Thu tất cả những thứ tốt lại, Tiêu Viêm chui ra khỏi sơn động, Lúc này đúng giữa trưa, Ánh mặt trời như thiêu đốt chiếu xuống, Đem vách núi chiếu lên nóng bỏng.
Từ sơn động nhảy xuống, Vừa đi được vài bước, Lại vừa vặn gặp Tiểu Y Tiên mang giỏ hoa đang trên đường hái thuốc trở về, Nàng lúc này trên đầu đang buộc một cái khăn màu xanh nhạt, Trông Nàng giống như một thôn nữ xinh đẹp bình thường, Tiêu Viêm không khỏi có chút buồn cười, lắc lắc đầu cười với nàng mở lời chào hỏi.
Nhìn Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng hướng về hắn cười thân mật, Ánh mắt đảo qua sơn động trên vách núi, Bất quá, Nàng thông minh nên cũng không có mở miệng hỏi, Ai cũng đều có bí mật của chính mình, Bao gồm chính Nàng cũng không ngoại lệ, Cho nên, Nàng cũng không có quá phận mà đi dò xét Tiêu Viêm đến tột cùng ở trong sơn động làm cái gì, Tất cả đều chỉ thoáng như không thấy, Mà đối với loại cử chỉ này của nàng, Tiêu Viêm mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là có chút hoan hỉ.
" Đói bụng không? Ta còn chuẩn bị cơm trưa nữa chứ."
Cùng Tiêu Viêm Chậm rãi đi tới bên ngoài lều cỏ, Tiểu Y Tiên quay đầu hướng Tiêu Viêm cười duyên nói, Sau đó ngồi xổm người xuống, Xắn ống tay áo lên, Tại nơi thạch táo châm lửa lên, Đem nấu một ít thực vật bị săn chuẩn bị đâu vào đấy.
(Thạch táo: gồm 3 hòn đá đặt hình tam giác để nấu bếp)
Ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, Tiêu Viêm nhìn tại nơi bận rôn, Tiểu Y Tiên trong mũi thon nhẹ nhàng phát ra tiếng ca, không khỏi khẽ mỉm cười, từ trù nghệ mà nói, nàng đúng là một nữ tử khéo tay, Đương nhiên, Tiêu Viêm cũng sẽ không quên, Vị mỹ nhân với hai tay trắng noãn như ngọc này trong phòng bếp rất thanh thuần, Nhưng khi dùng độc, Đồng dạng là cực kì nhẹ nhàng cùng quỷ dị.
Độc sư, loại nghề nghiệp này trên Đấu khí đại lục danh tiếng cũng không phải là tốt lắm, Rất nhiều người đều có chút sợ hãi khi tiếp xúc với Độc sư, Bởi vì bọn họ có thể thần không biết quỉ không hay dùng thủ đoạn hạ độc, có thể làm cho bất cứ đối thủ nào, thậm chí là bằng hữu đều có cảm giác ăn ngủ không yên.
Đồng dạng, Nếu không phải Tiêu Viêm có Dược lão này chính là luyện Dược sư cấp bậc tông sư ở một bên hộ vệ, Hắn cũng không có đủ can đảm để ăn bất cứ thứ gì mà Tiểu Y Tiên làm ra, Dù sao, Một mình ra ngoài, Cẩn thận một chút càng trọng yếu, mặc kệ như thế nào, Mệnh thủy chủng chỉ có một cái.
Mà có lẽ cũng chính bởi vì Tiêu Viêm đối với bất kì những loại thực vật mà Tiểu Y Tiên chuẩn bị đều không có một chút cự tuyệt, Cho nên trải qua hơn nửa tháng ở chung, Tiểu Y Tiên thái độ đối đãi Tiêu Viêm cũng càng ngày càng thân thiện, Thậm chí càng ngày càng ôn nhu. Đương nhiên, Ôn nhu lúc này hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ mà Tiêu Viêm trực cũng tiếp có thể phát hiện được, Tiêu Y Tiên chỉ xem hắn như một nam bằng hữu tri kỉ.
Trong lòng lúc này có chút nội tâm mẫn cảm của nữ tử, Nàng kì thật cần có, cũng không phải rất nhiều, chỉ một chút tín nhiệm liền có thể đem nàng trên mặt nổi lên nụ cười xinh đẹp, Đáng tiếc, Nghề nghiệp này của nàng nhất định nàng sẽ rất ít tìm đươc mấy thứ này.
Đối với điều này, Tiêu Viêm trong lòng cũng thoáng có chút xấu hổ, Nếu không phải Dược lão hỗ trợ, Hắn kì thật đúng là khó có khả năng tìm được nơi nàng một điểm hữu nghị.
Ngồi trên tảng đá, Tiêu Viêm nhìn bóng hình xinh đẹp vì hai người mà bận rộn chuẩn bị cơm trưa, Nhẹ thở ra một hơi, Sau một lúc đột nhiên mở miệng hỏi:"Ngươi chuẩn bị lúc nào rời đi nơi này?"
"Ân?" Nghe Tiêu Viêm hỏi vấn đề này, Tiểu Y Tiên quay đầu lại, Ngọc thủ nhẹ gạt vài lọn tóc lên, Đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Nhẹ giọng nói:"Làm sao vậy?"
"Đừng hiểu lầm. Đây chính là địa phương của ngươi, Ta cũng không dám đuổi ngươi đi." Khoát tay áo, Tiêu Viêm đầu tiên cười cợt một phen sau đó nói:"Bởi vì một ít duyên cớ. Ta có lẽ còn có thể ở chỗ này đợi nửa tháng đến một tháng cũng không chừng. Ta nghĩ. Nếu như ngươi có việc gấp gì, Có thể..."
"Không sao cả, Ngươi ở bao lâu tùy ý, Ta kì thật cũng không có sự tình gấp gáp nào, Chỉ là muốn có thời gian ở trên Đấu Khí đại lục du lịch một chút mà thôi, Bất quá việc này cũng không cấp bách, Thời gian của Ta cũng không thiếu…" Trong lòng thở phào một hơi, Tiểu Y Tiên lúc này mới xoay người lại, Tùy ý cười nói.
"Du lịch đại lục sao? Chủ ý như vậy cũng không tồi." Tiêu Viêm có chút cảm xúc gật đầu, Du lịch đại lục, Thám hiểm tầm bảo, Đồng dạng đây cũng là một giấc mộng trong lòng Hắn.
"Ngươi cũng có hứng thú sao? Chúng ta có thể cùng nhau đi a." Cho thêm củi vào lửa, Tiểu Y Tiên cười dài nói.
"Aa, ta còn có một chút chuyện chờ ta đi hoàn thành, Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Không thể có nhàn rỗi cùng thời gian." Tiêu Viêm lắc đầu, cười nói.
"Vậy thật đúng là đáng tiếc, thật vất quả mới có thể tìm được một bằng hữu có cùng sở thích giống như ngươi. " Có chút tiếc nuối lắc lắc đầu, Tiểu Y Tiên bất đắc dĩ nói.
"Đi ra ngoài du lịch...Lấy thân phận bằng hữu khuyên một tiếng, Nên tận lực ẩn giấu thân phận Độc sư của ngươi một chút, Nếu không, Trên đường đi sẽ rất cô độc đấy." Trầm một hồi lâu, Tiêu Viêm đột nhiên chăm chú nói.
Thân thể mềm mại thoáng cứng đờ, Tiểu Y Tiên từ trong giỏ hoa đem ra vài đóa nấm không độc cho vào nồi, Sau đó nhìn chằm chằm vào phao nấm trong nồi còn nổi lên, khẽ thở dài một hơi, Nàng cũng minh bạch nghề nghiệp chính mình sẽ rước lấy rất nhiều người chãn gét.
"Ách… Kì thật, Ngươi cũng còn chưa xem như là một gã Độc sư a, A a, Ngươi có thể dùng thân phận Y sư du lịch, ít nhất y sư dễ dàng được một số người tôn trọng". Nhìn Tiểu Y Tiên bộ dáng trầm mặc không nói, Tiêu Viêm không khỏi cười khan nói.
" Ta sớm muộn gì đều cũng sẽ trở thành một gã Độc sư, Hơn nữa, Có lẽ còn có thể là cái loại làm người ta chán ghét nhất." Âm thầm thở dài một hơi, Tiểu Y Tiên đột nhiên nhẹ giọng nói.
"… Đến tột cùng có thành độc sư hay không, Kì thật toàn bộ đều xem ở ngươi a, Thứ này, Chí ít không có người nào bức ngươi sao?" Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút khó hiểu nói.
"Ai, ngươi sẽ không hiểu đâu..." Buông xã mái tóc xuống che khuất khuôn mặt, Tiểu Y Tiên lẩm bẩm nói: "Nếu như ngày sau gặp lại, Ta hy vọng ngươi còn có thể đem ta làm bằng hữu là tốt rồi."
Không thể giải thích được tại sao, Tiêu Viêm nghe Tiểu Y Tiên nói úp úp mở mở khiến cho đầu óc như lâm vào một đám sương mù.
"Aa, tốt lắm..."Khẽ lắc đầu, Tiểu Y Tiên nhìn tiểu nồi đang sôi trào, Đột nhiên mỉm cười nói, Vươn ngọc thủ từ một bên lấy ra cái chén nhỏ, Sau đó bới thêm một chén canh nấm nữa, Cẩn thận lần lượt đưa cho Tiêu Viêm.
Đưa tay tiếp nhận, Tiêu Viêm ngửi ngửi mùi thơm ngào ngạt bốc lên, Không kiềm được cảm giác nước bọt trong miệng không e dè mà tuôn ra, Nuốt một ngụm nước bọt, Hướng Tiểu Y Tiên duỗi ngón tay cái lên, Sau đó cũng không quản nước canh đang nóng, Một hơi uống hết.
Nhìn Tiêu Viêm bưng lên chén canh nấm không một chút do dự trực tiếp một hơi uống hết vào bụng, Tiểu Y Tiên trên mặt thoáng mỉm cười, nàng rất thích sự tín nhiệm này của Tiêu Viêm.
Ngồi xổm trên tảng đá, Tiêu Viêm liên tiếp uống vài bát canh nấm, lúc này mới thỏa mãn đem cái bát trả lại cho Tiểu Y Tiên, vỗ vỗ cái bụng có chút tròn xoe, Híp mắt cười nói:"Hảo thủ nghệ. Ai cưới được ngươi, Vậy thật đúng là có khẩu phúc."
"Lấy ta?" Nghe lời này của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên không khỏi mỉm cười, che miệng cười nói:" Nhưng ngươi phải biết rằng, Cái nghề Độc sư này trên Đấu khí đại lục có tỉ lệ kết hôn là ít nhất, Bởi vì không có bao nhiêu người đủ can đảm cùng thê tử đồng sàn cộng chẩm giữa lúc ôm ôm ấp ấp liền có thể phóng thích Độc dược trí mạng."
Lắc đầu bất đắc dĩ, Tiêu Viêm cảm giác được Tiểu Y Tiên thật sự có chút bi quan, Mặc dù độc sư đích xác có chút làm cho người ta úy kị. Nhưng thực lực Nàng bây giờ mà đã nghĩ tới tình cảnh đó có phải là còn quá sớm hay không?
Lúc mà có thể làm cho người khác nghe đến kỳ danh, Vẻ mặt liền sợ hãi hận không thể cách xa mười vạn tám nghìn dặm thì phải đạt tới Độc sư cấp bậc tông sư, Nhưng cũng không phải người nào cũng có khả năng trở thành.
"Nhớ kỹ nga, Ngày sau nếu là chúng ta tại Đấu Khí đại lục gặp nhau, Ngươi cũng không thể chán ghét ta. Nếu không, Ta nghĩ ta sẽ rất thương tâm." Đem bát nồi thu thập lại, Tiểu Y Tiên hướng nơi lều cỏ đi đến, Lúc sắp tiến vào cước bộ hơi chậm lại, Đột nhiên xoay người hướng Tiêu Viêm cười nói, Nói xong thì Nàng đã chui vào bên trong lều cỏ, lưu lại trong đầu Tiêu Viêm một đám sương mù.
Ngây người nhìn lều cỏ hồi lâu, Tiêu Viêm nở nụ cười bất đắc dĩ, tựa như Nàng ngày sau sẽ trở thành một gã Độc sư. Nếu vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ chỉ đơn giản bởi vì thân phận này, Chính mình sẽ gặp lại sẽ chán ghét Nàng sao chứ?
Ngồi trên tảng đã suy nghĩ miên man một hồi lâu, Tiêu Viêm uể oải đứng lên, Đi tới một chỗ dưới vách núi, Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang nắng chói chang, Cổ chân khẽ động, Sau đó bàn chân đột nhiên đạp trên mặt đất, theo năng lượng một tiếng nổ vang thanh thúy, Tiêu Viêm thân thể giống như pháo đạn xông thẳng lên vách núi, Ngay khi vừa hết lực, Bàn chân lần nữa đạp mạnh trên vách núi, Trong tiếng nổ vang, Tiêu Viêm thân thể không ngừng dọc theo vách núi thẳng vọt lên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Sau năm tiếng nổ lớn vang lên, Tiêu Viêm trong nháy mắt thân thể lăng không, Hai chân vững vàng rơi vào sơn cốc phía trên đỉnh núi, Ở chỗ này Nhìn lều cỏ phía dưới Sơn cốc chỉ còn trông không đủ nửa nắm tay.
Bởi vì lúc này là đúng giữa trưa, Trên bầu trời ánh nắng chói chang, Không hề cố kị phóng thích dương quang nóng bỏng, Nham thạch trần trụi bên ngoài trải qua một hồi phơi nắng, Cơ hồ làm cho người ta không dám lấy tay chạm đến.
Tiêu Viêm rơi xuống trên đất, Vừa vặn là một chỗ bãi đá nhô ra, Ở chỗ này, vừa vặn có thể "Hưởng thụ" cảm giác tắm nắng cháy bỏng.
Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, thầm than một tiếng tu luyện thật sự là khổ a, Đặt mông ngồi xuống trên nham thạch nóng bỏng, nhất thời, Trên cái mông truyền đến cảm giác nóng cháy, Đã làm cho Tiêu Viêm một trận nhe răng trợn mắt. Ngồi xếp bằng lại, Tiêu Viêm không còn để ý tới trên mặt mồ hôi không ngừng tuông trào xuống, hai tay bày ra kết ấn tu luyện, Sau đó chậm rãi ổn đinh tâm thần.
Trạng thái tu luyện vừa mới được chuẩn bị xong, Tiêu Viêm liền phát hiện không gian chung quanh hỏa thuộc tính năng lượng bắt đầu hướng tới cơ thể chen chúc nhau mà đến, Tâm thần thuần thục đem năng lượng lưu chuyển vào kinh mạch luyện hóa, Cuối cùng quán chú tiến vào trong luồng khí xoáy, Mà tại lúc luồng khí xoáy xoay tròn được một vòng, Ngay sau đó bị quán chú tiến vào vị trí luồng tử hỏa diễm ở trung ương luồng khí xoáy
Tiếp nhận luồng thuộc tính Hỏa Đấu khí mang theo một chút mùi vị mặt trời chói chang, Tử hỏa diễm nhất thời bốc lên cao, Đợi đến khi thôn phệ xong, Tử hỏa diễm rất nhỏ tựa hồ trưởng thành thêm một ít.
Tại tâm thần quan sát kĩ, Tử hỏa diễm phát triễn rất nhỏ, Đều bị Tiêu Viêm thu vào trong mắt, Thấy tu luyện hiệu quả không tồi, Trong lòng hắn cũng có chút vui mừng lẫn sợ hãi, Đợi đến lần nữa hấp thu một hồi năng lượng ngoại giới, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt ra, Sau đó móc ra từ trong giới chỉ bình ngọc nhỏ chứa Tử nguyên tinh, Ngón tay cẩn thận dính vào một điểm bỏ vào trong miệng, Đầu lưỡi rất nhanh rụt vào, Sau đó nương theo nước bọt bị nuốt vào trong bụng.
Vừa mới nuốt Tử tinh nguyên vào trong bụng, Tiêu Viêm sắc mặt mãnh liệt đỏ lên, Da thịt vốn bình thường cũng bắt đầu có chút đỏ lên, nhận thấy được biến hóa của thân thể chính mình, Tiêu Viêm vội vàng lần nữa ổn định Tâm thần, vội vàng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, Bắt đầu hóa giải luồng năng lượng nóng bỏng hung mãnh bá đạo này.
Trên núi đá, Dưới mặt trời chói chang, Thiếu niên mồ hôi đầm đìa cắn răng tiếp nhận khảo nghiệm sí hỏa trong cơ thể, Giống như con nhộng tằm thống khổ trong khi phá kén hóa điệp.
Thống khổ qua đi, đó tựa hồ như lột xác sống lại! Chỉ bất quá, Quá trình lột xác cần phải khảo nghiệm thống khổ lại nổi lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...