Reng.. Reng..
Chiếc điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng chuông ngân nga từng hồi từng hồi. Minh lơ đễnh vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, chẳng buồn nhìn vào màn hình mà nhấc máy kẹp vào tai.
“Chị, có chuyện gì?” Minh chăm chú nhìn vào tờ giấy trên tay vừa nói.
“Em còn hỏi có chuyện gì?” Từ bên kia đầu dây vang lên giọng nói con gái vô cùng tức giận.
“Ai lại chọc giận chị đây?” Minh lơ đễnh nói.
“Em còn vờ vịt chuyện ko liên quan đến mình.” Nguyệt tức giận nói.
“Chị lại có chuyện gì đây?” Minh vô cùng thờ ơ nói.
“Em lại cho người ta leo cây?” Nguyệt tức giận nói.
“Chị, em rất bận!” Minh chán nản nói.
“Bận bận bận. Có lúc nào em ko nói mình bận?” Nguyệt tức giận nói.
“Nhật Minh! Em có biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi ko?” Nguyệt chán nản hỏi.
“27″ Minh thản nhiên trả lời.
“Em còn biết năm nay em 27?” Nguyệt tức giận gào lên. “Nhật Minh, em định ở giá cả đời ư?”
“Nhưng chị, em rất rất bận!” Minh chán nản xoa thái dương mệt mỏi với cái chủ đề nguyên thủy này.
“Minh. Khi em 19 tuổi chị nói em đi tìm bạn trai, em nói em còn phải học. Khi em 23 tốt nghiệp chị hỏi em đã có thể kết giao chưa? Em nói em còn phải tìm việc. Khi có công việc em lại nói em cần ổn định lại việc làm đã. Bây giờ đã là 4 năm trôi qua. Em lại bảo em bận. Thật ra đến bao giờ em mới nghĩ đến chuyện có người yêu đây?” Nguyệt tức giận gào lên.
“Chị, em thật sự..”
“Đừng nói thêm lời nào nữa. Mai lập tức đi xem mặt cho chị!” Nguyệt tức giận gào lên.
“Chị!” Minh chán nản nói.
“Chị em gì? Mau mau đi xem mặt cho chị!” Nguyệt lạnh lùng ko cho cô đường lùi.
“Chị em đâu cần!” Minh chán nản nói.
“Ko cần ko cần? Em định làm ni cô chắc?” Nguyệt tức giận nói.
Minh chán nản thả người sâu vào ghế, cô chậm rãi thở ra 1 hơi, vô cùng mệt mỏi. Đối với cô công việc hiện tại cũng đủ làm cô muốn điên lên rồi. Hơn nữa, cô luôn nghĩ tình yêu ko thể nào gượng ép, lại càng ko phải ra chợ mua rau. Có muốn nhanh cũng chẳng nhanh nổi. Hơn nữa cô dự định tìm 1 người làm chỗ dựa, ko phải là đi ra chợ mua 1 con bù nhìn. Đột nhiên trong đầu óc nặng nề của cô hiện ra 1 hình ảnh vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đang nhắm nghiền của cô lập tức mở lớn, sự kinh hãi làm cho đồng tử của cô dãn ra. Đáng lý ra cô nên quên rồi mới phải.
“Nhật Minh em có nghe chị nói ko đấy?” Nguyệt tức giận chống nạnh hỏi cô.
“Em có nghe!” Minh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ấp úng trả lời.
Nghe cái giọng ấp úng của cô em gái, Nguyệt chán nản thở dài. Cô còn lạ gì cái câu trả lời em có nghe của nó nữa. Lần nào cũng vậy. Nó nghe nhưng dường như mọi lời nói của cô đều từ tai này chạy sang tai khác mà biến mất ko có tung tích. Đáng giận nhất là nó lại có thể trả lời vô cùng chắc chắn câu “em có nghe”.
“Nếu đã nghe rồi thì ngày mai ngoan ngoãn đi xem mắt cho chị. Em mà dám trốn lần nữa, chị nhất định sẽ dọn toàn bộ đồ đạc của em ra ngoài bắt em về sống với chị!” Nguyệt dùng giọng vô cùng kiên định nói.
“Chị. Em ko muốn dọn về mà!” Minh chán nản thở dài nói.
“Ko nhưng nhị gì hết! Nếu em ko muốn phải về sống với chị thì ngoan ngoãn đi xem mắt cho chị!” Nguyệt hậm hực nói.
Minh chán nản gục đầu xuống chịu thua.
“Em biết rồi. Mấy giờ ạ?” Cô thỏa hiệp.
Nguyệt khoái trí mỉm cười đắc thắng.
“Người này là nhân viên của anh rể em. Nghe nói giám đốc kinh doanh. Điển trai có tài ăn nói. Ngày mai chị đã hẹn gặp lúc 8h em mà đến muốn em chết chắc.” Nguyệt trước khi cúp máy còn ko an tâm phải lập tức đe dọa.
“Đã biết!” Minh chán nản nói. Sau khi cúp máy cô chán nản gục mặt xuống bàn đôi mắt thông minh mọi khi giờ nhắm nghiền lại vô cùng bất đắc dĩ. Cô như con mèo con đang lim dim mệt mỏi gục trên mặt bàn làm việc, hoàn toàn chẳng có tí sinh lực nào trong người.
“Lại sao thế?” một giọng nói thanh thanh mang theo chút trêu chọc vang lên.
Minh chán nản ngẩng đầu nhìn cô bạn đồng nghiệp đang dựa người vào bức vách ở bàn cô nhìn cô vô cùng thích thú. Như 1 con mèo vô cùng cáu kỉnh vì bị phá hoại thời khắc lười biếng, cô liếc xéo cô bạn thân 1 cái đầy hậm hực.
“Còn phải hỏi, vấn đề muốn thủa!” Minh nhún vai, bàn tay với lấy 1 que kẹo cắm trong ống bút trên bàn ném cho Quỳnh, cô bạn đồng nghiệp, rồi lại lấy 1 que ình.
“Lần này lại bắt vạ ai đi leo cây thế?” Cô gái nhận lấy que kẹo thản nhiên bóc ra nhét vào miệng, vừa ngậm kẹo vừa dựa người vào bức vách ngăn.
“Cũng ko biết. Nghe nói 1 tay giám đốc kinh doanh nào đó!” Minh nhún vai, gương mặt của con mèo vô cùng lơ đễnh ko hề quan tâm.
“Giám đốc kinh doanh? Chà, đích đến của chị cậu đúng là cao thật!” Cô gái vừa cầm que kẹo vừa há hốc miệng vô cùng ngạc nhiên nói.
Minh chẳng nói câu gì chỉ bình thản ngồi ngậm kẹo, để mặc cho cái người đối diện thả sức mà phát huy sở trường nói liên tục ko ngừng nghỉ.
“Cũng phải. Chị ấy có 1 ông chồng tuyệt như vậy mà. Làm sao có thể cho em mình lấy 1 người kém cỏi được!” cô gái vừa xoay tròn chiếc que trong tay vừa nói.
Minh chỉ có thể vừa ngậm kẹo vừa mỉm cười. Phải. Chị cô có 1 ông chồng rất giàu có. Phải nói chị cô lấy được 1 đại gia. Mặc cho anh rể của cô hơn chị gái cô 12 tuổi, nhưng anh rể cô rất tốt với chị cô. Dù có rất nhiều người nói chị gái cô bởi vì tiền mới cưới anh rể. Nhưng cô lại tin chị gái cô thật sự thích anh rể. Dù anh ấy ko đẹp trai, lại rất già, lại ko có sức hấp dẫn như những người yêu cũ của chị cô. Nhưng bù lại anh rể yêu thương chị gái cô thì ko ai có thê so sánh được. Cho nên, chị cô mới hạnh phúc nhiều như thế. Họ kết hôn cũng đã 2 năm, có với nhau 1 bé trai năm nay đã 1 tuổi, nhưng cô vẫn thấy họ luôn hạnh phúc như ngày đầu tiên. Cô thật sự đôi khi rất ngưỡng mộ. Đôi lúc về nhà 1 mình cô cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng cơn ác mộng trong lòng cô vẫn cứ kéo dài ko dứt. Làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Còn đang thần người trên ghế suy tư, thì kẻ nào đó bị bỏ rơi từ nãy tới giờ ko nhân nhượng mà vỗ vai kéo cô về hiện tại.
“Chuyện gì?” Minh giật mình ngước nhìn người con gái ở trước mặt.
“Sếp gọi!” cô gái vừa ngậm viên kẹo trong miệng vừa chỉ chỉ tay về hướng 1 người đàn ông trong bộ vest vô cùng chỉnh tề đang đứng ở cửa phòng họp.
“Sao thế?” Minh hơi nhíu mày nghi hoặc. Ko phải giờ này sếp nên đi đánh golf hay sao? Sao lại đột nhiên chăm chỉ ở đây vậy?
“Nghe nói là họp!” Quỳnh nhỏ giọng nói với cô.
Minh ngạc nhiên mở trừng mắt nhìn cô bạn thân ko tin nổi, chỉ thấy đối phương cho cô 1 cái gật đầu vô cùng tán thành.
Mặc dù vô cùng miễn cưỡng nhưng 2 cô cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo các nhân viên khác vào phòng họp.
Vị giám đốc lúc này đang ngồi rất nghiêm trang ở chiếc ghế chủ tọa, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Gương mặt mọi khi vẫn thiếu nghiêm túc hôm nay lại có thêm 1 chút tự đắc khó che giấu nổi.
Khi mọi người đã an vị, anh ta mới chậm rãi mở miệng.
“Trong thời gian sắp tới công ty chúng ta sẽ có 1 hợp đồng lớn. Cho nên tôi hy vọng mọi người sẽ nỗ lực nhiều hơn!”
“Hợp đồng lớn? Ko phải lại thiết kế phòng cho trẻ sơ sinh chứ?” Quỳnh nghiêng người nói nhỏ vào tai Minh.
“Cũng có thể là thiết kế wc cho khách sạn!” Minh nghiêm túc trả lời.
Ko biết là bởi vì ngồi quá gần lãnh đạo, hay tại vì thính lực của vị lãnh tụ này quá thính mà toàn bộ đoạn đối thoại của 2 nhân viên này bay vào màng nhĩ của giám đốc ko sót chữ nào.
“E hèm!” Vị giám đốc tức giận liếc mắt nhìn 2 cô gái 1 cái răn đe. Sau đó lại vô cùng kiêu ngạo thẳng thừng tuyên bố.
“Hợp đồng lần này nhất định sẽ nâng công ty chúng ta lên 1 tầm ới!” Dường như thấy được tương lai tươi sáng trước mắt, mà vị giám đốc bèn ngửa cổ lên nhìn mấy cái bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà.
Minh và Quỳnh cũng rất hợp tác ngước cổ nhìn lên trần xem xem rốt cuộc là cái tương lai ấy nó tươi sáng đến mức độ nào.
“Chà bây giờ mới để ý đèn phòng họp công ty chúng ta dường như ko đáp ứng đủ nhu cầu chiếu sáng thì phải!” Minh nheo mắt lại nói.
“Thảo nào lại thấy lờ mờ như vậy!” Quỳnh cũng nheo mắt nhìn bóng đèn trả lời.
Rầm!!
Cả phòng họp lập tức cúi đầu quay lại nhìn vị giám đốc vừa bực quá hóa giận mà đập bàn trước mặt.
“Lần này thật sự là 1 hợp đồng rất lớn!” Vị giám đốc vô cùng chắc chắn nói từng chữ.
Minh chớp chớp đôi mắt như con mèo con ngơ ngác nhìn giám đốc, em ko có ý kiến gì. Quỳnh ngồi bên cạnh thản nhiên cậy móng tay ko nói lời nào. Các thành viên khác của công ty vô cùng biết điều nhìn đi nơi khác xem có thể nhìn thấy tương lai mà sếp nói ở 1 góc nào đó hay ko.
Cái này ko thể trách ai được. Cũng chỉ là bởi vì mang tiếng họ là 1 công ty thiết kế, nhưng nên nói là 1 phòng thiết kế thì đúng hơn. Cả công ty bao gồm cả sếp tổng gồm có tất cả 8 thành viên. Trong đó chỉ có 2 cô và 1 bà chị kế toán nữa là giống cái. Văn phòng thiết kế này mới mở chưa tới 5 năm, các đơn đặt hàng đa số là làm cho nhà dân, hoặc đôi khi là 1 vài công ty tư nhân mới mở. Đơn đặt hàng lớn nhất từ trước tới nay của công ty là thiết kế lại WC cho 1 khách sạn tư nhân mới mở. Cho nên muốn nói hợp đồng lớn với 1 công ty nhỏ cũng là điều vô cùng khó khăn.
“Mọi người làm gì đó? Tôi đang nói hết sức nghiêm túc đấy!” Vị giám đốc nhìn nhân viên của mình 1 lượt vô cùng tức giận đập bàn.
“Sếp đừng nóng. Anh em nào dám nghi ngờ sếp!” Thủy vội vàng giơ ra nụ cười nịnh nọt, tiện tay đưa cốc nước cho sếp tổng kèm theo nụ cười quyến rũ.
“Ko nghi ngờ thì tốt!” Vừa cầm cốc nước ko quên liếc xéo 1 cái rồi mới cầm cốc tu 1 hơi.
“Vậy lần này đơn đặt hàng của chúng ta là gì?” Minh chớp chớp đôi mắt nhìn sếp tổng đang tu ừng ực nước mà hỏi.
“Thiết kế văn phòng!” Vị giám đốc đặt cốc xuống trả lời, gương mặt lại hơi có chiều hướng hếch lên theo phương thẳng đứng.
“Thiết kế văn phòng?” Lần này ko chỉ 2 tiểu yêu tinh há hốc miệng mà toàn bộ tập thể nhân viên vô cùng đồng lòng cùng kinh hãi ngạc nhiên.
“Đúng. Phải nói là thiết kế ko gian văn phòng cho 1 công ty.” Vị giám đốc bây giờ vô cùng tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.
“Sao?” Minh mở tròn đôi mắt nghi ngờ vô cùng.
“Hy vọng công ty này qui mô lớn hơn công ty chúng ta!” Quỳnh nhún vai bồi thêm 1 câu làm toàn bộ sĩ khí giảm xuống 1 nửa.
Vị giám đốc vô cùng cụt hứng nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn cô nhân viên yêu kiều của mình 1 cái, đủ để cô ấy có thể mua 3 cái quan tài mới đủ cho số lần ngã xuống của mình. Sau khi hằm hè xong, lãnh tụ của công ty vô cùng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.
“Mọi người an tâm, công việc lần này thật sự rất lớn. Công ty đó là 1 công ty địa ốc của HongKong muốn đầu tư vào nước ta. Văn phòng đại diện của họ đã thuê mặt bằng gồm 3 tầng lầu của khu building X, diện tích thiết kế lên tới trăm mét vuông. Chỉ sợ mọi người sẽ vất vả thời gian tới thôi!” Vị giám đốc vô cùng thỏa mãn nhìn các gương mặt đang há hốc miệng nhỏ dãi trước mặt mình. Dĩ nhiên là miếng mồi ngon ai có thể từ chối. Nhưng mà.. Đúng là luôn luôn có cái từ nhưng mà này làm cho người ta khó chịu.
“Giám đốc, công ty chúng ta ko quá lớn. Cũng ko có nhiều nhân viên. Đột nhiên làm 1 vụ lớn như vậy, liệu có kham nổi hay ko? Làm kịp tiến độ ko?” Minh hơi nhướng mày vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt ông sếp của mình. Mồi ngon ai chẳng muốn nhưng tự dưng lại nhận 1 công trình lớn như vậy, liệu có kham nổi hay ko? Hơn nữa, nghe nói những người nước ngoài yêu cầu lại càng cao. Đặc biệt là rất khó tính. Bọn họ thiết kế nhà dân thì được. Chứ làm văn phòng cho cả 1 công ty với diện tích lớn như vậy. Từ phòng họp, phòng làm việc, phòng giám đốc.. Có rất nhiều thứ phải suy tính kĩ lưỡng.
Lời nói của cô vừa thốt ra, y như quả boom nguyên tử hướng thẳng vào cái đám mê tiền mà quên thực tế trước mặt. Mọi người lập tức khép miệng lại, nuốt sạch nước miếng vào trong họng. Đôi mắt lo lắng lại dõi theo vị giám đốc đang ngồi chết chân trên ghế.
“Việc này. Tôi nghĩ là ko khó. Họ cho chúng ta thời gian 2 tháng!” Vị giám đốc vô cùng vui sướng nói.
Cả đám nhân viên lập tức giãn ra, trong mắt lại lóe ra ánh sáng vàng lấp lánh của giấy bạc. Ko ai bảo ai đều vô cùng thèm thuồng nhìn vào vị giám đốc đang ngồi đó, trong mắt hiện ra những con số ko ngừng nhảy ko phải theo hàng đơn vị như mọi tháng, mà là theo hàng triệu.
Minh hơi nhíu mày. Có đơn giản như vậy hay ko? Sao đột nhiên linh cảm cho cô biết đây chắc chắn ko phải là điều tốt đẹp đang tới. Cả người cô đột nhiên cảm thấy run nhẹ. Ko thể nào. Cô y như con mèo con cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nước. Cái cảm giác này, lâu lắm rồi cô có thấy đâu.
“Được rồi. Mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần. Ngày mai chúng ta đến hiện trường xem xét.” Vị giám đốc vô cùng vui vẻ cười nhìn đám nhân viên đang ngày 1 khí thế. Dĩ nhiên là có tiền ai lại ko muốn. Đặc biệt là người chủ như hắn.
Sau khi nghe được lời cam kết của sếp, công ty thiết kế lập tức rơi vào tình trạng ngùn ngụt khí thế, ý tưởng như bão lũ từ sông Hồng chảy về, giống như chị hận ko thể lập tức bắt tay vào việc để có thể nhìn thấy 1 cái tương lai vô cùng tươi sáng hơn bóng đèn huỳnh quang. Trước cái ko khí sôi trào chỉ hận ko thể kiếm tiền ấy thì lại có 1 con mèo con co ro trong góc bàn, trên tay cầm 1 gói khoai tây lơ đễnh đưa miếng khoai lên miệng nhau rau ráu.
Quỳnh tiến về phía bàn làm việc của cô, rất quen thuộc kéo 1 chiếc ghế ngồi xuống đối diện cô, bàn tay vô cùng tự nhiên thò với túi khoai tây nhón 1 miếng cho lên miệng.
“Lại suy nghĩ về việc cho người ta leo cây thế nào à?” Quỳnh vừa ăn vừa hỏi.
“Cho người ta leo cây cũng cần phải suy nghĩ?” Minh thoát khỏi suy nghĩ triền miên giơ gói khoai tây về phía cô bạn thân cho cô khỏi phải với.
“Vậy đang suy nghĩ chuyện gì?” Quỳnh khó hiểu nhìn con bạn thân. Trong khi mọi người thì đang phấn khởi được kiếm tiền thì có người lại đỏng đảnh ngồi đây suy nghĩ.
“Hợp đồng này, có vẻ ko đơn giản!” Minh nheo mắt lại, đôi con ngươi sáng lấp lánh tựa như hòn sỏi dưới mặt nước, ánh lên 1 tia sáng thông minh khó giấu nổi.
“Có gì mà ko đơn giản?” Quỳnh mở mắt nhìn con bạn, vừa nhét 1 miếng khoai tây vào miệng nhai giòn tan.
“Cậu thử nghĩ mà xem!” Minh hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nheo lại càng lộ ra vẻ gian xảo. “Công ty chúng ta có lớn ko?”
Quỳnh hơi nhíu mày, đứng lên nhìn 1 vòng qua chiếc bàn, trong văn phòng chỉ bằng cái lỗ mũi này kê cả thảy 7 cái bàn làm việc, nói là kê thực ra chỉ được coi là sắp xếp 1 cách có bố cục theo những người trong nghề nói, chứ nào có tí thiết kế hay kinh phí để tu sửa đâu. Nếu nói đây là cái lớp học thêm cho học sinh có lẽ cũng chẳng ngoa 1 chút nào. Sau khi khảo sát tình hình thực tế 1 vòng, Quỳnh ngồi lại vào ghế, vô cùng nghiêm nghị nhìn thẳng Minh mà nói.
“Nhà mình có lẽ còn lớn hơn!” Cô vô cùng thành thật trả lời.
“Công ty chúng ta từng có thiết kế được khen ngợi sao?” Minh lại thành thật hỏi tiếp.
“Đứa trẻ khen có được tính ko?” Quỳnh thò tay vào gói khoai tây vô cùng nghiêm túc hỏi.
Minh xem như câu hỏi này cô chưa từng nghe thấy.
“Công ty chúng ta có tiếng trong giới này sao?” Minh lại tiếp tục hỏi.
“Nếu có thì còn phải ngồi cầu mong tiền sẽ tìm đến chắc!” Cô thành thật trả lời.
“Giám đốc chúng ta là người quan hệ rộng sao?” Minh lại tiếp tục hỏi.
Quỳnh hơi nghiêng đầu nhìn qua bức vách kính vào trong văn phòng của giám đốc, thì bắt gặp ngay cảnh vị giám đốc ấy đang ngoáy mũi. Cô ngán ngẩm quay đầu lại, bất lực cúi gằm mặt.
“Làm sao có thể!” Vô vọng. Cô cảm thấy quá vô vọng. Tại sao cô lại có thể vào 1 công ty như thế này chứ? Có nên xin nghỉ việc ko nhỉ?
“Nếu vậy làm sao 1 công ty địa ốc nước ngoài đến đầu tư ở Việt Nam lại có thể biết chúng ta?” Minh chớp chớp đôi mắt rất to nói ra nghi vấn trong lòng cô. Nhưng vừa hỏi ra câu hỏi này, con mèo con lập tức cảm thấy run lạnh. Tại sao cô lại có cảm giác lạnh lẽo này nhỉ? Đã tám năm cô đâu có thấy cảm giác này nữa. Từ sau cái ngày mùa đông đó. 1 hìn ảnh lại thoáng hiện ra trong đầu cô làm cho bao cảm giác giá rét, buốt lạnh, đau đớn ấy lại như lập tức ùa tới làm trái tim cô giống như lại rơi vào làn nước lạnh 1 lần nữa.
Tòa nhà chung cư khu căn hộ cao cấp Y, tại tầng lầu thứ 28, căn hộ số 2801.
Một căn phòng khách sang trọng, một bộ sofa da đen bóng lộn đắt tiền, tấm thảm trải sàn mềm như nhưng làm cho đôi giầy da sáng bóng dù có bước đi mạnh tới đâu cũng ko tạo ra tiếng động. Đôi giầy da bóng loáng dừng lại trước ghế sofa, đôi chân thon dài nhẹ nhàng ngả ngớn ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, đôi giầy da bóng loáng nhẹ nhàng đung đưa vô cùng nhàn nhã.
Ánh mặt trời cuối ngày chiếu những tia sáng vòng vọt xuống tấm thảm làm những sợi lông tơ mềm mại mảnh mai được bao phủ bởi 1 lớp sáng trong suốt như sợi nắng, từng hạt bụi nhỏ phiêu đãng trong ko khí như những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng ko tiếng động rơi xuống thảm, chỉ có duy nhất 1 âm thanh nhỏ nhoi trầm thấp từ miệng của chủ nhân đôi giầy đang ngân nga hát 1 bài hát nào đó.
Người ngồi trên chiếc sofa vô cùng vui vẻ, khóe miệng hắn cong cong đầy vui thích, trong miệng lại đang lẩm bẩm ngân nga 1 khúc nhạc nào đó. Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy tâm trạng của mình tốt như vậy, cầm tập tài liệu đang để trên bàn lên, đôi mắt sắc bén của hắn ánh lên 1 tia sáng lấp lánh như vầng dương, nụ cười trên đôi môi mỏng lại càng khắc sâu hơn vài phần. Nhìn vào những bức ảnh chụp 1 người con gái đầy vui thích, hắn nheo mắt lại, rất nhẹ nhàng nói.
“Món hàng của ta, em tưởng em chạy được sao?”
“Hắt xì!!”
“Trời ạ, em lại ốm rồi hả?” Một giọng nữ vô cùng sốt sáng vang lên.
Minh vừa lấy tay day mũi vừa trả lời hết sức bình thản. “Em đâu có ốm, chỉ là hơi ngứa mũi thôi!”
“Em phải giữ gìn sức khỏe chứ! Chị thật ko an tâm, hay em dọn về ở với chị!” Nguyệt lo lắng nói.
Minh lập tức viện cớ chuồn khỏi hiện trường ngay lập tức. Cô giả vờ như lơ đễnh nghĩ ra điều gì đó.
“Chị, em có việc công ty. Có gì nói chuyện sau nhé!” Vừa nói rồi ko để cho bà mẹ trẻ kia nói thêm lời nào cô lập tức dập máy. Minh chán nản vứt điện thoại xuống ghế, đôi mắt trở nên thẫm lại nhìn xa xăm. Trong 1 thoáng vừa rồi, cô như cảm thấy chút ít hơi lạnh kì lạ. Giống như cô trở lại thời gian của vài năm trước đây. Mệt mỏi ngửa hẳn đầu ra sau, cô nhắm chặt đôi mắt lại, hàng lông mi khẽ run nhẹ. Có phải cô đang từ nhạy cảm chuyển thành quá đa cảm rồi ko. Ko thể nào có chuyện cổ tích lại trở thành sự thật lần thứ 2. Chắc chắn là do cô suy nghĩ quá nhiều. Minh lắc đầu đứng dậy khỏi ghế. Những lúc như thế này tốt hơn hết là nên ngâm mình trong nước nóng. Cô thật sự đã căng thẳng quá độ rồi.
Minh đứng dậy rời khỏi ghế, chiếc bóng cô in dài trên tường tạo lên 1 khoảng tối cao lớn, lại đen sẫm cô độc. Cô hoàn toàn ko ngờ rằng, ở phía bên đối diện nhà mình, dưới ngọn đèn đường heo hắt thiếu sức sống, trong con phố vắng bóng người qua, có 1 tàn thuốc lá đỏ rực vừa được thả rơi xuống đất. Một đôi mắt sắc bén sáng như chim ưng nhìn thẳng vào khung cửa sổ nhỏ của căn nhà đối diện, đôi mắt sâu thẳm chợt ánh lên chút tia sáng ấm áp, khóe môi mỏng lạnh lẽo mọi khi chợt giơ lên 1 nụ cười. Hắn hình như đã hiểu được, cảm giác ấm cúng cô từng nói là thế nào. Hắn thật sự rất chờ mong.
Lại 1 buổi sáng ban mai tới thành phố cổ kính Hà Nội, buổi sáng với âm thanh ồn ão của dòng người ngược xuôi lo toan cho cuộc sống làm cho Hà Nội trở nên căng tràn sức sống. Minh hòa mình vào dòng người lũ lượt ngược xuôi tới công ty, ngày hôm nay họ phải tới hiện trường để xem tận mắt cái công việc vĩ đại mà giám đốc họ mới nhận.
Vừa mới bước chân vào công ty, cô đã cảm thấy khí thế ngùn ngụt của công nhân viên nóng đến độ chuông báo khói sẽ phải kêu liên tục. Minh nhẹ nhàng nhón gót chân đi về phía bàn làm việc của mình. Thả người ngồi xuống ghế, cô gọi vọng sang bàn bên cạnh thăm hỏi hàng xóm.
“Này. Sáng nay tình hình sao rồi?” Minh nhỏ giọng hỏi.
Quỳnh thò đầu ra khỏi bàn, đẩy chiếc ghế bánh xe về phía bàn cô.
“Còn thế nào nữa. Ai cũng hừng hực khí thế muốn kiếm thêm tiền thưởng cuối năm. Từ sáng đến giờ cứ ngùn ngụt khí thế vậy đó. Mà cậu biết sao ko?”
“Chuyện gì?” Minh hơi nhíu mày hỏi.
“Ngay cả tên Quang suốt ngày đến muộn hôm nay cũng đột nhiên đi làm đúng g
iờ!” Quỳnh nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Ko thể nào!” Minh trợn tròn mắt khó tin nhìn con bạn thân.
“Tin thật 100%. Chính chị Hoa nói mà!” Quỳnh gật đầu khẳng định rất chắc chắn.
Minh há hốc miệng ko thể nào tin nổi nhìn con bạn thân. Cái người có thâm niên đi muộn bao nhiêu năm nay vậy mà đột nhiên hôm nay lại đi làm sớm? Có phải có vấn đề gì đó rất nghiêm trọng hay ko?
Quỳnh nhìn cô gật gù ra vẻ đúng là đáng sợ thật, tôi rất hiểu. Sau đó lại lấm lép nhìn đông nhìn tây 1 hồi, rồi lấy tay khoác vai cô kéo lại gần mình nói rất nhỏ.
“Mình còn nghe nói sáng sớm nay có người thấy Hoàng chải đầu!” Quỳnh nói vô cùng nhỏ đôi mắt lại lấm lép vô cùng.
“Cái gì? Ko thể nào!!!” Minh trợn tròn mắt há hốc miệng nói ko nên lời.
Quỳnh vô cùng quyết đoán gật gù cái đầu vô cùng thấu hiểu.
Dĩ nhiên các bạn sẽ tự hỏi tại sao 1 người chải đầu lại làm cho Minh kinh ngạc đến vậy. Với 1 người bình thường thì dĩ nhiên ko có gì đáng kinh ngạc, nhưng với 1 người số lần tắm rửa phải tính bằng đầu ngón tay trên 1 tháng thì việc chải đầu trở thành món hàng hiếm quá xa xỉ. Vậy nên mới có thể hấp dẫn những kẻ thích buôn dưa lê, bán dưa bở như 2 cô gái này.
Minh mở tròn mắt nhìn cái viễn cảnh người người sửa soạn, nhà nhà chải chuốt đang tràn ngập trong văn phòng. Lại nhìn sang bà chị kế toán hôm nay đột nhiên thướt tha đến kì lạ. Cô ko khỏi nhíu mày.
“Chị ấy đang làm gì thế?” Minh ngờ vực hỏi con bạn thân.
“Chuẩn bị đến hiện trường!” Quỳnh nhún vai.
Minh nuốt nước bọt mở trừng mắt. Kế toán cũng tham gia khảo địa với kiến trúc sư sao? Cô chớp chớp mắt 1 lúc, lại ngơ ngác nhìn con bạn thân, lại tiếp tục ngơ ngác. Ko biết qua bao lâu cô quyết định, hợp đồng này, chắc chắn sẽ tiêu tùng.
Mặc kệ cho đám người rục rịch bao nhiêu, mặc cho cái buổi đo đạc, khảo sát địa hình này có quan trọng đến thế nào, Minh vẫn thể thoát khỏi cái suy nghĩ ko phải cô đang đi làm việc, mà rõ ràng cô đang theo công ty đi du lịch. Chỉ khác là địa điểm du lịch ko phải là thắng cảnh, mà là 1 building giữa lòng thành phố.
Sau 1 hồi náo loạn, cả công ty thiết kế của cô cuối cùng cũng đi đến được nơi cần đến. Minh thật sự ko thể ngờ rằng, hóa ra giám đốc của cô, ngoài việc hay lười biếng gác chân lên ghế, hay ra vẻ kiêu ngạo, hay trốn việc đi chơi golf, hoàn toàn ko có phong thái của 1 người lãnh đạo lại có thể thật sự tìm được 1 công việc lớn như vậy.
“Woa! Rộng thật đấy!” Quỳnh tròn mặt nhìn ko gian hiện ra trước mặt. Cẩ 1 tầng lầu trống trơn diện tích mấy chục mét vuông lại càng làm cho tầm mắt của mọi người trở nên khoáng đạt.
Ngay khi cái cảnh sắc tươi đẹp này vừa đập vào mắt, những con người của công ty thiết kế lập tức chuyển sang giai đoạn kê khai danh sách cần hưởng thụ. Trong nhất thời tinh thần làm việc từ mức độ thiết kế phòng trẻ em lập tức thăng thiên lên thành cao ốc 18 tầng, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ thang máy. Vị giám đốc có vẻ vô cùng tự đắc cười kiêu hãnh, rất có phong độ hạ lệnh.
“Được rồi. Mọi người đi đo đạc xem xét để nghĩ ra phương án thiết kế đi!” Hắn nói vô cùng sảng khoái.
Mà cái đám người trong đầu đang tràn ngập tiền kia lập tức ko suy nghĩ mà vui vẻ đáp lại. Trong khi mọi người đang ngùn ngụt khí thế, Minh lại vô cùng lơ đễnh. Cô cảm thấy thật kì lạ. Càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ. Tại sao 1 công việc lớn như vậy lại có thể tìm đến công ty của cô chứ? Đi 1 vòng quan sát mọi thứ. Sàn nhà được lát đá hoa cương sáng bóng, những cây cột đá lớn nhãn nhụi, hệ thống chiếu sáng vô cùng hài hòa, dãy cửa kính dài tạo ra 1 tầm nhìn khoáng đạt ko gò ép. Nơi làm việc của những kẻ có đầu óc thật sự rất cao cấp. Chỉ nguyên việc có thể đứng ở đây phóng tầm mắt nhìn xuống dưới thôi cũng đã cảm thấy vượt trội hơn người rồi. Cô chẹp lưỡi, đôi mắt nheo lại sáng lấp lánh nhìn toàn cảnh trước mắt. Đột nhiên ko rõ tại sao cảnh vật thành phố với những mái nhà đông đúc, những con đường thẳng băng như những dải lụa dài trước mắt cô dần mờ đi. Thay vào đó là khung cảnh 1 miền sơn cước nào đó, với những rặng mây mù che phủ đồi non, những nếp nhà sàn giản dị lác đác khói bếp tỏa. Minh khẽ giật mình. Trái tim cô thót lại 1 nhịp lỡ làng, tựa như vừa bị ai bóp chặt. Tại sao cô lại vẫn cứ nhớ về thời gian đó? Minh cố gắng bắt buộc tinh thần mình tập trung vào công việc. Giờ cô cần ko phải là xao động, mà cô cần công việc của mình. Vừa lấy tay xoa xoa đầu, cặp lông mày hơi nhăn lại khó chịu, đôi môi hồng mím chặt lại 1 cách gượng ép. Được rồi, bắt tay vào công việc thôi.
Minh cẩn thận đi lại trong ko gian, đôi lúc lấy thước đo đạc rồi ghi lại vào 1 quyển sổ tay nhỏ của cô. Vừa đi cô vừa lẩm nhẩm điều gì đó, đôi lúc lơ đễnh cắn đầu bút chì suy tư. Sau 1 hồi loanh quanh và đo đạc tạm thời xong, cô lơ đễnh đứng dựa vào cây cột đá suy nghĩ, hoàn toàn mặc kệ cái ko khí đang sôi sục ở bên cạnh mình.
“Mọi người đã đến rồi!”
Ngay lúc này, đột nhiên 1 giọng nói vô cùng trầm thấp vang lên. Mặc dù ko nghe thấy những lời nói của đồng nghiệp, nhưng ko hiểu tại sao, giọng nói trầm thấp ấy cô lại nghe rất rõ ràng, giống như 1 tiếng chuông đồng ngân vang mãi ko dứt, cả người cô trong phút chốc trở thành đông cứng, toàn thân máu như ngừng chảy, trái tim cô dừng lại thật lâu, ngay cả hô hấp cũng ko dám. Chăc chắn là cô nghe nhầm, cô nghe nhầm. Chắc chắn là lầm rồi. Minh hít vào 1 hơi thật sâu, cho lồng ngực có thêm dưỡng khí. Lúc này cô mới có đủ can đảm để huyễn hoặc mình.
“Xin chào giám đốc!” Giọng nói của vị giám đốc đáng kính vang lên. Vui vẻ chạy tới bắt tay người vừa tới.
“Xin chào!” Vị chủ nhà nhã nhặn bắt tay lại, giọng nói trầm ổn lại 1 lần nữa vang lên. Hắn hoàn toàn ko cần đảo mắt cũng có thể thấy vô cùng rõ ràng, một ai đó đang trầm ngâm quay lưng lại với hắn. Thật ra hắn đã nhìn cô từ rất rất lâu. Ngay từ lúc bọn họ mới bước vào đây, đôi mắt của hắn đã nhìn thấy mỗi người con gái ấy. Hắn nhìn cô suy tư, nhìn cô chăm chú làm viêc, nhìn cô tập trung đến độ ko nhìn thấy ai khác, lại nhìn gương mặt lúc cô cắn bút gãi đầu. Tất cả làm cho bao nhiêu cảm xúc trong suốt 8 năm qua cứ như thác đổ xuống làm vỡ tan con đập cảm xúc của hắn. Nếu ko phải hắn là người sắt đá, nếu ko phải tính kiên nhẫn của hắn rất cao, có lẽ hắn đã ko trần chừ mà lao thẳng tới mà ôm chặt lấy cô. Nhưng vì đại cục, hắn phải cẩn thận. Nếu ko con mèo nhỏ hay sợ bóng sợ gió ấy sẽ bỏ chạy. Giống như 8 năm trước vậy.
Nghĩ tới đây, đôi mắt sắc bén của hắn bỗng lạnh lẽo, gương mặt cứng cỏi trở nên kiên định. Lần nay, hắn sẽ ko để cho cô thoát khỏi hắn 1 lần nữa.
Minh cố gắng điều khiển con tim đang loạn nhịp trong lồng ngực của mình, hít thở thật sâu để cố che lấp hơi thở nặng nề của mình. Trái tim của cô cứ phập phồng mãi ko dứt. Cô phải làm sao đây, cô trở nên mất bình tĩnh hoàn toàn. Cả cơ thể cô như thể đang thuộc về 1 người khác. 8 năm tại sao cô vẫn còn hồi hộp như vậy? Hơn nữa, ko thể là hắn ta, cô ko thể gặp lại hắn ta. Tại sao cô lại còn sợ bóng sợ gió như vậy? Trong suốt 8 năm qua, chỉ cần 1 bóng dáng giống nhau lướt qua, chỉ 1 chút âm thanh trầm thấp cũng làm cho trái tim cô run rẩy. Cho nên lần này chắc chắn lại nhầm lẫn.
Minh hít 1 hơi thật sâu, sâu y như bờ vực ko thấy đáy. Cuối cùng, cô mới có được can đảm để quay người lại. Nhưng chỉ 1 giây sau đó, cô lập tức hối hận. Giác quan thứ 6 của cô rất chính xác, ko phải cô trở thành đa cảm, mà là cô rất mẫn cảm với hắn mà thôi.
Tú Triết giương đôi mắt sắc bén long lanh lên, chăm chú nhìn cô. Con ngươi trở nên sáng rực rỡ như sao trời, khóe môi mỉm cười vô cùng hứng thú. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao chờ mong.
Ác mộng. Cô ko tin. Rõ ràng là ác mộng. Minh thà nghĩ rằng mắt cô hỏng, còn hơn tin vào sự thật trước mặt mình. Ko thể nào là hắn. Làm sao có thể là hắn? Cô cảm giác cả người mình cứng đơ, bàn tay đã lạnh toát như vừa được ướp lạnh. Cả gương mặt cô trở nên cứng đờ, ko rõ là bàng hoàng hay sợ hãi, nhưng dường như trái tim cô sắp vỡ ào trong lồng ngực.
Hắn đứng đó trong bộ vest đen tuyền 1 màu của bí ẩn, vẫn dáng người cao lớn bệ vệ như năm nào, vẫn gương mặt góc cạnh với làn da sạm màu khỏe khoắn, vẫn đôi mắt sắc bén tựa như dao cạo xoáy thẳng vào người cô giống như đang xuyên thấu qua trái tim đang đập thình thịch của cô, khóe môi của hắn lại giương lên, như trước đây hắn vẫn luôn cười với cô như vậy. Nụ cười trêu ghẹo, lại vừa có chút soi mói làm cho người ta phải nổi da gà.
“Hai người này là?” Vị giám đốc hoàn toàn ko cảm thấy cái ko khí oán hận trùng trùng hiện tại, lại ngây thơ ngu ngốc lái vấn đề sang 1 hướng khác.
“À! Họ là 2 phó tổng công ty chúng tôi!” Tú Triết nhã nhặn giới thiệu, ánh mắt lại hướng về Minh cười gian xảo.
Minh cảm giác cả người khẽ run. Trái tim cô giống như bị ai đó bóp 1 cái rất mạnh. Nam và Luân?
Hai người đàn ông nhã nhặn bắt tay chào hỏi giám đốc, đôi mắt lại vô tình lướt qua nhìn Minh. Họ khẽ mỉm cười với cô, nhưng lại bị cái sát khí ngùn ngụt từ 1 ai đó làm cho cứng miệng mà cúi đầu.
Minh cảm thấy run rẩy. Bàn chân của cô ko tự giác lùi từng bước, từng bước. Minh cảm thấy rõ ràng áp lực vô hình đang đổ ập xuống thân thể nhỏ nhắn của mình. Giống như cảm giác cô bị hắn đè lên người nặng nề ko thể thở nổi. Hắn thật sự quay lại?
Nhìn thấy dáng vẻ đang lén lút chuồn của cô, khóe môi hắn lại càng giương lên cao hơn, đôi mắt cú vọ ánh lên tia sáng thích thú. Hắn điềm nhiên thở ra vô cùng nhẹ nhàng, chân tiến về phía trước 1 bước.
“Đây đều là những thiết kế sư của công ty?” Hắn hơi nhướng mày nhìn vị giám đốc vô cùng nhã nhặn hỏi.
Vị giám đốc vô cùng hợp tác, giơ ra gương mặt nhìn thấy tiền sáng lấp lánh. Giám đốc vô cùng ngoan ngoãn, vừa cười vừa mau mồm mau miệng giới thiệu 1 vòng nhân viên với hắn.
Mà hắn.. hắn thế nhưng lại vô cùng tận tình đi bắt tay từng người 1. Ko phải chứ? Anh ta nghĩ anh ta là chính trị gia đang đi viếng thăm nước ngoài chắc? Hơn nữa, có cần thiết phải bắt tay từng người 1 như vậy ko? Cái công ty này thì có được mấy người chứ? Như vậy ko phải là..
“Cô ấy tên là Nhật Minh, là thiết kế của công ty chúng tôi. Tuy mới đi làm 3 năm nhưng năng lực rất tốt. Là nhâ
n viên nhiệt tình nhất công ty!” vị giám đốc vô cùng hớn hở giới thiệu.
“Rất vui được gặp cô!” Tú Triết mỉm cười, giơ bàn tay về phía cô, đôi mắt sáng lên thích thú.
Minh nhìn bàn tay to lớn ấy đang giơ ra, trái tim của cô giống như còi báo động đang hú liên hồi, cả người cô tê cứng, theo từng nhịp rung động trong lồng ngực. Cô cảm thấy lo sợ, nhưng mà trong trái tim cô lại len lỏi 1 chút hồi hộp. Tại sao lại hồi hộp? Cứ như thể điều mà cô chờ đợi bao lâu nay cuối cùng đã trở lại.
Nhìn được sự lưỡng lự trong đôi mắt của cô, Tú Triết cảm thấy trái tim mình thót lại. Hắn cố gắng thở ra thật nhẹ, đôi mắt lại có ánh lên thứ ánh sáng yêu chiều.
“Rất vui khi được gặp cô. Tôi là Tú Triết!” hắn nhẹ giọng nói rất thoải mái mà kéo lấy tay cô.
Minh nhíu mày, cảm giác rõ cái gọng kìm to lớn ấy đang giữ chặt lấy tay mình ko rời. Cảm giác rõ lòng bàn tay chai sạm của hắn, cảm giác thô ráp, lại gồ ghề ran rát lòng bàn tay của cô. Nhưng luồng hơi nóng từ bàn tay ấy lại càng khiến cho trái tim cô đập dữ dội hơn. Một cảm giác nóng bỏng làm cho trái tim phập phồng của cô như bị để trên chảo lửa.
Minh cố gắng rút bàn tay lại, nhưng cái tên khốn thích ra vẻ kia lại hoàn toàn ko có ý định hợp tác. Hắn giữ chặt lấy tay cô giống như chiếc còng số 8 cương cứng xích chặt cô lại. Minh trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn. Sau 1 hồi cắn răng cắn lợi nhưng đôi tay hoàn toàn ko nhúc nhích, Minh mới ngẩng đầu tức tối nhìn hắn ta.
Tú Triết thản nhiên nhìn cô, đôi mắt dịu dàng sáng lấp lánh. Bàn tay lại như hòn đá vẫn giữ chặt lấy tay cô ko rời. Khóe môi hắn hơi nhếch lên kiêu ngạo. Gương mặt hơi nhếch lên như đang thách thức cô vậy.
Minh tức giận cắn chặt môi, đôi mắt sáng lấp lánh của cô như vì sao bắc đẩu sáng nhất trên trời, đầy căm phẫn nhìn hắn. Gương mặt xinh xắn của cô trở thành cương nghị, nóng nảy. Nhìn cô lúc này y như con mèo nhỏ đang cáu kỉnh vì ko được cho ăn cá. Minh cắn răng cắn lợi lắc lắc bàn tay cố dứt tay nó ra khỏi hắn. Nhưng mặc cho cô đã thở phì phò, nhưng cái tay nặng trịch của hắn vẫn bám chặt như cục thịt thừa vào tay cô.
“Cậu làm gì vậy?” Quỳnh nhìn con bạn thân đang thở phì phì rồi lại cật lực bắt tay người ta như vậy thì vô cùng nghi ngờ. Từ lúc nào con mèo suốt ngày gặp chuyện thì trốn như nó lại thích bắt tay giao tiếp như vậy?
“Mình..” Minh nhăn mặt nhìn con bạn thân, bàn tay lại cố lắc lắc muốn thoát ra, gương mặt cô y như con mèo đáng thương đuổi theo cái đuôi của mình mãi mà ko bắt được.
“Tôi nghĩ hình như cô ấy rất thích nắm tay tôi thì phải!” Hắn nhẹ giọng nói, gương mặt vừa có chút gian xảo, lại mang chút đa tình. Bàn tay lại vô cùng ko an phận cầm chặt lấy tay cô lắc lắc.
Con mèo con hiện tại đang mở lớn đôi mắt to tròn của cô ấy, trừng trừng nhìn hắn. Chiếc miệng xinh xắn mở lớn ra đến mức có thể cho vừa 1 quả đại bác. Nhưng lại y như vực sâu ko đáy thu hút người ta muốn chìm sâu vào trong đó. Nếu có thể hắn thật sự muốn cúi xuống tìm kiếm hương vị ngọt ngào mà hắn vẫn luôn nhung nhớ hàng đêm.
“Nếu cô thích như vậy. Tôi ko ngại nắm tay cô thêm đâu!” Hắn nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, trong đó lại vừa ấm áp, vừa sủng nịnh, trêu chọc.
Hắn cố tình. Nhất định là cố tình. Nắm tay mãi? Có điên mới nắm tay 1 tên xã hội đen. Minh tức giận cắn chặt môi dưới, cả người run lên vì tức giận.
“Sao vậy? Vẫn thấy ít sao? Vậy thì..” Hắn dừng lại, hơi cúi người về phía cô.
Minh theo bản năng lùi người lại. Cô lo sợ trợn trừng mắt. Giác quan thứ sáu của cô nói với cô chắc chắn là có chuyện. Hắn ta lại đang muốn giở trò.
Tú Triết nhìn thẳng vào gương mặt đang vô cùng hoảng hốt trước mặt hắn. Một gương mặt bầu bĩnh với làn da trơn mềm, đôi mắt to tròn lấp lánh đang mở vô cùng lớn ngạc nhiên, đôi môi hồng tươi xinh xắn tựa như trái táo thơm ngát trên cành. Là gương mặt này trong suốt 8 năm qua hắn vẫn ko thể nào quên được. Là gương mặt này, 8 năm trước rời xa hắn. Là gương mặt này, dù cho có thế nào hắn cũng phải trở lại nơi này. Là gương mặt này, hắn nhớ nhung mỗi ngày ko dứt. Là gương mặt này, sáng như sao bắc đẩu luôn luôn dẫn đường cho hắn. Cô có biết ko, con mèo nhỏ? Tôi đã tìm được cô rồi.
“.. tôi nắm tay cô cả đời có được ko?” Hắn nói thật khẽ, giọng nói trầm ổn của hắn tựa như làn gió thoảng ve vuốt lên gương mặt đang vô cùng hoảng hốt của cô. Đôi mắt hắn nheo lại tràn ngập chút ấm áp hiếm có cùng với nụ cười ngọt ngào.
Minh cảm thấy yết hầu của mình khô ran, trái tim của cô vừa điên cuồng rung lên như điện thoại di động có cuộc gọi tới. Ko rõ tại tim co bóp quá nhanh làm thúc đẩy lượng máu lưu thông hay bởi vì cả người cô bởi vì hơi nóng của hắn mà đang bị hâm nóng lên nữa. Cô chỉ thấy mặt mình nóng bừng, trái tim thì giống như điên cuồng nhảy như con loi choi trong lồng ngực. Cô đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại xen lẫn chút ngọt ngào.. Khoan.. Ngọt ngào? Điên rồi!!
Minh tức giận cố giơ tay lên lắc mạnh. Nhưng cái kẻ trơ tráo ấy vẫn đang gần sát mặt cô dùng cái con mắt trố lồi của hắn mà nhìn cô như theo dõi. Bàn tay hắn lại thản nhiên nắm lấy tay cô chặt hơn 1 chút, sự mềm mại của cô làm cho trái tim căng cứng bao năm nay của hắn trở nên dịu dàng lạ lùng. Cái hắn cần chính là đây.
“Quí ông, anh nắm tay hơi lâu rồi đó!” Minh bực bội nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô ko cảm thấy ấm áp sao?” Hắn nhướng mày mỉm cười nhìn cô, vừa dịu dàng lắc lắc bàn tay của cô.
Minh cảm thấy sởn gai ốc. Trái tim của cô run lên như con nai sợ hãi chạy trốn. Đôi mắt to tròn của cô run rẩy đảo đi lại trong tròng mắt. Cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi. Cặp lông mày của cô nhíu chặt thật chặt, đôi mắt cũng trở nên mọng nước.
Tú Triết nhìn thấy đôi mắt mọng nước của cô làm cho trái tim hắn thót lại 1 nhịp. Có phải hắn đùa với cô hơi quá trớn rồi ko? Hắn nhẹ nhàng nới lỏng tay ra 1 chút.
Minh chỉ đợi có thế lập tức nhân cơ hội tên xã hội đen lơ là, mà giật mạnh tay mình ra. Trong 1 thoáng rời ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của hắn, Minh đột nhiên nghe 1 tiếng tích trong lồng ngực. Cái cảm giác lạnh băng của 8 năm trước dương như lại trở về. Cô bối rối mở lớn đôi mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn phản chiếu ngược lại trong mắt cô.
Tú Triết giống như bị đẩy xuống địa ngục. Cảm giác hụt hẫng của 8 năm trước lại 1 lần nữa trở lại, giống như 1 nỗi ám ảnh lặp đi lặp lại mãi ko dứt. Cái cảm giác trống rỗng lại 1 lần nữa làm cho lồng ngực của hắn rét lạnh. Hắn đã nói với hắn hàng trăm lần sẽ ko bất cẩn thêm 1 lần nữa, nhưng cuối cùng cô lại 1 lần nữa thoát ra khỏi tay hắn. Ko được!
“Đại ca!” Nam vội vàng huých nhẹ vào vai hắn 1 cái, cố gắng ngăn cản hắn tiến lên.
Tú Triết bị đồng tác của Nam chặn lại, lúc này hắn mới để ý tới những người ở xung quanh mình. Lúc này hắn mới thấy hình như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chính mình. Hắn khẽ e hèm 1 tiếng, quay lại gương mặt bình thản mọi ngày.
“Mọi người đã đo đạc xong chưa?” Hắn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra nói.
“Công việc đã gần xong rồi ạ!” Vị giám đốc vui vẻ tươi cười đầy hiếu khách nói.
“Tốt lắm. Tôi hy vọng công việc sẽ xong thật sớm.” Tú Triết thản nhiên cười.
“Dạ dĩ nhiên chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành đúng hạn. Bản thiết kế sẽ có trong 2 tuần.” Vị giám đốc vô cùng tươi cười nói.
“2 tuần?” Tú Triết hơi nhíu mày, đôi mắt lại vờ vô tình liếc qua nhìn cô. “Như vậy liệu có kịp hoàn thành đúng hạn ko? Còn phải lát lại toàn bộ sàn nhà, thay đèn trần, sơn lại tường nữa!”
“Anh đứng lại! Anh mau đứng lại cho tôi!” Minh vừa thở hồng hộc vừa giơ tay lên chỉ thẳng vào tên đang đi vô cùng thản nhiên kia.
“Đại ca!” Luân ái ngại vừa nhìn cô, lại quay sang nhìn đại ca đang thản nhiên bước đi.
Nam im lặng bước theo Tú Triết, chỉ có im lặng quay đầu nhìn Minh đang chạy theo bọn họ ở đằng sau. Cô gái mà đại ca chờ đợi suốt 8 năm, cô ta dường như quyến rũ hơn nhưng lại có vẻ trẻ trung lạ lùng.
“Anh lập tức đứng lại cho tôi. Tôi đang gọi anh đấy có nghe ko hả?” Minh tức giận vừa bước đi vừa gào lên.
“Gọi là chồng!” một giọng nói trầm thấp vang lên.
Minh giống như vừa nghe 1 tiếng sét đánh giữa trời quang. Hắn ta vừa nói gì?
“Anh vừa nói cái gì?” Minh ko tin được nhìn theo bóng lưng của ai đó nghi ngờ hỏi.
“Gọi tôi là chồng tôi sẽ nghe!” Hắn lạnh lùng đứng yên tại chỗ ko thèm quay đầu lại, chỉ để lại giọng nói trầm thấp của chính mình.
“Anh.. Anh..” Minh cảm giác lưỡi mình vừa bị nuốt vào trong.
Tú Triết đứng im trong vài giây, sau đó lại thản nhiên sải bước chân dài kiêu ngạo của hắn rời khỏi hiện trường.
“Minh! Minh à!”
Minh chán nản quay sang nhìn vị giám đốc đang khóc ko ra nước mắt ở bên cạnh mình, lại nhìn 1 lượt những gương mặt đang hốc hác như chết trôi của tập thể công nhân viên công ty. Cô tức giận thở hắt ra 1 cái.
“C H Ồ N G!!” nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ cái, cô tức giận đến xì khói.
Tú Triết vui vẻ nở nụ cười, bước chân lập tức dừng lại. Nhưng ngay lúc hắn xoay người lại đối diện với cô, gương mặt lại trở về bộ dáng thờ ơ mọi ngày.
“Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi, trong đáy mắt lại tràn ngập ý cười.
Minh chán nản đảo con mắt to tròn 1 vòng, thở hắt ra 1 hơi chán nản, mới có đủ kiên định mà đi nói chuyện với tên xã hội đen này.
“Anh nói là lát lại toàn bộ nền nhà, sơn lại tường cũng như thay lại hệ thống chiếu sáng?” Minh trừng mắt nhìn hắn.
“Phải!” Hắn trả lời vô cùng nhẹ nhàng.
“Vậy đâu phải chỉ là thiết kế văn phòng?” Minh siết chặt tay tức giận nhìn hắn. “Thời gian 2 tháng ko thể kịp làm từng ấy việc!”
“Hợp đồng của chúng ta đã ký. Hơn nữa trong hợp đồng cũng viết rõ sẽ làm cho tới khi bên A hài lòng mới thôi!”
Minh tức giận quay sang lườm vị giám đốc đang đứng bên cạnh mình. Chỉ thấy dưới sự áp bức của tầng lớp lao động địa chủ đang vô cùng khúm núm đứng đó. Minh ko còn lời nào để nói chỉ trừng trừng nhìn vào kẻ đang đứng đối diện mình, sau 8 năm áp lực của hắn vẫn ko hề thay đổi. Nhưng cô ko sợ, 8 năm trước cô có thể đối mặt với hắn, vậy thì bây giờ tại sao cô lại ko thể đối diện với hắn?
“Nhưng chúng tôi chỉ nhận trang trí lại văn phòng chứ ko bao gồm cả thi công dự án!”
“Vậy tường và sàn nhà ko nằm trong nội thất ư?” Hắn nhướng mày nhìn cô.
“Cái này..” Minh cảm nhận trong miệng có vị gỗ đắng ngoét. Dĩ nhiên là phân mảng tường, hay màu sắc sàn nhà cũng là 1 phần của nội thất nhưng mà..
“Trong hợp đồng ghi rõ bên B chịu trách nhiệm toàn bộ nội thất văn phòng, hơn nữa còn phải theo yêu cầu của bên A.” Hắn khoanh 2 tay trước ngực nhìn cô thích thú.
“Như vậy là công ty anh đang bắt chẹt chúng tôi! Chúng tôi ko thể hoàn thành trong 2 tháng khối lượng công việc như vậy được!” Minh tức giận gắt lên.
“Ko thể hoàn thành?” Hắn chau mày, gương mặt lại hiện rõ ý cười.
Minh bĩu môi nhìn hắn. Rõ ràng hắn đang muốn làm khó công ty nhỏ này mà thôi.
“Phải. Hủy hợp đồng!” Minh nói vô cùng chắc chắn.
“Hủy hợp đồng?” Hắn cúi người gần sát mặt cô nở 1 nụ cười gian xảo.
Minh nheo mắt lại nhìn thật kĩ gương mặt đang cười đểu cáng của hắn. Đôi mắt to tròn của cô sáng lấp lánh như ánh sao tràn ngập kiên định nhìn hắn.
“Hủy cũng được nhưng trước hết phải thanh toán tiền bồi thường hợp đồng trước đã!” Hắn mỉm cười nói.
“Trả thì trả. Chúng tôi ko thể làm hợp đồng này được!” Minh kiên định trả lời.
Nhưng hình như có 1 người rất rất ko hài lòng với câu trả lời này của cô. Bởi vì có 1 kẻ nào đó đang túm chặt tay cô mà lắc đầu cật lực. Minh hơi nhướng mày nhìn vị giám đốc đang khóc ko ra nước mắt, trông vô cùng hoang mang đứng ở đó.
“Giám đốc chuyện gì?” Minh nhẹ giọng hỏi.
“Ko được hủy hợp đồng?” vị giám đốc vô cùng nhỏ giọng nói.
“Hả?” Bởi vì giọng nói thều thào thiếu muối của giám đốc Minh hoàn toàn ko lọt được vào tai, cô mở lớn đôi mắt nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tiền bồi thường hợp đồng là 5 tỷ!” một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cái gì?” Toàn bộ tất cả nhân viên công ty thiết kế ko hẹn mà cùng há hốc miệng gào lên.
“Anh vừa nói cái gì?” Minh trợn mắt nhìn hắn.
“Dạo này tai em kém vậy sao?” Hắn cười cợt nói.
Minh tức giận cắn môi trừng mắt nhìn hắn. Nhưng càng trừng mắt hắn lại càng tỏ ra vui vẻ làm cho cơn giận trong người cô đã vượng lại càng thịnh.
“Minh, chúng ta ko thể hủy hợp đồng!” Vị giám đốc bây giờ mặt đã xanh mét ko còn giọt máu.
“Cái gì?” Minh trừng mắt nhìn vị giám đốc khó hiểu.
“Chúng ta ko thể chi trả nổi khoản bồi thường đó đâu!” vị giám đốc cố gắng nhỏ giọng, trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi bởi vì những ánh nhìn như dao bầu của đám công nhân viên.
“Nhưng chúng ta cũng ko thể nào làm từng ấy yêu cầu chỉ trong 2 tháng!” Minh tức giận nói.
“Vậy..” Vị giám đốc cúi gằm mặt thở dài.
Tú Triết im lặng nhìn gương mặt bất đắc dĩ của cô mỉm cười, gương mặt tức giận mà hắn nhớ nhung bao nhiêu ngày tháng, cuối cùng hắn đã được thấy rồi.
“Muốn giải quyết hợp đồng ko phải ko có cách!” Hắn bình thản nói.
Minh lập tức quay mặt ra nhìn hắn, đôi mắt cô nheo lại chăm chú theo dõi biểu hiện trên mặt hắn.
“Bằng cách nào?” Minh nhíu mày hỏi.
Tú Triết nở 1 nụ cười thỏa mãn, rút trong túi áo ra tờ giấy, khẽ cúi đầu ghé sát lên bờ vai cô.
“Muốn giải quyết chỉ cần em tới là được!” Hắn nhẹ giọng nói. Nói rồi xoay người bước đi để mặc 1 con mèo nhỏ đang dựng lông đứng chết cứng tại chỗ.
Khi vực để xe tầng hầm vang lên những tiếng bước chân dồn dập, 3 đôi giầy da sáng bóng loáng dừng lại trước 1 chiếc xe đắt tiền.
“Đại ca!” Luân ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình bối rối hỏi.
Chỉ thấy người đằng trước đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rất khoái trá. Luân chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn cái kẻ mới 1 giây trước còn lạnh băng bây giờ đã cười giống như lên cơn vậy.
“Đại ca.. có vấn đề gì sao?” Luân nhỏ giọng hỏi.
“Còn phải hỏi sao?” Nam nhún vai trả lời. Đại ca đã chờ đợi ngày này suốt 8 năm rồi.
Văn phòng công ty thiết kế X vào 1 buổi chiều địa ngục, bầu ko khí nặng nề u ám bao trùm lên toàn bộ 8 con người của công ty thiết kế này. Nhuệ khí hừng hực sáng nay toàn bộ đã tiêu tan theo gió.
Minh vừa cầm cốc café vừa pha bước ra phòng làm việc. Còn đang thưởng thức hương vị café mới pha thì đột nhiên cô bị 1 con tinh tinh chặn đường.
“Nhật Minh!” giọng nói thống khổ vang lên.
Minh trợn mắt cảnh giác lùi lại 1 bước, chăm chú nhìn vào con tinh tinh đang khóc ròng trước mặt mình.
“Xin cô!”
“Ngừng!” Cô giơ tay lên chặn miệng con tinh tinh kia lập tức. Tiếp tục đi ko thèm ngoảnh lại.
“Minh, cô ko thể..”
“Tôi rất tàn nhẫn!” Ko buồn quay đầu lại mà trả lời vô cùng lạnh lùng. Đủ tàn nhẫn chưa?
“Minh, cô nỡ nhìn thấy..”
“Phá sản thì đi xin việc khác thôi mà!” Vẫn tiếp tục bước đi.
“NHẬT MINH!!!” Tiếng hét của cả 7 thành viên còn lại của công ty thật sự là lực lượng đông đảo, làm cho cốc café trên tay Minh suýt nữa thì đổ toàn bộ ra ngoài.
“Cô ko thể thấy chết mà ko cứu!” 1 người ôm chân trái của cô.
“Con chị còn phải đi học thêm, bây giờ chị ko thể thất nghiệp!” 1 người ôm chân phải.
“Tôi đang tiết kiệm tiền cưới vợ! Tôi ko thể thất nghiệp được!” 1 người khác ôm tay cô khóc ròng.
Minh nhăn mày nhìn cái đám người đang bám cứng lấy mình nhăn mặt, lỗ tai giống như bị tra tấn làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Vậy mọi người muốn tôi phải làm sao đây?” Minh chán chường hỏi.
“Đi gặp tổng giám đốc bên kia!!” Tất cả nhân viên công ty đều đồng thanh trả lời.
Được rồi, được rồi. Minh biết rõ đây là 1 cái bẫy. Ko phải nói ngay từ đầu hắn tìm tới công ty cô đã là 1 cái bẫy, nhưng đáng tiếc là cô đã quá mất cảnh giác. Và hiện tại cô lại đang phải lao đầu vào cái bẫy chết người ấy.
Đứng trước cánh cửa căn phòng khách sạn, bàn tay cô run rẩy. Minh giơ tay lên định bấm chuông, nhưng ngón tay cô run lên hoàn toàn ko có sức. Cô nhắm mắt lại, hít sâu vào 1 hơi lấy can đảm, sau đó rất nhanh ấn mạnh chiếc chuông rồi lập tức nhả ra. Trong lòng cô niệm hàng ngàn lần câu: hắn đi vắng.
Tích tắc.. tích tắc..
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong dãy hành lang vô cùng yên ắng của khách sạn, chỉ có tiếng hít thở cùng với tiếng nhịp tim loạn nhịp của cô. Minh chăm chú nhìn cánh cửa trước mặt vẫn im lìm như ko có người ở. Sau 1 phút chờ đợi, cô nháy mắt mấy cái, ko hề đắn đo xoay người bước đi.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cái cánh cửa vẫn câm như hến mọi khi lại đột nhiên lắc người mở ra.
Minh trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng mới mở, con mắt tràn ngập kinh ngạc, cùng thất vọng.
“Thật ko có thành ý chút nào! Em mới ấn chuông có 1 lần thôi mà! Đây là thành tâm muốn đến bàn thảo hợp đồng của em sao?” Hắn dựa người vào cửa, khoanh 2 tay trước ngực nhìn cô mỉm cười bất đắc dĩ nói.
Minh nhăn mặt nhìn hắn bực bội. “Người ko có thành ý ngay từ đầu vốn là anh!” cô lườm hắn 1 cái rồi lướt qua người hắn đi vào phòng.
Tú Triết chỉ im lặng nhìn con mèo con bực bội lao vào phòng, khóe môi nhếch lên ko thể kéo xuống được. Trong lòng hắn lan tràn 1 chút ngọt ngào.
“Uống đi!” hắn chậm rãi đặt 1 cốc sữa lạnh trước mặt cô, thản nhiên nở nụ cười.
Minh chăm chú nhìn hắn, gương mặt của cô giống như bị ai đó hơ qua lửa, trái tim của cô đập thình thịch, thình thịch liên hồi, tay chân cô cũng trở nên luống cuống kì lạ. Tại sao cô lại trở nên mẫn cảm với từng cử chỉ của hắn như vậy?
Rụt rè và nhút nhát ko phải là bản chất của cô. Minh siết chặt bàn tay lại, đôi mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Đôi tay nhỏ nhắn của cô ko còn run rẩy nữa, vô cùng bình tĩnh cầm lấy cốc sữa mát lạnh trên mặt bàn, từ từ đưa lên miệng hớp 1 hớp. Mùi sữa tươi béo ngậy thơm mát làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tâm tình của Minh cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt của tên xã hội đen nào đó.
“Tôi đến rồi còn bản hợp đồng thì sao?” Cô dùng giọng vô cùng bình thản nói với hắn.
“Nhóc con, em làm anh đau lòng đấy. Bao nhiêu năm ko gặp, em chỉ có câu này để nói thôi sao?” Tú Triết mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô trên sofa.
“Anhh định làm gì?” Minh vô cùng cảnh giác lập tức xích người ngồi sang 1 bên.
“Em nói thử xem!” Đôi mắt sắc bén của hắn sáng lấp lánh ý cười, trên miệng nở nụ cười gian xảo nhìn cô.
Minh cố gắng lùi người vào sâu trong ghế, trái tim của cô như quả mìn đang muốn nổ tung lồng ngực bất cứ lúc nào. Bối rối, cùng lo lắng làm cho cô cảm thấy vô cùng bức bối.
“Thật ra anh muốn sửa hợp đồng như thế nào?” Minh nheo mắt lại, tự trấn áp từng cơn rung động của mình để đối diện trực tiếp với hắn.
“Em có thể ko nói về công việc được ko?” Đôi mắt sắc bén của hắn trở nên vô cùng nhu hòa dịu dàng nhìn cô. Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên má cô, nhẹ nhàng xoa xoa đôi má mềm mại của cô. Cảm giác làn da mềm mại của cô lan tỏa trong lòng bàn tay cứng rắn của hắn làm cho trái tim hắn cũng trở nên yếu mềm.
“Anh.. Anh làm cái gì vậy?” Minh lo lắng nhìn hắn lắp bắp.
“Khi đó làm sao em về được nhà?” Gương mặt hắn hiền hòa nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đen sẫm lại nhu tình.
“Hả?”
“Buổi tối 8 năm trước!” hắn nhẹ giọng nhắc nhở, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
“Cảnh sát đưa ra về đồn sau đó liên hệ với người nhà!” Cô nhỏ giọng trả lời, hoàn toàn bị hút vào đôi mắt ẩm ướt của hắn.
“Trên đường đi ko bị ốm chứ?” Hắn lại nhỏ nhẹ hỏi.
“Ko!” Cô ngoan ngoãn trả lời.
“Về nhà rồi có vui ko?”
“Dĩ nhiên!” Minh lại lơ đễnh trả lời, trên môi ko giấu nổi ý cười.
Tú Triết trầm lặng nhìn nụ cười trên gương mặt cô, đôi mắt của hắn có chút ánh sáng yếu ớt khó hiểu. Nụ cười trên gương mặt hắn có chút yêu chiều, lại vừa có chút thê lương hiếm thấy. Bàn tay ôm má cô vẫn vuốt ve làn da trơn mềm của cô luyến tiếc muốn buông ra. Hắn thật luyến tiếc, luyến tiếc nụ cười của cô lại thiếu hắn.
“Vậy, thời gian đó có nhớ tôi ko?” Hắn ngập ngừng hỏi, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô chờ mong.
Minh mở tròn mắt nhìn chăm chú kẻ đối diện mình. 8 năm, gương mặt góc cạnh của hắn lại càng trở nên cứng cỏi hơn, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt sắc bén sáng ngời như thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của người khác, nhưng lại ấm áp đến mức làm cho cô cảm thấy run rẩy. Cô thật sợ hãi đối d
iện với ánh mắt ấy.
“Tôi..” Minh bối rối ko biết phải mở miệng thế nào, gương mặt cô đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ.
Nhưng cái kẻ vẫn mãi ngắm nhìn cô đã ko còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn như con chim cắt ập xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô. Hắn hôn thật sâu, thật sâu, như muốn hút hết tinh khí của cô ra khỏi cơ thể, để bù đắp cho những tháng ngày xa cách.
Bị bất ngờ về hành động của hắn, Minh mở trừng mắt. Hắn làm cái gì thế này? Điên rồi sao? Cô mở lớn mắt ko tin nổi cái gương mặt đang gần rất gần, nhưng từng cử động của hắn lại làm cho trái tim của cô run rẩy mà đập liên hồi. Minh cảm thấy bối rối, bởi vì chính cô cũng ko thể phân định mình trái tim cô đập nhanh là bởi vì bất ngờ bị tập kích, hay là bởi vì chính hắn mà loạn nhịp. Nhưng dù là vì lý do gì, cô cũng ko cần biết, cô nhất định phải bắt hắn tránh xa cô ra.
“A!” Tú Triết nhíu mày miễn cưỡng buông cô ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô giận dữ.
Minh mặc kệ gương mặt lạnh lẽo như dao cạo của hắn, cô trừng mắt tức giận nhìn hắn.
“Anh làm cái trò gì thế hả?”
Tú Triết cảm thấy vị máu tanh tanh trong miệng, ko ngờ mèo con răng càng ngày lại càng sắc, mới cắn 1 chút đã chảy máu rồi. Anh lạnh nhạt nở nụ cười, thích thú với mùi vị của máu hòa với mùi hương ngọt ngào của cô trong miệng, cảm giác giống như con thú săn mồi say sưa hưởng thụ.
“Chẳng nhẽ em ko biết sao?” Hắn mỉm cười đầy thách thức.
Minh tức giận cắn chặt môi, cảm giác gương mặt đã méo xẹo giật giật. Minh tức giận trừng mắt với tên xã hội đen trước mặt, mặc kệ là mặt tối của xã hội đến đâu, cô vẫn ko cần quan tâm. Cầm cốc sữa trên bàn, cô thản nhiên giơ lên uống 1 hơi nửa cốc, rồi mạnh tay đập xuống bàn.
“Nói chuyện công việc được chưa?” Cô nghiêm nghị hỏi hắn.
Hắn hơi nhíu mày vẻ ko hài lòng, thu lại 2 bàn tay khoanh trước ngực hắn vô cùng điềm nhiên hỏi.
“Ngoài công việc, ko còn gì khác để nói sao?” Hắn dùng đôi mắt sáng ngời để nhìn cô, như cố gắng phát hiện bất cứ tia sáng khác thường nào trong đáy mắt của cô.
Minh hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt 100% lưu manh xã hội của hắn, sau đó vô cùng ko kiêng nể, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
“Giám đốc nếu như ngài ko có thời gian rảnh, vậy tôi xin phép đi trước. Bao giờ có thời gian bàn công việc thì chúng ta hãy gặp lại!” Cô nói vô cùng rõ ràng, kiên định như thể sợ nếu chỉ 1 giây lơ là chính cô sẽ dao động.
“Khoan đã!” Tú Triết lên tiếng ngăn cô lại. Được rồi, em thắng. “Bàn công việc đi!” hắn nhẹ nhàng nhả ra 1 câu.
Minh tức giận trừng mắt liếc hắn 1 cái, mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Giám đốc công ty chúng tôi ko thể đảm đương khối lượng công việc lớn như vậy trong từng ấy thời gian!” hoàn toàn ko vòng vo, cô ngẩng cao đầu đối diện với hắn. Muốn lát gỗ sàn lại cũng phải đợi keo khô, muốn sơn tường rồi trang trí cũng phải đợi tường khô. Hai tháng với 3 tầng lầu công ty cô kiếm đâu nhiều nhân công như vậy?
“Nếu như vậy ngay từ đầu đừng nên kí hợp đồng!” hắn thản nhiên vắt chân cầm lấy cốc café mới pha từ từ đưa lên miệng.
“Giám đốc, ban đầu anh ko nói chúng tôi phải sửa lại cả sàn nhà và tường!” Minh nghiến răng nghiến lợi cố gắng giữ chút lịch sự sắp bị bốc hơi của mình.
“Nhưng trong hợp đồng cũng ko nói chỉ cần các người đặt bàn ghế! Hợp đồng ghi rõ ‘sẽ làm cho bên A hài lòng tuyệt đối’, cô đã đọc kỹ hay chưa tiểu thư?” Hắn nói giọng mỉa mai nhìn cô cười vô cùng đắc thắng.
Minh cảm giác nếu ko phải có thịt chống đỡ thì đảm bảo xương ngón tay cô đang đâm xuyên qua xương bàn tay. Lão giám đốc chết tiệt. Mọi người trong công ty nói cấm có sai, ngoài chơi gofl ra hắn ta hoàn toàn chẳng giúp được gì cho đời. Đúng là đồ bất lực. Nhưng bây giờ ko phải lúc nói việc bất lực của hắn. Minh thở hắt ra hơi, cố gắng dùng bao nhiêu năm tu dưỡng của mình cầm cự ko nổi điên.
“Nhưng làm ăn thì điều kiện cũng phải hợp lý. Một bản hợp đồng mập mờ như vậy rõ ràng giám đốc đang muốn làm khó chúng tôi!” cô cố gắng nhỏ nhẹ hết sức, nhưng vẫn ko giấu nổi tiếng kèn kẹt của 2 hàm răng đang đua nhau.
Tú Triết thích thú nhìn cô, nghe giọng nói kiên nghị của cô, cùng với đôi mắt lấp lánh sáng kiên cường làm cho hắn bật cười. Mèo con rồi cũng phải trưởng thành, cô ấy đã chín chắn hơn ko còn là 1 con mèo lúc nào cũng giơ vuốt, nhe nanh nữa. Nhưng cùng với thời gian sự kiêu ngạo đỏng đảnh của cô ấy chỉ có tăng chứ ko hề giảm.
“Thương trường là chiến trường, chỉ nên trách công ty các người ko chịu đọc kỹ hợp đồng!” hắn thản nhiên.
Nếu nói cô ko giận rõ ràng là đang nói dối. Hiện tại cô chỉ hận ko thể lập tức mang bộ gậy đánh gofl trong phòng sếp đi bán.
“Vậy xin hỏi giám đóc muốn thế nào mới chịu gia hạn hợp đồng đây?” Minh thở hắt ra 1 tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói mình ko chán nản thêm nữa.
“Em thử nói xem?” Hắn cười cợt hỏi lại.
“Giám đốc, xin nói rõ! Phải làm sao ngài mới gia hạn hợp đồng đây?” Cô vô cùng cầu tiến học hỏi, chỉ hận ko thể lập tức phanh thây cái kẻ đang ngồi trước mặt mình.
“Rất đơn giản.” hắn mỉm cười.
“Tự nhiên!” cô lạnh lùng đáp.
“Em.” Hắn nhẹ nhàng thốt ra 1 chữ gương mặt hoàn toàn thản nhiên nhìn cô.
Được rồi. Thà làm người thất học cũng ko làm kẻ thiếu não. Minh tức giận trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Xin phép tôi về!” Cô lạnh nhạt đứng dậy khỏi ghế.
“Em ko quan tâm đến hợp đồng sao?” hắn thấy vậy liền gọi giật lại.
“Cũng đã ký rồi còn có thể làm gì?” Minh thờ ơ dừng bước hơi quay đầu lại nhìn hắn.
“Như vậy công ty em chắc chắn sẽ phá sản!” hắn nheo mắt lại nói, trong lòng bắt đầu bất an.
“Phá sản thì phá sản, chỉ là viết đơn xin việc lại thôi mà!” Cô thản nhiên nói.
Hắn hơi nhíu mày, ko nghĩ cô sẽ trả lời nhanh như vậy. Con mèo con thực sự đang nổi giận rồi.
Minh lạnh nhạt bước tới cửa, bàn tay cầm lấy nắm đấm cửa xoay 1 cái, đột nhiên từ phía sau 1 giọng nói vang lên.
“Em lấy thái độ này để đi bàn công việc sao? Chỉ như vậy đã bỏ về rồi. Ko có tí thành ý nào cả!” hắn nhàn nhạt nói.
Bàn tay mở cửa của cô dừng lại, cô chậm rãi quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Xã hội đen lại muốn giở trò gì?
“Ngồi xuống!” hắn dùng gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
Minh thở ra 1 tiếng, trong trái tim dao động dữ dội ko biết hắn ta đang nghĩ điều gì. Cô từ từ bước đến, vô cùng cẩn trọng ngồi xuống ghế sofa cạnh hắn.
“Bàn việc đi!” hắn thờ ơ đặt hồ sơ vào trong tay cô, gương mặt ko chút biểu tình.
Được rồi, 1 lúc đùa giỡn, 1 lúc lại nghiêm túc. Thật ra anh bán hàng cấm gì vậy xã hội đen? Minh vô cùng khó hiểu nhìn hắn, vẫn cầm lấy bản hợp đồng mở ra xem.
“Bên cô muốn tăng thời gian hợp đồng?” hắn lạnh nhạt hỏi, bàn tay lật bản sao hợp đồng thờ ơ.
“Phải!” Minh cảm thấy kì lạ với thái độ nghiêm túc của hắn, vừa thấy kì lạ, lại vừa thấy quen thuộc vô cùng. Cô thấy cổ họng mình nghẹn lại, chỉ có thể trân trân nhìn hắn.
“Vậy bên tôi được lợi gì?” hắn nhìn cô lạnh nhạt hỏi.
“Giá thành chúng tôi sẽ giảm xuống cho bên anh!” Nhi nói vô cùng rõ ràng.
Hắn cười khẩy.
“Chỉ có như vậy?”
“Vậy anh nói xem, còn biện pháp nào khác?”
“Người làm ăn ko bao giờ làm việc ko có lời!” Hắn thản nhiên nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú.
Minh chán nản thở dài, cứ thế này ko phải là cách.
“Vậy xin giám đốc nói cho tôi ngài cần gì để bồi thường thời gian hợp đồng?”
Tú Triết dùng đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chăm chú vào cô. Hắn rất muốn nói chính là cô, nhưng nghĩ tới phản ứng lúc nãy của cô hắn dừng lại. Nói hắn bình tĩnh là đang nói dối, bởi vì hắn hiểu rõ trái tim mình đã loạn nhịp từ lúc cô bước vào phòng, và khi cô đứng lên rời đi hắn thật sự sợ. Vì thế hắn nhượng bộ. Nếu thứ duy nhất có thể giữ cô lại bên mình chỉ là công việc, vậy thuận theo công việc đi.
“Được rồi. Xem như cũng hết cách, tôi sẽ gia hạn hợp đồng theo yêu cầu của cô!” hắn bất đắc dĩ nói.
Minh ko thể nào tin nổi vào tai mình, bao cảm xúc kì lạ khi hắn nhìn cô lập tức bị cô đá bay ra khỏi địa cầu. Cả gương mặt cô rạng rỡ nở nụ cười sung sướng, hoàn toàn ko tin được cô hỏi lại.
“Thật sự?”
Hắn thỏa mãn nhìn nụ cười của cô, một cái hợp đồng để đổi lấy 1 nụ cười như vậy, cũng đã đủ rồi. Nhưng mà, hắn ko muốn chỉ dừng ở đây.
“Nhưng mà..”
Mặt Minh lập tức xị xuống. Biết ngay mà, xã hội đen chắc chắn ko có chuyện tốt. Làm sao lại có thể tha thứ dễ dàng vậy.
“Tôi cần sự đảm bảo!” hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào cô.
“Đảm bảo?” Nhi nhíu mày.
“Để chắc chắn rằng lợi ích mà cô nói ko phải chỉ nói suông!” hắn đạm bạc nói.
“Vậy chúng ta viết lại hợp đồng khác!” Cô sốt sáng nói.
“Ko cần! Bây giờ làm thì quá muộn!” hắn lơ đễnh nhìn đồng hồ. “Cô về soạn lại hợp đồng rồi gửi lại cho tôi!” hắn nói.
“Cũng được!” Minh gật đầu đáp ứng. Thoát nợ là được rồi.
“Số điện thoại của cô!”
“Hả?” Minh mở lớn mắt, chớp chớp vài cái vẫn chưa thấy máu lưu thông đến não.
“Cho tôi số của cô! Tôi đã nói tôi cần sự đảm bảo mà. Nếu cô lại chạy như lần trước tôi biết tìm ở đâu?” hắn nói thật bình thường, nhưng vết thương trong lòng hắn lại nhức nhối như nhắc nhở, hắn từng tuyệt vọng đến mức nào.
“Ko cần. ANh có thể liên hệ trực tiếp với sếp tôi. Anh kí hợp đồng với ông ấy còn gì!” Minh nhíu mày cảnh giác nói. KO nên cho. Tuyệt đối ko được đọc địa chỉ cho sói, gương cô bé quàng khăn đỏ còn chưa nhìn thấy sao?
“Nếu vậy khỏi cần làm lại hợp đồng!” hắn vô cùng đơn giản làm cho cô ko có lấy 1 tia hy vọng thương lượng.
“Anh..” Minh tức giận cắn môi. Xã hội đen đang giở thủ đoạn. Cô tự nhủ.
“Một số điện thoại đổi lấy 1 hợp đồng, cô còn chê ít sao?” hắn mỉm cười trêu chọc cô.
Vô cùng miễn cưỡng, cô đọc số cho hắn. Được rồi, thế nào thì tiền vẫn là thứ quan trọng nhất. Chỉ là số điện thoại thôi cũng ko phải yêu cầu quá đáng. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo vang, âm thanh này làm cho Minh sực nhớ 1 việc.
“Alo!” cô chán nản nói.
“Em đang ở đâu hả? Đừng có ý định trốn lần nữa!” Giọng Nguyệt từ đầu dây bên kia xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô.
“Chị em đâu có định trốn!” Minh chán nản thở dài, tránh sao cho khỏi nắng?
“Lập tức đi đến chỗ hẹn gặp cho chị. Lần
này em còn thử trốn nữa xem, chúng ta cắt đứt quan hệ!” Nguyệt tức giận hạ lệnh.
Minh chán nản buông thõng tay, xem ra lần này chị cô nhất định phải làm đến cùng rồi. Cô chán nản nhìn điện thoại 1 hồi lâu, ko hề biết rằng có 1 người đang chăm chú nghe từ đầu đến cuối.
“Tôi phải đi rồi. Hợp đồng chúng ta sẽ ký lại sau!” Cô cầm lấy hợp đồng cho vào túi xách thu dọn định đi đến chỗ hẹn.
Tú Triết lặng lẽ ngồi trên ghế, đôi mắt sáng như diều hâu chăm chú nhìn cô.
“Được rồi! Tôi đợi tin của cô!” hắn nói lạnh nhạt.
Minh chỉ gật đầu rồi rất nhanh muốn chuồn khỏi hiện trường. Trong lòng cô thật sự cảm thấy lo lắng, cô ko rõ tại sao mình lại sợ tên xã hội đen kia sẽ biết cuộc hẹn của cô.
Khi bóng người nhỏ bé vừa khuất sau cánh cửa, hắn búng tay 1 cái, cửa căn phòng nghỉ phía sau mở ra.
“Đại ca, anh có gì phân phó?” Nam bước đến gần hắn hỏi.
“Phái người đi theo cô ấy, tao muốn biết cô ấy đi đâu!” hắn vẫn ko rời mắt khỏi cánh cửa mà ra lệnh.
“Dạ!” Nam ngắn gọn trả lời rồi xoay người bước đi.
Trong phòng làm việc rộng lớn, Nam dập máy sau cuộc gọi quan trọng, Luân lập tức mở miệng.
“Đại ca thật là, chỉ vì 1 số điện thoại mà phải ký 1 hợp đồng tiền tỷ. Ko phải chỉ cần sai người đi điều tra là sẽ có số sao?” hắn vừa lật hợp đồng vừa nói.
“Mày còn chưa hiểu tính đại ca sao?” Nam thờ ơ rút 1 điếu thuốc ra châm. “Nếu điều tra để có số thì còn gì ý nghĩa!”
“Cô ta dạo này trông thế nào?” Luân tò mò nhướng mày hỏi.
“Có vẻ trưởng thành hơn, nhưng vẫn xinh xắn như trước!” Nam nhớ lại gương mặt cô để trả lời.
“Bao nhiêu năm rồi đại ca còn về tìm cô ấy!” Luân gấp hợp đồng lại ko buồn xem nữa.
“Mày ko nhớ lúc chúng ta rời đi, đại ca như thế nào sao?”
“Phải rồi.” Luân thở dài.
“Con mèo nhỏ của đại ca, muốn thoát cũng ko thể thoát được!” Nam lạnh nhạt cười, trong mắt có 1 chút thích thú ít ai thấy.
Trong lúc đó con mèo nhỏ của chúng ta đang vô cùng buồn bã.
“Haizz” tiềng thở dài não nề phát ra ko thể nào giữ lại. Mèo ta nhìn ngó xung quanh với vẻ chán nản và khó chịu. Mặc cho tiếng nhạc du dương êm dịu và cái không khí thoang thoảng mùi cà phê ấm cúng và dễ chịu, mặc cho ánh nắng của ngày đầu thu vàng mượt mà của chiều Hà Nội nhẹ nhàng chiếu qua tấm kính cửa vẫn không làm cho tâm trạng của mèo ta dễ chịu chút nào. Quay lại nhìn vào người đối diện vẫn đang thao thao bất tuyệt mà mèo ngán ngẩm đưa cốc nước lên uống 1 ngụm rồi vờ cười 1 cái làm duyên. Trong đầu chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ “làm thế nào để hắn ngậm miệng lại nhỉ?”
Có vẻ như không hề nhận ra sự khó chịu của người đối diện, anh chàng vẫn tiếp tục những chủ đề trên trời dưới biển dường như ko có điểm kết. Thôi thì cứ kệ cho hắn ta tiếp tục, ta cũng có chuyện của ta, mèo ta nghĩ bụng.
Nghĩ cho kĩ thì quán cà phê này cũng khá. Trang trí cũng được, thái độ của nhân viên cũng niềm nở. Trừ việc nhạc giao hưởng làm cô buồn ngủ và 1 gã đọc diễn văn mà ko cần nghĩ tới việc dừng lại nuốt nước bọt ra thì mọi thứ đều tuyệt vời. Mèo ta còn đang lơ mơ nhìn ra cửa sổ và có gắng để giữ ình tỉnh táo thì.. Có gì đó đập vào mắt làm cho cô ko thể ko sửng sốt. Bản năng mách bảo phải chuồn khỏi đây bằng mọi cách nhanh nhất có thể, nhưng chân tay cô thì lại hoàn toàn ko nghe lời.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên đi ăn cái gì đó.Anh ko thấy đói sao?” – cố gắng nặn ra 1 nụ cười mếu còn hơn khóc trên gương mặt của mình,mèo ta nghĩ cách tốt nhất để ngăn chặn án mạng xảy ra là ko nên để kẻ đáng thương lại 1 mình.Chưa để cho tên đối diện kịp chờ cho các nơ ron thần kinh của hắn tiếp nhận thông tin từ cái người luôn im lặng từ cách đây 2 tiếng đồng hồ và chỉ thi thoảng nặn ra 1 nụ cười duyên dáng,nay đột nhiên mở miệng thì anh thấy mình đã bị cô kéo đi.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi với vẻ mặt ngơ ngác trong khi nhìn người con gái mới gặp đang kéo mình ra khỏi quán thật nhanh với vẻ mặt hoảng hốt,khiến cho anh cũng bỗng chốc trở nên gấp gáp theo.
“Tôi đói rồi chúng ta đi ăn gì mau.” Vội vã hấp tấp,trong đầu cô chỉ nghĩ phải thật mau,thật mau trước khi con sói đó kịp xuống xe.Tốt nhất là chay thật lẹ.Bản năng cho cô biết chắc chắn sẽ có đại chiến xảy ra nếu cô ko nhanh chân thì khó mà bảo toàn tánh mạng.
Nhưng có vẻ như đã quá trễ.Dù mèo là một con vật nhanh nhẹn,nhưng vẫn chỉ là con thú nuôi trong nhà.Dù có nhanh nhẹn thế nào cũng ko thể bằng kẻ săn mồi thứ thiệt.
“Em đi đâu mà vội thế?Cẩn thận vấp đấy! ” một giọng nói trầm trầm ngọt ngào như mê hoặc chặn đứng bước tiến của mèo bé nhỏ.
“Chúng ta thật có duyên, đúng ko?” Hắn thản nhiên nở nụ cười.
Sững sờ và bàng hoàng như con mồi bị dồn vào đường cùng.Cô biết giờ chỉ còn biết cầu trời “Thượng đế xin hãy giúp con!!! TT_____TT ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...