫu hậu và phi tần cung nhân, ngoài có văn võ bá quan trụ cột triều đình, một đám người dịu dàng nhàn thục, trung thành tận tâm nhưng rốt cuộc không biết được có bao nhiêu là giả vờ, dối trá.
Cho dù không phải là lần đầu nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Triệu Vũ Thần vẫn cảm thấy nặng nề.
Thục phi Đổng Kỳ Thư đứng tại chỗ chần chừ nhưng chỉ có thể hành lễ thuận theo, Trưởng Công chúa Thái An ngồi trên ghế bành thấy thế, cắn răng, đỏ vành mắt thổn thức: “Mệnh ta thật là khổ, ít nhiều gì cũng nhờ hoàng huynh thương xót nên mới có được ngày hôm nay. Ai ngờ rằng thời gian thủ hiếu cho Tiên đế còn chưa hết, Quý phi đã...”
“Được rồi!”
Trong lòng Triệu Vũ Thần vốn đã nặng nề, tất nhiên hắn bất mãn với Quý phi hoành hành ngang ngược nhưng dù gì đi nữa đó cũng là người hắn phong làm Quý phi, hiện giờ nàng là người có phân vị cao nhất trong hậu cung, càng không nhắc đến chuyện hắn và Tô Minh Châu từ nhỏ đã quen biết. Cho dù sau khi nàng lớn lên lời nói và việc làm ngày càng quá phận khiến hai người vừa gặp nhau đã ghét nhưng tình cảm ngày xưa cũng không phải giả.
Bây giờ còn thấy cô mẫu Thái An kéo cả phụ hoàng vào, Triệu Vũ Thần càng phẫn nộ, hắn đứng phắt dậy, giọng nói lạnh lẽo: “Cô mẫu không muốn buông tha đến vậy, đây có ý là muốn bức trẫm đẩy Quý phi của mình ra tạ lỗi để cho Ngọc Luân hết giận à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...