Edit: Rine
Beta: Thuỳ An
Một câu ‘Tử khí đông laiʼ vừa thốt ra, người đầu tiên phản ứng lại chính là Triệu Vũ Thần.
Hắn nhớ lại câu nói ‘Tiện nhânʼ bén nhọn đến mức màng nhĩ cũng cảm thấy đau của Đổng Thục phi vừa rồi, trong lòng e sợ chuyện cũ tái diễn, vì vậy hắn nhất thời không kiểm soát được mà đứng lên, thậm chí hận không thể lập tức trốn xa khỏi Thục phi hơn ba bước!
Chẳng qua hắn vừa mới vừa đứng lên đã phản ứng lại kịp thời, cứng đờ người trong chốc lát dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đành phải lúng ta lúng túng tháo ngọc bội chạm khắc hình rồng bên hông xuống, ho nhẹ một tiếng: “Trẫm cũng ban thưởng thêm một chút.”
Ngụy An bên cạnh lanh lợi, lập tức tìm đến một cái mâm gỗ vuông màu đen, mặt trên là các hoa văn núi non sông nước, hắn đặt vòng ngọc của Quý phi và ngọc bội của bệ hạ lên đó.
Hắn nói lời này, mọi người mới sôi nổi cung kính gật đầu mỉm cười, thu hồi ánh mắt nghi hoặc. Triệu Vũ Thần thấy vậy vẫn còn không yên tâm, mặt mang lo lắng nhìn thoáng qua Đổng Thục phi ngồi một bên, vội vàng nói tiếp: “Nếu đã ở Thiên Thu viên, vậy thì trẫm ra đề ‘Thiên thu vạn thếʼ[1].”
[1]Thiên thu vạn thế: nghìn năm vạn đời.
Lời này vừa ra, mọi người nháy mắt bừng tỉnh, Tống Ngọc Luân ngồi phía dưới càng là gấp không chờ nổi, nhìn Tô Minh Châu đắc ý hừ lạnh một tiếng.
Dù Tô thị kiêu ngạo thì cùng lắm cũng chỉ là Quý phi, thân là Đế vương, Triệu Vũ Thần lại cố ý nói giúp Đổng Thục phi. Đổng Kỳ Thư đương nhiên sẽ không thờ ơ, nàng tựa như thủy tiên gặp nước, thong thả đứng dậy, lấy trâm cài đính châu ngọc trên búi tóc xuống đặt lên mâm, tay nâng ly rượu, ánh mắt ẩn tình liếc nhìn hắn, thanh âm mềm nhẹ: “Thần thiếp cũng chỉ mong bệ hạ thiên thu vạn thế.”
Nhưng cùng lúc đó, một câu đầy oán độc cũng đồng thời truyền tới ―― [Tô Minh Châu, sỉ nhục ngày hôm nay, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến ngươi phải hối hận!]
Rốt cuộc chỉ là trùng hợp mặc y phục cùng màu mà thôi, dù Tô thị cố ý nhấn mạnh như vậy đúng thật có hơi đáng ghét một chút nhưng việc nhỏ thế này, sao lại đến nỗi ghi tạc trong lòng giống như có thù sâu hận lớn. Triệu Vũ Thần âm thầm nhíu mày, khiến hắn càng khó hiểu hơn nữa là dù trên mặt Thục phi tỏ vẻ nhu tình như nước, điềm nhiên bình thản nhưng trong lòng nàng ta lại tràn ngập oán hận, giận dữ nghiến răng. Tuy nói nỗi oán hận này không phải đối với hắn nhưng tình ý giả dối thế kia khó tránh khỏi làm hắn cảm thấy khó chịu khi bị lừa gạt.
Rối rắm trong lòng Triệu Vũ Thần không ai có thể biết được, ngoài mặt nhìn thấy dáng vẻ bọn họ một cặp Đế Phi tình thâm, các tông thân, hậu duệ quý tộc ngồi phía dưới cũng liên tục bày tỏ thành ý theo, ai tháo ban chỉ thì tháo ban chỉ[2], ai cởi vòng ngọc thì cởi vòng ngọc. Trong đó, Tống Ngọc Luân kích động nhất, chỉ hận không thể lập tức tháo tất cả trang sức trên người đưa ra, vô cùng tán đồng điềm lành thiên thu vạn thế.
[2] Ban chỉ: là nhẫn ngọc bản to mà quý tộc hay đeo ở ngón cái.
Dựa theo lẽ thường, đến bước này, đề ‘Thiên thu vạn thếʼ nên thuận lợi thông qua nhưng ai ngờ Phương Thái hậu lại chợt mở miệng: “Ai gia cảm thấy ‘Tử khí đông lai’ cũng không tệ, thứ nhất là nói đến việc hôm nay Quý phi và Thục phi đều mặc y phục tím, đây cũng coi như là các nàng tâm linh tương thông, đã định ‘Tử khí đông lai’ là dấu hiệu tốt gần đây, thứ hai là chứng tỏ hậu cung chúng ta hòa thuận.”
Tâm linh tương thông, hậu cung hòa thuận cái rắm ấy!
Trong nháy mắt, ngay cả Triệu Vũ Thần cũng có chút đánh mất phong thái của Đế vương, trong lòng hung hăng chế nhạo một câu. Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Thái hậu sắc mặt đoan chính nói ra lời này, ý cười hiền hoà, mặc cho ai nhìn thấy đều chỉ nghĩ là Thái hậu cố ý điều hòa xung đột giữa hai vị phi tử, làm quan hệ trong hậu cung hòa hoãn đi. Nếu ai có tâm tư đen tối chút cũng chỉ cho rằng Thái hậu là cố ý nâng địa vị hai phi tử trong hậu cung ngang nhau, tránh để một bên độc sủng.
Nếu không phải Triệu Vũ Thần có dị thuật nghe được tiếng lòng người khác, ai có thể đoán được sở dĩ Phương Thái hậu nói ra lời như vậy hoàn toàn là vì chờ-xem-náo-nhiệt!
[Náo nhiệt như vậy, nếu áp xuống thì rất đáng tiếc, vẫn phải nhờ ai gia đẩy lên một chút mới thành!]
Bảo Nhạc bên cạnh cũng phụ hoạ theo mẫu hậu một câu: “Nữ nhi cũng thấy ‘Tử khí đông laiʼ dễ nghe!”
Nghe tiếng lòng như đang chờ mong xem diễn của mẫu hậu, sắc mặt Triệu Vũ Thần càng thêm phức tạp. Hắn được Thái hậu nuôi nấng hơn mười mấy năm, luôn luôn cho rằng mẫu hậu là người dịu dàng từ ái, đoan trang hiền thục nhất thế gian, là mẫu nghi thiên hạ người người tôn kính nhưng hôm nay hắn mới biết được, mẫu hậu không chỉ không đối xử với hắn thật tình như con ruột, thậm chí bà cũng hoàn toàn không hiền lương thục đức mà có tính tình thích đùa giỡn, xem náo nhiệt như thế này!
Không, hoặc là nói, đúng là bởi vì hắn không phải con ruột nên mẫu hậu mới có thể che lấp ngụy trang trước mặt hắn thôi. Có lẽ ngày sau Bảo Nhạc sẽ càng hiểu con người mẫu hậu hơn so với hắn. Tuy là từ lúc Bảo Nhạc muốn đồ chặn giấy Huyền Vũ đến giờ đã qua hai ngày nhưng mỗi lần nghĩ đến, trong lòng Triệu Vũ Thần vẫn chùng xuống.
Bất kì ai cũng đều bị tình cảm yêu mến kính trọng với mẫu thân ảnh hưởng thật lớn, dù là biết rõ Phương Thái hậu bận tâm hắn không phải con ruột của bà, hơn nữa còn không cam lòng với thân phận nữ nhi của Bảo Nhạc nhưng mẫu hậu tự tay nuôi dưỡng hắn mười bảy năm, dụng tâm vất vả này không phải là giả, địa vị Thái hậu và thân phận đích mẫu (mẹ cả) của bà càng danh chính ngôn thuận, về tình về lý, hắn đều không nên bất hiếu.
Chẳng qua trong lòng hiểu rõ là một chuyện nhưng từ sau ngày ấy, mỗi khi nhớ lại, đáy lòng Triệu Vũ Thần vẫn sẽ nổi lên một vài cảm xúc không thể giải thích, tựa như uất ức, tựa như bất bình, cũng tựa như thất vọng phẫn nộ, rất nhiều loại đan xen vào nhau, chìm sâu không thấy đáy. Mặc dù Triệu Vũ Thần là Đế vương tôn quý nhưng đối với Thái Hậu, hắn cũng chỉ biết tự mình ôm cảm xúc phức tạp trong lòng.
Bất luận trong lòng phức tạp như thế nào, từ trước đến nay Triệu Vũ Thần vẫn luôn hiếu thảo, thể diện của Thái hậu không thể không cho, vì vậy ‘Thiên thu vạn thếʼ cũng đổi thành ‘Tử khí đông laiʼ. Tuy trong lòng Thục phi càng thêm tức giận nhưng ngoài miệng cũng chỉ dịu dàng lễ phép đồng ý với đề nghị của Phương Thái hậu.
Tô Minh Châu thấy thế cười càng xinh đẹp chói lọi hơn, nghiêng đầu liếc Đổng Thục phi đang tỏ vẻ khiêm nhường, sắc mặt nàng trào phúng. Dưới ánh nắng, trâm tử linh lan trong suốt lủng lẳng trên búi tóc nàng cũng nhè nhẹ sáng lên.
Chờ đến khi Đổng Kỳ Thư dứt lời, nàng uốn gối hành lễ với Hoàng đế và Thái hậu, xoay người ngồi vào chỗ, rồi lại không nhanh không chậm nhìn Đổng Kỳ Thư đối diện, cười như không cười: “Thì ra ánh mắt Thục phi lại giống ta như vậy, thật sự là có duyên, chỉ là muội muội tính tình lạnh nhạt thanh cao, ngũ quan nhạt nhẽo, không gánh nổi màu sắc của hoa tử đằng thế này đâu. Ta có một xấp lụa Tô Châu thêu hoa sen trắng, trở về ta đưa đến tặng cho muội muội.”
[Chậc chậc, bạch liên hoa thì nên mặc y phục thêu hoa sen trắng mới xứng!]
Ở bên cạnh, mẫu hậu còn đang cười vui vẻ trong lòng: [Ôi ôi ôi, ngũ quan nhạt nhẽo, lời Tô Quý phi nói thật đúng là sắc bén.]
Triệu Vũ Thần nỗ lực làm lơ tiếng lòng của Phương Thái hậu đang xem kịch vui bên cạnh, trong nhất thời lại nhớ đến một lần ở Quan Sư cung, Tô thị không chịu nhường hoa nhài cho Thục phi nhưng lại sai người tặng đến hai chậu hoa sen trắng bằng bạch ngọc.
Lại là hoa sen trắng, Triệu Vũ Thần dường như phát giác ra cái gì không đúng.
Hoa sen, hoa của quân tử, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh khiết trơ trọi chứ không đẹp mĩ miều, bất kể nói như thế nào thì dùng hoa sen để so sánh với người đều là một câu khen ngợi. Thế nhưng theo cách hành xử ngày thường của Tô thị, chắc chắn nàng không có ý tốt với Đổng thị, vậy mà nàng lại tặng hoa sen hai lần liên tiếp, lẽ nào còn có hàm ý gì bên trong đó? Hay là chiếu theo điển tịch cổ xưa nào mà hắn chưa từng nghe qua? Bạch liên hoa còn có điển tích gì mang ý tổn hại người khác?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...