Edit: Thùy An
Beta: Bạch Lan Tửu
Không đợi Tô Minh Châu nghĩ ra kiểu trang điểm, Bạch Lan ở bên cạnh đã mở hộp trang điểm ra, tiếng nói giòn giã: “Thời gian không còn sớm, chủ tử muốn thay bộ y phục nào nô tỳ sẽ gọi người vào hầu hạ.”
Vì từ hiện đại xuyên đến nên Tô Minh Châu cũng không quen có bốn năm người lúc nào cũng vây quanh nàng. Tuy rằng lúc ra ngoài không thể thiếu mười mấy cung nhân và nghi thức khí phái, nhưng khi trở về nội điện của Chiêu Dương cung, phần lớn thời gian nàng đều cho người hầu nghỉ ngơi ở bên ngoài, trong phòng chỉ có mình Bạch Lan, nhưng cũng là để nàng ấy ở phòng cách vách, có việc mới gọi vào.
Cho dù là tỷ đệ ruột thịt, trang điểm hay thay quần áo cũng không tiện ở lại, Tô Đô uý thấy vậy đã sớm lui ra ngoài.
Thấy Tô Minh Châu gật đầu, Bạch Lan lập tức xoay người gọi bốn tiểu cung nữ Sơn Trà, Thuỷ Tiên, Tường Vi, Hải Đường chờ bên ngoài tiến vào.
Thật ra từ nhỏ Tô Minh Châu đã thích hoa, chỉ là đời trước vì dị ứng phấn hoa nên không thể tiếp xúc gần, kìm nén đã lâu nên đời này giống như đền bù lại, quanh nàng lúc nào có muôn loại hoa, nha hoàn thị nữ bên người cũng lấy tên hoa làm tên gọi.
Bốn tiểu cung nữ trước mắt này đều là từ Nội vụ phủ phân đến. Bởi vì gia thế của Tô Minh Châu nên chỉ tuyển những người tốt nhất, không những tài giỏi, hành sự kính cẩn, mỗi người đều có tài lẻ. Sau khi tiến vào điện mỗi người đều đâu vào đấy làm việc của mình, Tường Vi, Sơn Trà liền tìm mấy mẫu y phục thích hợp đợi nàng chọn, còn Thuỷ Tiên và Hải Đường thì trang điểm vấn tóc cho nàng theo trang phục đã chọn.
Bốn cung nữ làm việc tinh tế lưu loát, không tới ba mươi phút đã chỉnh trang cho nàng thoả đáng.
Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn gương, hiện tại vẫn còn đang trong thời gian thủ hiếu, không thích hợp mặc trang phục quá mức diễm lệ, thế nhưng dù sao cũng là đi dự tiệc, đơn giản mộc mạc quá lại không phải tác phong của Chiêu Dương cung các nàng. Cuối cùng Tô Minh Châu chọn một chiếc áo màu tím đinh hương, vạt áo ngoài thêu hoa tử đằng, phía dưới là váy lụa xếp màu sắc ngó sen. Để xứng với một thân y phục này, cung nữ giúp nàng vẽ lông mày như núi xa[1], tóc búi Đoạ Mã kế, trên búi tóc cắm nghiêng hai cây trâm tử ngọc màu tím linh lan.
[1] Viễn san mi 远山眉: là kiể u nét vẽ thanh mảnh, hơi nhếch lên, màu sắc hơi nhạt, tinh tế và sáng sủa.
Từ trước đến nay màu tím kén người mặc, chỉ cần dung nhan hoặc khí chất kém một chút đã dễ dàng cảm thấy thô tục. Nhưng may làn da Tô Minh Châu trắng nõn nên chịu được màu tím, làm giảm đi một chút đĩnh đạc anh khí, tăng thêm mấy phần quyến rũ đa tình không dứt.
“Nếu chủ tử thấy còn chỗ nào chưa thỏa đáng, chúng nô tỳ sẽ sửa lại.” Tường Vi đứng ở một bên vui vẻ nói, trên mặt tràn ngập vẻ ân cần.
Tô Minh Châu gật gật đầu, cũng cười cười với nàng ấy: “Rất tốt. Bạch Lan, ngươi nhớ kỹ, cuối tháng nhớ cho các nàng nhiều thêm nửa tháng tiền tiêu vặt.”
Bốn người nghe vậy đều cung kính tạ ơn, chỉ có Tường Vi tuy trên mặt cũng tươi cười nhưng khóe mắt lại lộ ra một tia thất vọng.
Tô Quý phi tiến cung đã nhiều năm, nhưng tri kỷ thật sự bên cạnh cũng chỉ có duy nhất một mình Bạch Lan. Nội vụ phủ điều tới bốn người tuy cũng được trọng dụng nhưng Tô Minh Châu chỉ coi các nàng như người trợ giúp cuộc sống hàng ngày. Có biểu hiện tốt hơn nữa cũng chỉ là thưởng nhiều thêm ít tiền tiêu vặt, không giống như chủ tử các cũng khác, sẽ thu làm tâm phúc, trọng dụng khắp nơi.
Nếu là người có chí tiến thủ, một lòng muốn vươn lên thì khó tránh khỏi có chút bất mãn thất vọng. Mà trong bốn người này, muốn trở thành tâm phúc nhất là Tường Vi.
Tô Minh Châu cũng nhìn ra ý tứ của Tường Vi, nhưng nàng đã sống nhiều hơn mấy chục năm, tính cách đã sớm thành, thật sự không có thói quen tìm một nô tỳ trung thành, lúc này cũng chỉ đành làm như không biết, thấy thời gian không còn sớm nên lập tức đứng dậy đến tiệc.
Bây giờ mới là giờ thân, đúng là mùa xuân thời tiết thật ấm áp, không lạnh cũng không nóng quá. Lúc tới Thiên Thu viên, liền nhìn thấy yến hội được bố trí bốn phía xung quanh Thiên Thu đài rộng rãi. Mọi người đều đã một thân lộng lẫy ngồi ở vị trí của mình, một bên chuyện trò một bên thưởng thức vũ cơ nhảy múa và tiếng nhạc kinh ca mạn vũ trên đài, xem ra cũng rất náo nhiệt.
“Quý phi nương nương đến——”
Từ xa vang lên một câu xướng, bầu không khí náo nhiệt vui vẻ trong bữa tiệc hơi cứng lại, mọi người đều ngừng động tác mà nhìn về phía nàng.
Dưới ánh mắt mọi người, Tô Minh Châu không hề có chút tự giác mình tới muộn, sau khi hạ kiệu liễn, chỉ đỡ tay Bạch Lan, ở giữa người hầu vây quanh một dáng vẻ sủng phi kiêu ngạo khí phái, không hề có chút hoang mang chậm rãi tiến vào.
Chẳng qua càng đi, Tô Minh Châu càng cảm thấy ánh mắt mọi người còn mang theo ý tứ khác, dường như có chút gì đó không thích hợp.
Vì là gia yến của Hoàng thất, nên chỉ có vài vị Vương gia, Công chúa cùng gia quyến, tổng cộng cùng lắm cũng chỉ hơn mười người. Chủ vị ở giữa đương nhiên là Triệu Vũ Thần, Thiên tử hiếu thuận nên mời Thái hậu dẫn theo Bảo Nhạc Công chúa ngồi song song, phía dưới hắn một bậc, trái phải hai bên là vị trí của nàng và Đổng Thục phi. Lúc này Thục phi đã sớm an vị, Tô Minh Châu vô tình nhìn về phía nàng ta, trong nháy mắt liền minh bạch hàm nghĩa ánh mắt của mọi người.
Hôm nay Đổng Kỳ Thư cũng mặc một thân y phục màu tím, thậm chí cả váy dài sử dụng nguyên liệu đa dạng cũng giống y như áo ngoài Tô Minh Châu đang mặc!
Đây là đụng hàng!
Nhưng ngẫm lại cũng không kỳ lạ, mấy năm nay trong cũng vẫn luôn vì Tiên đế mà thủ hiếu, màu sắc tươi sáng đều không dùng. Vải vóc Nội vụ phủ đưa đều là màu sắc thuần tịnh, trong đó màu tím đinh hương này tươi sáng nhưng lại không quá khoa trương, phong phú nhưng lại độc đáo, bị đụng hàng đúng là không chút kỳ quái.
Bất quá người ta nói cũng đúng, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu mới phải sợ. Tuy rằng đụng hàng nhưng nàng và Đổng Kỳ Thư lấy “khí chất” ra để so sánh, thì thế nào cũng không phải nàng xấu hổ.
Bởi vì duyên cớ này, sau khi Tô Minh Châu hơi khựng lại thì cũng lập tức lấy lại phản ứng, chỉ liếc Thục phi một cái thật sâu rồi nâng dung nhan như toả sáng thong dong bước qua, thậm chí ở khóe miệng còn nhiều thêm một tia mỉm cười đắc ý, như là cố ý.
Trên thực tế, Đổng Thục phi cũng cho rằng nàng cố ý, nên trong nháy mắt khi Tô Minh Châu xuất hiện sắc mặt nàng ta liền hơi cứng lại, chẳng qua cũng trong nháy mắt đã lập tức thu liễm lại, bày ra dáng vẻ lãnh đạm như cũ, như là đối với chuyện này không hề để trong lòng.
''Tô Quý phi khoan đã!''
Đổng Kỳ Thư biểu hiện bình tĩnh, nhưng một vị thiếu nữ thân mặc váy màu vàng nhạt, đầu cắm trâm sặc sỡ, trừng một đôi mắt hạnh lại đột nhiên đứng lên cản trước mặt nàng, thiếu nữ ngẩng đầu, trên mặt là tức giận và không hài lòng không hề che giấu.
Tô Minh Châu xoay người liếc nhìn nàng ta một cái, liền nhịn không được mà tủm tỉm cười, cố ý cúi thấp người nói: ''Thì ra là tiểu Ngọc Luân, nếu ngươi không mở miệng thì ta còn không nhìn thấy ngươi đó.''
Người đối diện này tên là Tống Ngọc Luân, là con gái nhỏ của Thái An Trưởng Công chúa muội muội của Tiên đế. Bởi vì sinh vào tết Trung Thu nên Tiên đế chính miệng ban tên là Ngọc Luân, đặc phong làm Ngọc Luân Quận chúa, nếu tính ra thì là tiểu biểu muội của Triệu Vũ Thần. Hiện giờ vừa tròn mười lăm, dáng vẻ vô cùng xinh xắn lanh lợi nhưng so với Tô Minh Châu lại thấp hơn một cái đầu.
Trước đây cũng thôi, tuổi còn nhỏ liền không lo lắng nhưng Tống Ngọc Luân càng lớn nàng cũng dần sốt ruột vì chiều cao của mình. Nghe nói trong phủ Thái An Công chúa đã vì vị tiểu Quận chúa này mà tìm hết mọi phương pháp cùng phương thuốc có thể tăng chiều cao.
Lời này của Tô Minh Châu quả thực chính là chọc giận Tống Ngọc Luân, một hơi không thuận!
Quả nhiên, Tô Minh Châu còn chưa dứt lời, hai má của Ngọc Luân tiểu Quận chúa dáng người tinh xảo đã đỏ bừng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: ''Ngươi!''
Thấy vậy Tô Minh Châu ngược lại còn cười càng thêm vui vẻ: ''Ngọc Luân làm sao vậy?''
Tống Ngọc Luân nắm chặt bàn tay, tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng vào lúc này nàng biết không thể chủ động nhắc tới vấn đề chiều cao của bản thân để tự rước lấy nhục, lập tức cắn chặt răng, lại ngửa đầu căm giận bất bình nói: ''Ngươi biết Đổng tỷ tỷ hôm nay mặc màu tím nên cố tình mặc giống để tới khoe khoang! Đồ bắt chước!''
Không sai, từ nhỏ Tống Ngọc Luân này đã rất thích vị ''Đổng tỷ tỷ'' của Đổng gia này. Mới mười tuổi đã đòi một hai phải cùng Đổng Kỳ Thư học đàn, gánh vác cái tình nghĩa “nửa thầy”. Tuy rằng về sau Tống gia bị xét tội nên suy tàn nhưng Thái An Công chúa và Tống Ngọc Luân xuất thân hoàng gia tôn thất, hôn sự với Tống gia lại là do Tiên đế thúc đẩy nên ít nhiều Tiên đế cũng có áy náy vì mình nhìn nhầm người, làm lỡ cả đời của Thái An Công chúa.
Do vậy tuy Phò mã bị gia tộc liên lụy, đã thành tội nhân bị lưu đày, nhưng mấy mẹ con Thái An Công chúa không những chưa từng bị liên lụy, còn được gia phong Trưởng Công chúa, thường xuyên được triệu kiến làm bạn giá, rất được chăm sóc. Ở trong hoàn cảnh có chút xấu hổ như vậy mà lớn lên, tính tình Tống Ngọc Luân nóng nảy nhạy cảm, đối với người khác chính là tiểu Ớt Cay ai thấy cũng phiền. Nhưng độc nhất trước mặt Đổng Kỳ Thư lại như cừu con ngoan ngoãn, ai dám nói ''Đổng tỷ tỷ'' của nàng một câu không tốt, nàng liền xông lên trước hung hăng giáo huấn. Có thể nói là tiểu mê muội đệ nhất ngốc nghếch bên cạnh Đổng Kỳ Thư.
Vì duyên cớ này, hai người đã sớm xung đột không chỉ một lần. Chẳng qua Tô Minh Châu không giống người khác, vì từ số tuổi tới thân phận đều hơn Tống Ngọc Luân nên lúc nào nàng cũng nhường. Từ lúc nàng tiến cung, mỗi lần đều nói cho tiểu Quận chúa này nổi giận đùng đùng, đại bại mà về nhưng Tống Ngọc Luân càng thua càng đánh, trước nay thua đều không nhớ lâu.
Tô Minh Châu nghe vậy, nhưng thật ra không chút ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu, lộ ra một tia trào phúng nhìn về phía Đổng Kỳ Thư: “Lời này là Đổng tỷ tỷ của ngươi dạy ngươi nói sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...