Không gian lặng yên, tất cả ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh màu đen kia. Gió nhẹ thổi qua, hắc sam phiêu đãng, mái tóc tung bay trong gió. Một bóng lưng bình thường như vậy lại khiến mọi người cảm giác như một dãy núi hùng vĩ như biển cả bao la.
"Tiêu Viêm..."
Tô Thiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, hắn vốn đã tuyệt vọng nhưng giờ niềm hi vọng lại dấy lên trong lòng. Già Nam học viện hôm nay được cứu rồi!
“Đúng là hắn…”
Tiêu Ngọc dùng tay che miệng. Dù đã mười năm chưa gặp nhưng nàng vẫn không cảm thấy chút xa lạ nào. Thân ảnh này vẫn như năm xưa, chỉ là càng thêm trầm ổn.
“Học tỷ… Đó là học trưởng Tiêu Viêm trong lời mọi người sao? Thật mạnh a! Kẻ vừa rồi ngay cả Bách Thiên nhị lão cũng có thể đánh bại, không ngờ bị học trưởng một tay giết chết…!”
Biển người vừa lặng yên trong chốc lát, bỗng xôn xao lên. Từng tiếng bàn tán xì xầm, từng ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh kia. Rất nhiều đệ tử Già Nam học viện đều vô cùng tò mò về vị học trưởng trong truyền thuyết này. Dù sao, ngoài viện trưởng, chưa có ai ở Già Nam học viện được tạc tượng như hắn.
"Lui lại!"
Trên bầu trời, Hồn U kinh hãi nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Tuy hắn chưa từng giao thủ với Tiêu Viêm, nhưng ngay cả cường giả như Hồn Diệt Sinh đều chết trong tay người này, sao hắn còn dám có tâm tư đánh một trận với Tiêu Viêm đây?
Nghe thấy tiếng quát của Hồn U, hơn mười tên cường giả Hồn Điện cũng nhanh chóng lui lại.
Nhìn thấy một màn này, không ít người có chút ngơ ngác, chợt bọn hắn hâm mộ cuồng nhiệt nhìn lên thân ảnh kia. Đây mới là cường giả chân chính chứ!
Không cần ra tay, chỉ cần hiện thân đã có thể khiến quần hùng kinh sợ!
Phong thái như vậy khiến tất cả các học viên trẻ tuổi đều kích động đến run rẩy.
“Nếu đã tới thì đi nhanh như vậy làm gì? Hồn Điện đã bị ta phá hủy, mấy con cá lọt lưới như các ngươi sống thì có ý nghĩa gì nữa?”
Nhìn đám cường giả Hồn Điện chạy tán loạn, thanh niên kia mỉm cười, khẽ nâng chân lên, sau đó từ từ hạ xuống.
"Phanh phanh phanh!"
Khi Tiêu Viêm hạ chân xuống, lập tức, một cỗ dao động vô hình cực kỳ kinh khủng lan ra, nhanh như tia chớp đuổi theo mấy tên cường giả Hồn Điện,lập tức đem bọn chúng nổ tung thành một đám huyết vụ…
Bất kể là Đấu Tông hay Đấu Tôn, đều không chút dấu hiệu mà nổ thành huyết vụ. Thậm chí, ngay cả linh hồn bọn hắn cũng bị chấn nổ trong tức khắc.
Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào đám huyết vụ hoa lệ nhưng cũng thật quỷ dị kia khuếch tán ra xung quanh.
Trong mắt rất nhiều đệ tử, đám cường giả Hồn Điện kia giống như tự nổ tung vậy, còn thân ảnh đứng trên bức tượng kia lại không có bất cứ dấu hiệu di động nào.
“Thực lực như vậy…”
Trên mặt Tô Thiên và Bách Thiên nhị lão đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Giết Đấu Tôn chẳng khác gì đập chết một con muỗi, thực lực như vậy kinh khủng đến mức nào đây?
“Tiêu Viêm, ngươi cứ chờ đó! Khi đại quân Hồn Tộc tới thì các ngươi chỉ có nước chết mà thôi!”
Hồn U là người duy nhất chạy thoát, nhưng hắn cũng phun một ngum máu tươi rồi mới chạy ra xa. Thấy thủ hạ của mình chết không còn ai, hai mắt hắn đỏ bừng, oán độc nói.
“Mạnh miệng!”
Tiêu Viêm nhíu mày, bàn tay cách không nắm chặt, lập tức trên đầu Hồn U xuất hiện một hỏa diễm cự chưởng màu phấn hồng, vỗ mạnh lên thân thể hắn. Lực lượng đáng sợ khiến cho hắn như một người chim gãy cánh, mang theo một đám khói đen rơi xuống phía xa
Phía Hồn U rơi xuống đột nhiên lóe lên quang mang, vài đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới.
“Còn có người?”
Thấy vậy, đám người Tô Thiên không khỏi thất kinh.
Mấy đạo quang mang nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời học viện, khí tức kinh khủng trên người bọn họ nhất thời tỏa ra xung quanh.
“Đấu Thánh?”
Cảm nhận thấy luồng khí thế khiến người ta lạnh sống lưng, Tô Thiên cùng Bách Thiên nhị lão đều có chút choáng váng. Đám người này vậy mà đều là cường giả Đấu Thánh?!!
"Bịch!"
Khi bọn hắn đang âm thầm kinh hãi, đạo bóng đen kia chậm rãi rơi xuống một lôi đài. Mọi người đứa mắt nhìn theo, lập tức kinh hãi. Người đó chính là Hồn U, chỉ bất quá bây giờ hắn đã không còn chút sự sống nào.
Nhiều người không nhịn được mà nuốt nước bọt. Người có thể ra lệnh cho cường giả Đấu Thánh, tất nhiên thực lực của hắn phải mạnh hơn. Bất quá hắn vẫn bị Tiêu Viêm giết chết.
“Ha ha, Tô Thiên, xem ra ngươi rất thích hợp để quản lí học viện…”
Khi đám người Tô Thiên đang đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên một tràng cười vang lên, một thân ảnh già nua từ từ hạ xuống.
"Viện trưởng?"
Người nọ tủm tỉm cười đạp không đi tới, Tô Thiên sửng sốt, thất thanh kêu lên.
“Hắc hắc!”
Người vừa đến chính là viện trưởng Già Nam học viện, Mang Thiên Xích. Hắn tủm tỉm cười nhìn đám Tô Thiên, sau đó ánh mắt quét qua xung quanh, gật đầu hài lòng. Quy mô học viện bây giờ lớn hơn khi hắn rời đi rất nhiều.
“Xuống dưới rồi nói chuyện.”
Rời đi mấy chục năm, Mang Thiên Xích cũng không coi mình là người ngoài, phất phất tay một cái sau đó ngẩng đầu lên trời, cười nói: “Tiêu Viêm tiểu ca, tất cả đều quen biết đã lâu, chẳng lẽ còn phải ẩn nấp sao?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lắc đầu bất đắc dĩ, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, mang theo Huân Nhi cùng mấy vị cường giả Đấu Thánh trong liên quân hạ xuống, ôm quyền với Tô Thiên, cười nói: “Đại trưởng lão, đã nhiều năm không gặp.”
“Tiểu tử nhà ngươi, nhiều năm như vậy mà không có chút tin tức nào, ta tưởng ngươi đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi...”
Thấy khuôn mặt Tiêu Viêm đã thành thục hơn mười năm trước rất nhiều, Tô Thiên không nhịn được cười, nói.
"Đại trưởng lão!"
Huân Nhi đứng sau lưng Tiêu Viêm cũng mỉm cười. Thanh nhã thong dong, phong tình vạn chủng làm các đệ tử chung quanh nhìn đến trố mắt, tìm cả học viện cũng không thấy nổi một người đẹp như vậy!
"Huân Nhi..."
Nhìn thấy Huân Nhi, Tô Thiên cũng mỉm cười nhưng không trả lời. Một thân hình xinh đẹp từ đằng sau lao ra, phi thẳng tới Huân Nhi, sau đó ôm chầm lấy.
“Tính tình của ngươi vẫn không khác năm xưa…”
Huân Nhi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhận ra, bất đắc dĩ cười, nói.
“Hắc hắc, Huân Nhi ngươi ngày càng mê người rồi. Nhưng xem ra ngươi cũng không chạy thoát ma chưởng của tên kia a.” Hổ Gia cười hì hì, chợt liếc sang nhìn Tiêu Viêm đứng cạnh.
Ngô Hạo cạnh đó cũng thu trọng kiếm lại, cười cười nhìn một cảnh này. Sau đó, hắn cùng Tiêu Viêm nhìn nhau, cười lớn. Tình bạn năm đó cho dù đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.
“Ngươi rất thích làm đạo sư hả?”
Nhìn gương mặt quen thuộc, Tiêu Viêm không nhịn được vui vẻ. Chợt hắn chuyển mắt nhìn thân ảnh xinh đẹp sau lưng Tô Thiên, huýt sáo một tiếng. Một người trầm ổn như hắn rất hiếm khi lại làm ra hành động như vậy.
“Cuối cùng ngươi cũng đã trở về!”
Thấy vậy, Tiêu Ngọc mặt đỏ ửng, liếc nhìn hắn. Điệu bộ vừa rồi không khác năm xưa là mấy, khi đó tại Ô Thản Thành, hắn cũng cố ý làm như vậy để chọc nàng tức điên lên.
Nhưng bây giờ nàng đã không còn như trước, cũng chẳng tức giận với trò đùa như vậy nữa, mà ngược lại còn có chút chờ mong dù nàng biết Tiêu Viêm bây giờ không còn là tên tiểu tử nghịch ngợm nhìn trộm nàng tắm nữa.
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ!”
Đại hán trung niên của Tiêu Môn bỗng nhiên kích động, ôm quyền cung kính nói.
“Ngươi là người Tiêu Môn?” Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, nói: “Làm khá lắm!”
“Là thuộc hạ thất trách, đã không bảo vệ tốt Già Nam học viện.”
Đại hán kia có chút luống cuống. Tiêu Viêm ở Tiêu Môn chính là nhân vật truyền kỳ, hắn không ngờ mình lại có ngày tận mắt nhìn thấy.
“Không phải lỗi của các ngươi. Những người này không phải là Tiêu Môn có thể đối phó được.” Tiêu Viêm khoát tay, đang định nói tiếp thì mấy đạo thân ảnh từ xa bay tới, đó chính là nhóm người Thải Lân.
“Dư nghiệt Hồn Tộc ở các nơi khác cũng đã bị tiêu diệt rồi.” Thải Lân hạ xuống, khuôn mặt lãnh diễm hiện lên vẻ tươi cười, nói.
Đám người Tô Thiên có chút khiếp hãi nhìn mười mấy người vừa tới. Bọn họ phát hiện, những người này đều là Đấu Thánh. Đội hình như vậy thật khiến người ta phải hoảng sợ. Sau một hồi lâu, bọn hắn mới cười khổ nói: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Có vài chuyện phiền phức ấy mà.”
Tiêu Viêm và Mang Thiên Xích nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng hơn rất nhiều, nói.
“Lập tức sơ tán các đệ tử trong học viện, Hắc Giác Vực sắp phát sinh đại sự…” Mang Thiên Xích trầm giọng nói. Đối với dự đoán động phủ của Đà Xá Cổ Đế nằm dưới thế giới nham thạch nóng chảy, ngay cả hắn cũng khó lòng tiếp nhận. Dù sao, ban đầu phong ấn Vẫn Lạc Tâm Viêm hắn cũng xâm nhập, chỉ là không quá sâu mà thôi. Ai có thể nghĩ tới, động phủ của Cổ Đế lại gần hắn đến như vậy?
Thấy vẻ mặt của Mang Thiên Xích và Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng biến sắc, chần chờ một chút rồi nói: “Nhiều đệ tử như vậy, trong thời gian ngắn có thể sơ tán đi đâu? Chúng ta cũng không có đủ người bảo vệ bọn họ rời đi an toàn.”
Nghe vậy, Mang Thiên Xích cũng cau mày.
“Vấn đề sơ tán không phải việc phiền toái gì. Chỉ cần thu họ vào Thiên Mộ trốn một thời gian là được.” Tiêu Viêm khoát tay, cười nói: “Về phần chuyện gì đang diễn ra, chúng ta tìm chỗ khác nói.”
“Ừm!”
Nghe vậy, Tô Thiên cũng chỉ đành gật đầu, phân phó một vài trưởng lão trấn an chúng đệ tử. Sau đó hắn xoay người đi về phía phòng nghị sự, đám người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng theo sau dưới bao nhiêu ánh mắt cuồng nhiệt dõi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...