Nửa năm sau.
Trịnh Uyên lại thăng chức, tôi vẫn là giảng viên như thường. Tiền lương hai bọn tôi gộp lại cũng nhiều.
Trịnh Uyên ngồi trên giường nói:
– Ngày mai chúng mình lại đi xem phòng?
Gần đây tôi với ảnh đang nhìn trúng một căn phòng, tuy hơi nhỏ nhưng đường xá không tệ. Tháng trước mẹ tôi đến thăm, dúi cho tôi một cái thẻ, cũng không ít.
Bà nói:
– Vốn định cho vợ con, nhưng giờ lấy mua phòng đi.
Tôi không nhận, bà vẫn kiên trì, nói cha cho tôi.
Tôi vừa nghe thì biết cha tôi bảo thủ nhưng mềm lòng. Nghĩ vậy, tôi cuối cùng vẫn nhận tấm thẻ đó.
Ngày ấy tôi về nhà, Trịnh Uyên lấy ra một cái thẻ, nói:
– Cha anh cho anh.
Tôi ngẩn ngơ, rồi cũng lấy ra tấm thẻ từ trong túi:
– Là mẹ em cho.
Bọn tôi ngẩn ra, rồi nhìn nhau cười. Vậy là coi như người nhà đã chấp nhận rồi.
Nghĩ vậy, tôi sung sướng nói:
– Được, vậy mai thanh toán nhà đi.
Tiền của bọn tôi + tiền người nhà > tiền nhà.
(bản QT không phải thế này đâu nhá, tui thích thì tui dịch vậy thâu)
Ngày hôm sau, bọn tôi đi xem nhà, không do dự mua luôn.
Phòng chưa được trang hoàng, vì thế tôi mới nói:
– Chỗ này là phòng khách, để cái sô pha bự bự vô, bên kia để ổ cắm. Vậy là em có thể vừa nằm sô pha vừa xem TV rồi. Bên kia là phòng ngủ, có thể để giường hơi bự. Sau đó…
Tôi hưng cmn phấn hoa chân múa tay, lên kế hoạch cho nhà chúng tôi.
Ảnh nhìn tôi cười, cầm tay tôi:
– Nhà chúng mình chắc chắn rất tuyệt. À mà còn có thể nuôi thêm con chó.
Tôi gật đầu, vẻ mặt đầy chờ mong.
Mặt trời chiều ngả về tây, ảnh chiều tà kéo bóng bọn tôi ra rất dài. Chúng tôi đứng ở ban công không lớn lắm, tưởng tượng về tương lai hạnh phúc sau này.
Phòng trang hoàng mất nhiều ngày mới xong, mấy tháng này chúng tôi tiêu phí tâm huyết không ít vào chuyện này. Có thể là vì đây là mái nhà chân chính đầu tiên của bọn tôi, nên bọn tôi đều rất cẩn thận.
Ngày dọn nhà, thu thập thiệt nhiều đồ chuyển qua nhà mới. Ở đây đã hơn một năm rồi, lúc dọn đồ cứ cảm thấy như đã cách một đời vậy.
Trịnh Uyên nói tôi cầm ít ít, tôi chọn chọn bỏ bỏ, vẫn luyến tiếc.
Ảnh bất đắc dĩ nói tôi hoài cổ, tôi cười nói lại:
– Nếu không hoài cổ, thì sẽ không ở bên anh.
Trịnh Uyên nghe vậy, làm bộ cả giận nói:
– Em dám.
Tôi nhăn mày, cầm lấy thứ gì từ trên mặt đất đi lên lầu.
Buổi tối, Trịnh Uyên nấu ăn mời Hứa Nhất Thanh với Hà Bân. Tôi nói, không muốn để hai người gặp mặt miễn xấu hổ.
Nhưng Trịnh Uyên nói:
– Là Hứa Nhất Thanh xin anh.
Ảnh nhớ lại lần Hứa Nhất Thanh gọi điện. Nội dung chính là Hứa Nhất Thanh còn yêu Hà Bân, muốn hợp lại. Lúc trước mẹ hắn sinh bệnh nặng, xem mắt chỉ là làm tròn đạo hiếu, không thật muốn kết hôn.
– Vậy giờ thì sao?
Tôi hỏi.
Trịnh Uyên im lặng một chốc, mới nói:
– Gần đây, mẹ cậu ấy qua đời rồi.
Dứt lời, tôi thổn thức không thôi, cái nhìn không tốt với Hứa Nhất Thanh cũng giảm bớt.
Chỉ có thể nói cuộc sống trêu người…
Biết được nguồn cơn, tôi cũng bắt đầu để bụng tới chuyện tái hợp Hà Bân với Hứa Nhất Thanh.
Hà Bân chắc chắn không muốn gặp Hứa Nhất Thanh, chỉ có thể gạt vậy.
Mới nghĩ, Hà Bân đã gọi tới:
– Thời Niên, tao ở dưới lầu nhà mày. Nhà mày lầu mấy?
– Lầu hai.
Tôi thấy hơi chột dạ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...