Lúc ăn trưa, Chu Mịch lại gặp Tưởng Thời một lần nữa.
Nói đúng ra thì là Tưởng Thời cố ý sắp đặt để “Gặp ngẫu nhiên”.
Bởi vì vừa đụng mặt, Diệp Nhạn đã không chút lưu tình đâm dao: “Thảo nào lại hỏi tôi đi ăn ở đâu, hóa ra là vì cái này.”
Đây là một quán ăn kiểu Nhật đơn giản mà Chu Mịch thường xuyên ghé thăm, nằm ở ngay dưới công ty.
Cô rất thích món cơm mỡ bò sườn heo của quán họ, lượng ăn luôn rất nhiều, miến thịt thăn thơm vàng giòn được cắt thành miếng, phủ kín miệng bát, bên dưới là hành tây vụn và thịt bò cuộn nhiều nước chính hiệu, là một bữa thịnh soạn cho người thích ăn thịt, khi trộn lẫn với nhau tươi ngon đến mức có thể ăn hết hai phần trong một lần.
Tưởng Thời ngồi đối diện Chu Mịch, tuy rằng anh ta chủ yếu là cười nói với Diệp Nhạn, nhưng Chu Mịch có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi người mình.
Chu Mịch chỉ có thể duy trì hình tượng không giỏi giao tiếp của mình.
Lúc cô ăn cơm ở ngoài thường rất tập trung, còn muốn dùng thái độ này để trốn tránh những câu chuyện xã giao thừa thãi.
Đang ăn, Diệp Nhạn ra ngoài để nhận một cuộc gọi từ khách hàng rồi vội vội vàng vàng về công ty luôn.
Kiềng ba chân vững chắc đột nhiên biến thành thế giới hai người, cũng làm Chu Mịch càng gò bó khó xử hơi.
Cô hơi dùng sức nắm đôi đũa, gắp miếng thịt bò đưa vào trong miệng, cực kỳ chậm rãi nhẹ nhàng nhai nuốt.
Tưởng Thời nói chuyện với cô, vẫn rất trực tiếp: “Chu Mịch, tôi như này làm cô bối rối sao?”
Chu Mịch ngây ra, không nói thật: “Cũng bình thường.”
Tưởng Thời cười: “Thật sao?”
Chu Mịch cụp mi, tiếp tục nói lời trái lòng: “Ừm.”
Tưởng Thời yên tâm thở ra một hơi: “Bởi vì ấn tượng với cô rất tốt, đã muốn làm quen với cô từ lâu rồi.”
Chu Mịch khựng lại: “Cảm ơn cậu.”
Tưởng Thời không lưu lại ở chủ đề dễ bị đứt xích này nữa, chuyển sang hỏi về chuyện trong trường học và thi thạc sĩ của cô, muốn làm giảm đi sự xa lạ, kéo gần khoảng cách.
Cho dù không cùng một cấp cũng không cùng một trường, những việc mà sinh viên được tiếp xúc cũng chỉ có vậy, cơ bản đều giống nhau.
Trong khi anh hỏi tôi đáp, bầu không khí nói chuyện giữa hai người dần ấm lên.
Cũng đúng lúc này, bọn họ gặp được giám đốc Nguyên cũng đến đây ăn cơm.
Nhìn thấy hai hậu bối, Nguyên Chân cũng có chút bất ngờ, dừng lại ở lối đi nhỏ chào hỏi đơn giản hai câu rồi nháy mắt ra hiệu, chuồn đến quầy thu ngân để gọi đồ ăn.
Nguyên Chân cô độc lẻ loi đi ăn, chỗ ngồi vừa đúng là góc chéo với Chu Mịch và Tưởng Thời, chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thu đôi kim đồng ngọc nữ ấy vào trong tầm mắt.
Cô ấy nở nụ cười của mẹ lấy điện thoại chụp trộm một màn này, gửi vào nhóm nhỏ của ban quản lý: [Cảm giác công ty chúng ta lại có một đôi rồi.]
Diệp Nhạn nhảy ra tranh công: [Sau này đừng gọi tôi là nhân viên tiếp điện thoại, hãy gọi tôi là người nối tơ hồng, Nguyệt Lão Yan, cảm ơn.]
Nguyên Chân: [Hai người cũng hợp nhau thật đấy.]
Lại nói: [Chính là cái kiểu thiếu nam thiếu nữ có giá trị nhan sắc cao, ngồi cùng nhau rất có cảm giác thanh xuân vườn trường cô hiểu không.]
Diệp Nhạn phụ họa: [Đúng, tôi có cảm giác giống hệt cô! May mà nhận được điện thoại của khách hàng, nếu không cả người từ trên xuống dưới đều khó chịu, đúng là như bóng đèn 3000 oát.]
Hai người họ anh một câu tôi một câu, càng nói càng high.
Giám đốc sáng tạo không nhìn tiếp được nữa, chui ra nói: [Cô bà tám thật đấy!]
Nguyên Chân nhe răng trợn mắt: [Cần cô quản hả!]
—
Ăn trưa xong, Chu Mịch và Tưởng Thời cùng quay về công ty.
Tưởng Thời còn đưa cô về đến tận chỗ ngồi, nhiệt tình đến mức làm người ta luống cuống.
Mấy đồng nghiệp ngồi cùng hàng với Chu Mịch thấy vậy, tất cả đều “Ồ…” lên, trăm miệng một lời cười trêu.
Hai má Chu Mịch hơi nóng, ngồi vào ghế, hoàn toàn không biết phải tự mình xử lý thế nào.
Đợi Tưởng Thời rời đi, cô mới có thể buông lỏng, ngủ một giấc ngắn vào buổi trưa như thường ngày.
Nhưng bởi vì bụng quá no, cộng thêm việc của Tưởng Thời phiền người đến chết, Chu Mịch khó đi vào giấc ngủ, nằm bò trên bàn mãi một lúc cũng chẳng ăn thua gì, chỉ có thể đành chịu, ngồi thẳng dậy làm báo cáo hàng ngày của hôm nay.
Gõ bảng biểu một lúc, Chu Mịch cầm cốc lên, phát hiện cốc nước đã thấy đáy, cô đứng dậy đi đến phòng trà.
Công ty vào sớm chiều trống vắng tĩnh mịch như hộp quà rỗng, sau quầy bar cũng chẳng thấy bóng người.
Chu Mịch dừng lại trước máy lấy nước, mở vòi cũng không dám mở đến mức lớn nhất, chỉ cẩn thận dùng ngón tay nhấc lên một nửa, kiểm soát dòng nước chảy nhỏ giọt ra, chậm rãi lấp đầy cốc.
Trên đường về chỗ làm, cô lại liếc nhìn phòng làm việc của Trương Liễm như phản ứng có điều kiện.
Cửa bị khóa lại một lần nữa, anh không ở công ty, đúng là người bận rộn.
Nghĩ như vậy, Chu Mịch cũng đi nhanh về trước máy tính, ngồi xuống cố gắng làm việc.
Hậu quả của việc từ bỏ ngủ bù vào buổi trưa chính là đến ba giờ chiều, Chu Mịch bắt đầu buồn ngủ, cứ gật gù hết cái này đến cái khác.
Con số trên màn hình dần vặn vẹo lờ mờ, biến thành một dãy ký hiệu lộn xộn.
Lần thứ ba cảm thấy đầu của mình muốn đục một cái lỗ trên bàn phím, Chu Mịch vươn hai tay lên cao, thầm rên một tiếng trong lòng, thu nhỏ Excel lại, mở Weibo bản web ra, định xem mấy mẩu chuyện cười để nâng cao tinh thần.
Kết quả mí trên mí dưới vẫn dính vào nhau như nam châm khác cực.
Chu Mịch che miệng ngáp một cái, chuyển về trang chủ Weibo của mình, tiện tay đăng một bài trạng thái bảy tỏ ý mệt mỏi.
Hạ Diệu Ngôn vừa hoàn thành việc đăng luận văn với thân phận trợ lý, dạo gần đây nhàn rỗi vô cùng, cả ngày ngồi lướt mạng, tốc độ trả lời bình luận giống như là đã dọn nhà ở luôn trên Weibo, hơn nữa còn mang ý sâu xa: [Còn chưa làm gì đó, sao lại buồn ngủ chết rồi?]
Chu Mịch hừ lạnh mấy tiếng trong lòng: [Công việc rất mệt có được không?]
Hạ Diệu Ngôn: [Ồ~]
Chu Mịch không nói nên lời với cô ấy.
Bạn thân quấy rầy như vậy làm cô tiêu mất quá nửa ý buồn ngủ.
Chu Mịch nhấp một ngụm nước, mở bảng biểu ra chỉnh sửa số liệu một lần nữa.
—
Tháng trước Tưởng Thời đã theo dõi Chu Mịch trong đợt đẩy mạnh trang chủ big data, Weibo của cô có phong cách cá nhân rất rõ ràng, chỉ cái tên thôi đã đồng bộ với Wechat một cách kỳ diệu, gọi là @Mịch Mịch Tử tan làm rồi.
Trang cá nhân của cô không có nhiều chữ, chủ yếu đều là share bài, không gì khác ngoài những con vật đáng yêu và đồ ăn ngon, hoặc là video tuyên truyền hay poster và nội dung của tài khoản chính thức bên A.
Tuy rằng anh ta đã nhấn like mấy lần liền đều không được theo dõi lại, nhưng đột nhiên lướt thấy trạng thái ngày thường của cô trong mục quan tâm đặc biệt, anh ta cũng có chút bất ngờ và kinh ngạc.
Cô đăng một trạng thái vừa đa sầu đa cảm vừa đáng yêu: “Một buổi chiều buồn ngủ muốn chết, thật muốn có một cốc kem vani xay bánh Oreo của DQ [Ngủ] [Tức giận mắng mỏ]”
Tưởng Thời nhấn like cho cô, anh ta cong mắt, nhắn tin riêng cho cấp trên của mình: [Chị Căng.]
Bên kia: [?]
Tưởng Thời nói: [Em xuống tầng một chút, chị muốn ăn cái gì không? Em mua lên cùng luôn.]
Gin: [Không cần.]
Tưởng Thời cầm điện thoại rời chỗ ngồi, không ngừng bước đi xuống dưới tầng.
Trong DQ không nhiều khách lắm, nhưng sau khi lấy được phiếu, Tưởng Thời vẫn còn phải chờ đợi đến mức hơi sốt ruột, nhận được kem đã được đóng gói từ chỗ thu ngân, anh ta gần như là chạy băng băng trở về công ty.
Thật ra từ lúc Chu Mịch đến Austar chưa được mấy ngày, anh ta đã chú ý đến cô.
Anh ta cảm thấy trên người cô gái này có một cảm giác mâu thuẫn kỳ diệu, nhìn thì có chút ngốc nghếch tự nhiên nhưng lại chưa từng làm sai trong công việc, không giỏi nói chuyện nhưng cũng không lỗ mãng hấp tấp.
Rõ ràng rất xinh đẹp lại kín tiếng vô cùng.
Hướng nội thẹn thùng, hoàn toàn không giống với những người chị khéo léo, hùng hùng hổ hổ trong công ty.
Điều quan trọng nhất chính là, cô hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của anh ta, mặt mũi có chút lai, nhưng không phải kiểu xinh đẹp lạnh lùng, mà nhìn giống em gái ngọt ngào dễ gần.
Khoảng thời gian đó cô từng nghỉ mười mấy ngày, anh ta tưởng rằng cô có chuyện từ chức trước, cảm thấy trống rỗng một thời gian dài.
Cuối cùng quanh co lòng vòng nghe ngóng được cô chỉ bị bệnh nên xin nghỉ, anh ta mới thở phào, còn cảm nhận được cảm giác vui mừng khôn xiết như sóng triều khi mất đi mà có được lại ngay tại khoảnh khắc ấy.
Vậy nên khi cô đi làm việc lại, anh ta cũng quyết tâm không thể quan tâm trong âm thầm nữa, nhất định phải tự tin và mạnh mẽ ra trận.
Tưởng Thời thở hồng hộc trở lại công ty, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Lo rằng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, anh ta trở về chỗ làm việc một chuyến trước, chuẩn bị lau sạch mặt mới đưa kem cho Chu Mịch.
Anh ta đặt túi giấy lên trên bàn.
Có lẽ là ngửi được mùi sữa ngọt nồng đậm, nữ đồng nghiệp ở bên cạnh liếc mắt sang, cười nói: “Cậu mua DQ sớm mất rồi.”
Tưởng Thời ngây ra: “Cái gì?”
Nữ đồng nghiệp trả lời: “Vừa nãy Teddy tới bảo chúng ta chọn món, nói rằng trời nóng rồi, sếp mời cả công ty ăn kem, mọi người thương lượng một chút, cũng định đặt cái này.”
Tưởng Thời chớp chớp mắt, bỗng chốc không nói nên lời.
Một loại trực giác của giống đực thật nghịch lý nhưng lại ập đến theo bản năng làm anh ta sợ ngây ra tại chỗ.
Kinh ngạc vài giây, anh ta hỏi: “Sếp nào?”
“Đương nhiên là sếp lớn rồi.” Nữ đồng nghiệp cười anh ta: “Không nghĩ đến đúng không, tiêu tiền phí phạm rồi.”
“Trùng hợp như vậy sao…” Tưởng Thời cố gắng cười với cô ấy, lo sợ không yên ngồi về chỗ.
Nghĩ thế nào cũng không đúng, anh ta rút điện thoại ra để xem Weibo của Chu Mịch lần nữa, muốn tìm một manh mối để chứng thực hoặc phủ định phỏng đoán của mình.
Một giây sau, Tưởng Thời nhăn mày lại, trạng thái mới nhất trên trang chủ của cô đã biến mất không thấy bóng, giống như chưa từng tồn tại.
—
Sau khi giám đốc hỏi trong mọi người trong group bộ phận có ăn DQ không, nói rằng sếp mời kem, Chu Mịch đã luống cuống tay chân xóa trạng thái Weibo đó đi.
Tim cô đập rất nhanh, đầu cúi thật thấp như kẻ trộm bị tra tang vật, tỉ mỉ xem qua danh sách người theo dõi một lượt.
Căn bản không có tài khoản nào có vẻ là của Trương Liễm.
Sau khi nhận được kem vani xay bánh Oreo, cô vừa xúc một miếng cho vào miệng, vừa làm lạnh cái đầu và nhiệt độ cơ thể của mình.
Cô đoán tất cả những việc này chỉ là trùng hợp, là luật hấp dẫn, là cô “Tự mình đa tình”, “Suy nghĩ miên man”.
Thế mà mới ăn được một nửa, tin nhắn của Tưởng Thời đánh đến qua Wechat: [Chu Mịch, tôi hỏi cô một câu có tiện không?]
Chu Mịch trả lời: [Việc gì?]
Tưởng Thời: [Fabian có phải đang theo đuổi cô không?]
Chu Mịch trực tiếp bị nghẹn, nuốt ực cả miếng kem ngọt xuống, phủ định liên tiếp với tốc độ nhanh nhất: [Không có, sao có thể, tôi còn không nói chuyện với anh ấy.]
Tưởng Thời nói: [Vậy sao cô phải xóa Weibo.]
Chu Mịch ngu người.
Cũng cảm thấy ù ù cạc cạc.
Không hiểu được hành động của Trương Liễm, không hiểu được câu hỏi của Tưởng Thời, cũng không hiểu được sự giả bộ và nhẫn nại của mình.
Trong lòng có một ngọn lửa vô hình, Chu Mịch giấu điện thoại trong hộc bàn, hai tay cấp tốc gõ chữ, chất vấn Trương Liễm: [Anh làm cái gì vậy?]
Mãi một lúc sau Trương Liễm mới trả lời: [Sao thế?]
Chu Mịch nói: [Kem, anh cố ý đúng không?]
Trương Liễm: [Thấy em làm việc mệt mỏi, giúp em tỉnh táo một chút.]
Chu Mịch mẫn cảm ngửi được một tầng ý khác trong câu nói, ngừng một chút, tiếp tục khiển trách hành động của anh: [Weibo của em có mấy người đồng nghiệp theo dõi liền, anh đừng chỉnh em thế này có được không?]
Trương Liễm: [Vậy thì đừng đăng nội dung nói bóng nói gió.{
Chu Mịch dấu hỏi đầy đầu: [? Em có đăng cho anh xem đâu.]
Trương Liễm trả lời: [Em định đăng cho ai xem.]
Chu Mịch quả thật là cạn lời, ném ra tất cả sự bất bình: [Weibo của em nhất định phải đăng cho ai xem sao? Lẽ nào không phải cũng là hành động mang tính chất cá nhân như trang điểm mặc quần áo sao? Em còn không biết anh sẽ xem Weibo của em.
Tưởng Thời cũng đến hỏi em chuyện về anh, đồng nghiệp khác sau khi xem xong cũng liên tưởng đến thì phải làm sao?]
Trương Liễm vẫn bình tĩnh: [Để bọn họ tự nghĩ là được.]
Như là đấm vào đống bông, Chu Mịch chỉ có thể chịu thua trào phúng: [Được, tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ đăng nhiều nội dung “nói bóng nói gió” hơn, để ngài khua chiêng gióng trống tiêu pha nhiều hơn [Đáng yêu]]
Trương Liễm: [Được.]
Trương Liễm: [Ăn vui vẻ.]
[…]
Chu Mịch á khẩu không nói được, nhìn chằm chằm cốc kem đã tan ra một nửa trên bàn, tưởng tượng nó thành vị nào đó, muốn dùng ánh mắt laze cắt nó thành từng mảnh.
Đúng vậy.
Cô không nên lập tức xóa Weibo đi, đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận trong lòng có quỷ.
Nhưng không xóa sớm sẽ bị càng nhiều người nhìn thấy hơn, càng nhiều người nghi ngờ.
Sau này ở công ty vẫn nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm, tránh được thì nên tránh.
Lồng ngực phập phồng khó chịu, Chu Mịch trở về giao diện trò chuyện với Tưởng Thời, trả lời một cái mặt thỏ với dấu hỏi, tiếp tục diễn vai người không biết sự tình và ông hoàng dối trá:
[Mẹ tôi nhìn thấy gọi điện bảo cơ thể tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn, không cho tôi ăn đồ sống đồ lạnh, bị mắng nên tôi xóa đi.]
Có lẽ trông cô với Trương Liễm quả thật không giống có quan hệ dây mơ rễ má nào với nhau, Tưởng Thời hình như đã chấp nhận lời giải thích như tự bào chữa này của cô, lại nói: [Thật ra tôi đã tự mình mua kem cho cô, lúc một tiếng trước, xuống dưới tầng mua.]
Chu Mịch hơi đơ ra: [Hả… Không cần đâu.]
Tưởng Thời nói: [Sau này muốn ăn gì cứ trực tiếp đăng lên Weibo hay vòng bạn bè là được, tôi sẽ nhìn thấy.
Trong lòng Chu Mịch đã chán ngán và khó chịu đến cực điểm, giống như toàn là ốc sên dính lên, mặt trái mặt phải đều có, vung đi cũng không thoát.]
Ngón tay cô dừng lại trên bàn phím, rồi lại đánh thật nặng nề, tưởng tượng nó là sự bực tức của mình: [Cảm ơn cậu nhé.]
Tưởng Thời nói: [Không có gì, tôi tình nguyện mà.]
Chu Mịch cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ thở dài: [Tôi có thể trả lời lại câu hỏi kia của cậu không?]
Tưởng Thời: [Câu nào?]
Cơ hàm Chu Mịch siết chặt một lúc, không do dự nữa: [Buổi trưa lúc ăn cơm tôi nói dối đấy.
Tôi quả thực cảm thấy bối rối, xin lỗi.]
—
Buổi chiều này như trút được gánh nặng.
Lúc ánh chiều tà nhuộm đẫm cửa sổ sát đất như một căn phòng triển lãm tranh màu cam, Chu Mịch xuống tầng lấy cơm cho thành viên trong tổ, từ xa xa nhìn thấy cửa phòng Trương Liễm đang mở rộng.
Cô không đi sát tường nữa, bước sang bên kia của hành lang, không muốn gặp mặt anh lắm.
Nhân viên giao hàng bị kẹt một lúc ở chỗ ngã tư gần công ty nhất, trong thời gian chờ đợi, Chu Mịch rút điện thoại ra, đăng lên vòng bạn bè một trạng thái chỉ riêng Trương Liễm xem được, đánh trả lại chuyện bất lợi lúc sáng bằng cung phản xạ hơi dài:
“Muốn làm tổng giám đốc thành viên hội đồng quản trị của Austar quá [Đáng thương][Tủi thân]”
Thành quả cô cực khổ suy nghĩ cả một buổi chiều, sau đó thì ấn tắt điện thoại.
Cầm bốn phần cơm hộp về và phân phát xong, Chu Mịch dựa vào ghế, mở Wechat lên xem, phát hiện vòng bạn bè có một nhắc nhở mới.
Trương Liễm ấn like cho trạng thái của cô.
Chu Mịch ngồi lại, cong môi, trả lời cái like của anh một cách khiêu khích: [Sao chỉ like không vậy? [Buồn]]
Một lúc sau, Trương Liễm trả lời cô: [Đến phòng làm việc của anh, phụ đạo 1 với 1.]
Chu Mịch lập tức thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm hàng chữ sinh động, trong đầu nóng lên một cách kỳ lạ.
Ba giây sau, cô xóa thẳng trạng thái đó đi, úp điện thoại lên mặt bàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...