Edit: Hạ Hà
Beta: Thuỳ An
Đối với việc Tô Minh Châu tỏ vẻ đáng thương, từ lâu Phương Thái hậu đã quen, nghe vậy cười híp cả mắt, cố ý nói: “Vậy chắc chắn là do con không hiểu chuyện, chọc bệ hạ tức giận rồi.”
Đời trước bởi vì cha mẹ công việc bận rộn, phần lớn thời gian nàng đều ở với ông bà, nên đối với trưởng bối rất thân thiết. Tô Minh Châu không biết rằng bản thân như đứa trẻ, nghe vậy nhấp miệng cúi đầu, cực kỳ ngoan ngoãn: “Đúng vậy, nhưng thần thiếp cũng biết sai rồi mà.”
Làm bộ làm tịch! Triệu Vũ Thần tức đến mức lông mày dựng thẳng lên, nàng thì biết sai cái gì! Nàng đối với trẫm thậm chí còn chưa bao giờ mềm giọng yếu thế như vậy đâu!
Nhưng không ngờ Phương Thái hậu lại nhìn về phía hắn, sắc mặt dịu dàng nói: “Quý phi cũng đã nhận sai, bệ hạ rộng lượng, không bằng tha thứ cho nàng đi.”
[Không có Quý phi, ai gia thật sự chẳng thấy có chút thú vị nào…]
Triệu Vũ Thần nghe Phương Thái hậu nói vậy, nhất thời trong lòng có chút phức tạp, vốn cũng không phải việc lớn gì, nhưng lúc này hắn nhìn mi mắt cong cong, cực kỳ đắc ý của Tô thị, trong lòng lại không muốn để nàng thoải mái.
Chỉ là Thái hậu cũng đã mở lời, hắn cũng không thể lập tức từ chối, Triệu Vũ Thần trầm ngâm một lát, sắc mặt nghiêm nghị: “Nếu Quý phi thật sự nhận sai, cũng không phải là không thể giảm chút lần sao chép «Nữ tắc».”
Lời này nói ý sao cũng được, nhưng cũng giống như chưa nói gì, Phương Thái hậu nghe vậy lại không cưỡng cầu, còn đặc biệt đáp lại: “Bệ hạ nói có lý” thì lập tức không nói thêm lời nào nữa.
Mẫu hậu kỳ thật luôn là như thế, chưa bao giờ sẽ vì bất luận kẻ nào mà cưỡng cầu khiến hắn khó xử, mặc cho dù có là vì nhà mẹ đẻ hay thậm chí là hoàng muội Bảo Nhạc, nhiều nhất cũng chỉ như hiện tại nhắc đến một chút như vậy, cho dù được hay không, cũng tuyệt đối không nhiều lời nữa. Hắn vốn cho rằng, đây là tấm lòng làm mẹ của mẫu hậu, không muốn cho hắn thêm phiền toái, nhưng giờ nghĩ lại, chỉ e là chưa từng coi hắn là người một nhà mà thôi… Triệu Vũ Thần phải nắm chặt tay dằn lại, mới miễn cưỡng áp xuống cảm xúc hơi lộ ra vừa rồi.
[Hứ, keo kiệt!]
Khác với Triệu Vũ Thần đang trong tâm trạng rối rắm, Tô Minh Châu chỉ là thuận miệng thử một chút, vốn cũng không hy vọng gì lớn. Nghe lời này xong, trừ việc không giấu diếm chút nào mà liếc mắt khinh thường Triệu Vũ Thần ra, cũng chẳng để việc này trong lòng.
Triệu Vũ Thần từ cái liếc mắt khinh thường cùng với tiếng “Keo kiệt” hồi phục tinh thần lại, trong lúc nhất thời tức giận đến cắn chặt răng, cũng bất chấp cân nhắc nội tâm Phương Thái hậu thế nào, lập tức một bước cũng không nhường trừng mắt lại nàng, ánh mắt nghiêm nghị ——
Hừ, ngươi tưởng Thái hậu thật sự yêu thích ngươi sao, ngu muội đến tột cùng! Mẫu hậu ngoài nóng trong lạnh, đối với trẫm còn là cách xa ngàn dặm, huống gì đến một phi tần vô sủng như ngươi! Chẳng qua Thái hậu thấy ngươi có chút thú vị nên mới để ý nhiều hơn chút thôi, chờ đến khi kết thúc thời gian thủ hiếu, trẫm lập tức tự mình đưa tới cho Thái hậu mấy ca nương lanh lợi để chơi đùa cùng. Đến lúc đó, trẫm thật muốn nhìn xem, ngươi còn có đất cắm dùi ở Thọ Khang cung hay không!
Hừ!
Ánh mắt và tâm tư Triệu Vũ Thần, một chút Tô Minh Châu cũng không tiếp thu được.
Vào lúc này, trên bàn bắt đầu lục tục được dọn lên đủ các loại kiểu dáng “Tử khí đông lai” của Ngự Thiện cục, tụ tập tất cả các món ăn của những cao thủ bếp núc toàn thiên hạ. Cái xuất sắc ở đây là tâm tư linh hoạt, từ rau trộn hầm hấp, đến chiên xào luộc rán, thậm chí cả canh và điểm tâm đều là cái gì cần có đều có.
Mặc dù Tô Minh Châu đã nhìn quen, cũng không thể không tràn đầy hứng thú, đứng dậy tiến lên, chậm rãi cùng mọi người đánh giá qua hơn mười món đã được bưng lên.
Bàn “Tử khí đông lai” này mỗi một món đều tượng trưng cho thuận lợi gặp may, mỗi cái mỗi vẻ. Mọi người ai cũng cho là mình đúng, trong lúc nhất thời không thể quyết định ra được món nào tốt nhất.
Cuối cùng, vẫn là Phương Thái hậu cười nói với Tô Minh Châu: “Chủ ý là của Quý phi nghĩ ra, món nào đứng đầu cứ để ngươi quyết định đi!”
Tô Minh Châu cảm tạ Thái hậu cất nhắc, nhưng lại không quyết định, trái lại nhìn về phía Đổng Thục phi: “Mẫu hậu đã nói “Tử khí đông lai” này là tượng trưng cho sự hòa thuận của hậu cung, nếu chủ ý này là thần thiếp nghĩ ra, vậy quyết định món nào đứng đầu, hay là giao cho người mặc váy tím là Đổng mỹ nhân đi.”
Hai chữ “mỹ nhân” còn cố ý nhấn mạnh, giống như e sợ đối phương không nghe ra ý trào phúng vậy.
Đúng là không chịu kết thúc! Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thục phi trên mặt dường như không có chút dao động nào, Triệu Vũ Thần không dễ phát hiện đè thấp vành tai, lại nhìn về phía Tô Minh Châu từ ngoài mặt đến trong lòng đều đang cười vui sướng, lúc nhất thời hết sức căm giận ――
Ngươi chờ đó, một trăm bản «Nữ tắc», trẫm nhất định phải tự mình dò từng chữ, thiếu một chữ cũng không được!
Đổng Kỳ Thư nghiến chặt răng, lúc này cũng không chút bất cẩn, nghe vậy thanh nhã đứng dậy, dường như không hề ngại ngùng đi đến trước một bàn bày món dưa vàng khắc kim long, lại dùng nước ép dâu tằm nhuộm từng đám mây thành màu tím.
Tuy hương vị món này bình thường nhưng khó ở đây là nét khắc tinh xảo, khắc ra sinh động như thật, mắt rồng kia không biết dùng cái gì mà lấp lánh ánh sáng.
Chọn món này là tốt nhất, cũng xem như mục đích chung, càng huống hồ là mọi người ở đây đều biết việc này ý nghĩa sâu xa, sau khi Đổng Kỳ Thư quyết định chọn xong mọi người lập tức không còn ý kiến nữa.
Triệu Vũ Thần thấy thế, lập tức triệu kiến ngự trù làm ra món này, đó là một nội giám trẻ tuổi họ Trần, là nhân tài mới xuất hiện trong Ngự Thiện cục. Hắn không nghĩ tới vì một món “Tử khí đông lai” này mà một bước lên trời, sau khi diện thánh, chỉ kinh ngạc lo sợ, đến nỗi ngay cả nói cũng không nói được.
Mọi người cũng không muốn nhiều lời cùng một đầu bếp như hắn, sau khi thưởng hắn vài món ngọc bội trang sức, Ngụy An lập tức dẫn hắn lui xuống.
Tới lúc này, dường như Tô Minh Châu rốt cuộc cũng vừa lòng, chỉ nói trong người không dễ chịu, lập tức đứng dậy cáo lui. Triệu Vũ Thần lúc này cơn tức vẫn chưa xuôi, tất nhiên cũng không cản, nghe vậy đến nhìn cũng không nhìn phất phất tay xem như đáp ứng.
Mặt trời đã ngả sang hướng tây, dùng qua món cuối cùng là Long diện, bữa tiệc cũng đã gần kết thúc. Bởi vì bản thân có dị thuật đọc tâm, cung yến này, Triệu Vũ Thần cảm thấy toàn thân đều mệt. Không chờ kết thúc yến tiệc đã lập tức lấy lý do là đi thay quần áo mà rời đi trước, cũng không ngồi ngự liễn mà chỉ kêu một mình Ngụy An đi theo từ xa, chậm rãi mà đi, lúc này mới xem như yên lặng được một lát.
Vào ngày xuân, sắc trời mỗi ngày đều kéo dài hơn, tuy đã là giờ dậu nhưng mặt trời vẫn đang lộ ra một nửa, chân trời sặc sỡ ánh nắng chiều, trong đình Thiên Thu viên cũng dát lên màu vàng hoàng hôn sắp tắt, vào lúc cực kỳ yên tĩnh này, bên tai Triệu Vũ Thần lại chợt truyền đến một giọng nữ pha chút lo lắng:
“Chủ tử, xem đủ rồi thì chúng ta nhanh chóng trở về đi thôi, đến cả kiện áo choàng cũng không mang theo, chỗ này gió to, không tốt lắm đâu.”
Giọng nói này, Triệu Vũ Thần cũng đại khái đoán được, hình như là thị nữ Bạch Lan bên người Tô thị, lời kế tiếp, quả nhiên xác nhận thân phận người nói chuyện: “Còn nữa, bệ hạ còn đang cấm túc ngài, đi dạo ở bên ngoài như vậy, để người khác nhìn thấy cũng không ổn.”
“Dừng dừng, vất vả lắm mới thừa dịp yến tiệc này để ra ngoài một lúc, không đi dạo cho tận hứng chẳng phải là quá buồn chán hay sao. Huống gì, có người nhìn thấy thì sao chứ, chủ tử ngươi còn sợ bị thất sủng hay sao?”
Thanh âm này đường hoàng tùy ý, còn có những từ ngữ không theo quy củ, Triệu Vũ Thần chẳng cần do dự, lập tức xác nhận đúng là Tô thị trước đó mới rời khỏi yến tiệc, không thể nghi ngờ!
Thanh âm là từ trên đỉnh đầu truyền đến, Triệu Vũ Thần nhìn trái phải, cũng xác định được, lúc này Tô Minh Châu ở trong đình Thiên Thu cách hắn chỉ mấy bước chân.
Đình Thiên Thu được xây ở điểm cao nhất trong Thiên Thu viên, nó có tầm nhìn ra toàn bộ khu vườn, trước sau có hai con đường. Tô thị đang ở trên đình thượng phía đông, cung nhân bên người cũng đều chờ ở dưới bậc thang phía đông, hắn đang đứng ở đình hạ phía tây, tuy cách nhau không xa, nhưng nếu không lên tiếng, thì hai bên cũng sẽ không biết đối phương tồn tại.
Triệu Vũ Thần bước thêm một bước, còn chưa kịp hồi thần chân đã không tự giác mà bước chậm lại, càng đến gần hơn.
Tô Minh Châu tất nhiên là không biết ở dưới đình thế nhưng lại có “tên bạn trai cũ” đang nghe lỏm nàng nói chuyện. Nàng đứng ở chỗ cao, thỏa mãn mà ngắm cảnh xuân dạt dào, trong lúc nhất thời chỉ thấy cảm giác đè nén vì nhiều ngày bị cấm túc đã tan biến hơn nửa, nàng thở dài nhẹ nhõm, rồi nhịn không được nở nụ cười với Bạch Lan đang đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn bạch hạc bên cạnh ao kìa, trong đấy nó chắc chắn là đứa tham ăn nhất, tròn vo như vậy, một chân cũng không đứng được!”
Bạch Lan tuy trong lòng lo lắng, nhưng nương theo ngón tay chủ tử nhìn về phía trước, vừa thấy cũng cảm thấy con tiên hạc kia trông thật buồn cười, nhịn không được mà nhìn kỹ: “Đúng là có chút không đúng, e là không phải bị thương ở chân.”
“Không phải, ta nhìn hồi lâu, nó chân cẳng bình thường, chỉ là ăn quá nhiều, ha ha ha...”
Triệu Vũ Thần vốn còn tức giận vì lời nói của Tô Minh Châu, nghe xong, thế nhưng không thể hiểu nổi cũng ngẩng đầu nhìn về phía hồ bên kia, muốn nhìn xem tiên hạc trong lời nàng nói rốt cuộc có bộ dáng ra sao, chỉ là hắn đứng ở đình hạ, tầm mắt bị cản trở, ngay cả nước trong hồ cũng không nhìn thấy nên tất nhiên cũng sẽ không thấy bạch hạc trong lời của Tô Minh Châu khó coi thế nào.
Chờ khi lấy lại được tinh thần, ý thức được hành động này của bản thân, Triệu Vũ Thần chợt cứng lại, hắn mang theo vài phần quẫn bách vội vàng quay đầu cúi xuống, đứng nghiêm chỉnh, đang định lên tiếng lộ diện, răn dạy Tô thị này có hành động cố tình kháng chỉ để đi dạo, nhưng đột nhiên bên tai lại nghe được âm thanh thỉnh an vô cùng chỉnh tề ――
“Thỉnh an Ngọc Luân Quận chúa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...