Lúc cảnh sát đến nơi, trông thấy tôi ngồi ở góc phòng nơi mẹ tôi chết, trên người tôi dính máu rất nhiều.
Bọn họ đột nhiên giật mình, nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ.
Tôi nghe họ thì thầm: “Lẽ nào là đứa bé này giết mẹ?” Lại có kẻ phản bác: “Anh điên à? Thằng nhóc này lớn lắm cũng mới sáu bảy tuổi làm sao mà giết người!”
Mặc kệ bọn họ nói cái gì, tôi cũng đều im lặng.
Bọn họ cảm thấy tôi là đứa trẻ không bình thường, mẹ chết mà tôi đến một cảm xúc cũng không có.
Bọn họ cho rằng tôi bị sốc nên gây ra chấn thương tâm lý.
Bọn họ đem xác mẹ tôi về cục, cũng dẫn tôi cùng về lấy lời khai.
Nhưng cả buổi thẩm vấn tôi một câu cũng không nói với họ.
Bọn họ nói gì tôi cũng chỉ đều im lặng.
Bọn họ là cảnh sát, phá án là chuyện của họ không phải sao, dây dưa với một đứa con nít như tôi thì có tác dụng gì.
Bọn họ lại hy vọng từ trên người tôi tìm ra manh mối gì đó sao, đúng là nực cười!
Suy nghĩ đầu tiên của tôi về cảnh sát, tôi cảm thấy bọn họ đều là một lũ hề.
Nếu bọn họ thật sự có năng lực, bọn họ đã không tốn mấy tiếng đồng hồ ngồi đây cố cạy miệng một đứa trẻ như tôi.
Sau khi phát hiện dù có hỏi thế nào cũng không hỏi ra được gì từ tôi, cảnh sát quyết định đưa tôi đến trung tâm điều trị chấn thương tâm lý dành cho những nạn nhân.
Bác sĩ điều trị của tôi là một người đàn ông trung niên, gương mặt phúc hậu và tông giọng trầm khàn.
Ông ấy nỗ lực nói chuyện với tôi, dùng đủ mọi phương pháp để thay đổi cảm xúc của tôi.
Tôi vẫn im lặng.
Mọi phương pháp tâm lý đều không có tác dụng với một đứa trẻ bảy tuổi là tôi.
Cuối cùng ông ấy chỉ có thể nói với cảnh sát rằng tôi là một đứa trẻ kì lạ và ông ta không thể giúp tôi phục hồi.
Trong mắt mọi người lúc bấy giờ, tôi không khác gì một con quái vật nhí.
Ánh mắt chê bai tôi, sợ hãi tôi, thậm chí là muốn tránh xa tôi.
Thật kì lạ, đó mới là ánh mắt mà tôi đã quen thuộc.
Ánh mắt đó mới càng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
— — — —
Đến nhà Lê Minh Lượng chỉ có một người giúp việc.
Căn nhà rộng hai tầng bên ngoài còn có một sân vườn lớn.
Cứ cách một đoạn thời gian thì Lê Minh Lượng sẽ gọi thợ tỉa cây về chăm sóc khu vườn.
Ba mẹ anh ta đều đã qua đời hơn hai năm trước vì bệnh, hiện tại trong nhà chỉ còn một mình Lê Minh Lượng.
Người giúp việc được thuê từ hai năm trước, lúc đó ông bà họ Lê đã bệnh nặng.
Ông Lê thì nghe nói được chẩn đoán là ung thư từ bốn năm năm về trước, bà Lê thì có lẽ là lao lực quá sinh bệnh.
Trình Thuỵ Vi đứng nhìn tấm hình chụp gia đình một nhà ba người treo ở phòng khách.
Giúp việc nói rằng hai ba ngày trước Lê Minh Lượng không đến công ty, nhốt mình trong phòng ăn uống cũng không nhiều.
Giúp việc lên gọi thì anh ta bảo rằng mình cảm thấy không khỏe muốn nghỉ ngơi vài hôm.
Tính tình Lê Minh Lượng không mấy hoạt bát nhưng được cái đối đãi với người làm rất tốt.
“Dẫn tôi đi xem phòng của anh ta được không?”
Người giúp việc có chút khó xử nhưng dù sao cũng là cảnh sát đến điều tra.
Chủ hiện tại không có nhà nên không quyết định được.
Nhưng bà ta cũng biết không thể cản trở người thi hành công vụ của nhà nước.
Đắn đo một hồi mới gật đầu: “Có thể, nhưng hai cậu đừng động gì vào đồ của cậu chủ.
Cậu chủ không thích người khác tuỳ tiện vào phòng mình, tôi mỗi tháng chỉ vào dọn dẹp phòng một lần.
Sợ cậu chủ quay về mà biết thì sẽ đuổi việc tôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên gật đầu, đi theo sau người giúp việc.
Phòng của Lê Minh Lượng nằm ở trên tầng hai của ngôi nhà, cánh cửa gỗ đóng kín với kiểu hoa văn đã lâu đời.
Bên trong là một không gian rộng rãi, cửa sổ lớn hình móng ngựa giống với phong cách châu u hướng ra ngoài vườn.
Bàn làm việc bằng gỗ sồi được kê gần cửa sổ, bên cạnh là một kệ sách xếp rất ngăn nắp.
Giường nằm ở góc phòng cạnh tủ quần áo.
Trên tường treo rất nhiều bằng khen và ảnh chụp Lê Minh Lượng lúc nhận giải thưởng khi còn đi học.
Thoạt nhìn có thể thấy Lê Minh Lượng là con người yêu thích sự ngăn nắp và sạch sẽ.
Giống như lời giúp việc nói thì mỗi tháng bà ta chỉ vào dọn phòng một lần, bên trong luôn sạch sẽ và cũng không có rác bẩn.
Một người đàn ông trưởng thành sống một mình có thể lo chu tất việc sinh hoạt đúng là không nhiều.
Trình Thuỵ Vi đi đến xem qua kệ sách, ngăn nào cũng rất ngăn nắp, sách xếp theo một thứ tự rõ ràng.
Ánh mắt Trình Thuỵ Vi lại bị thu hút bởi một cuốn sách đặt ở trên kệ cao nhất.
Nó không được xếp thẳng đứng như những cuốn sách khác mà để nằm.
Trình Thuỵ Vi với tay lấy cuốn sách và hình như tìm được thứ gì đó trong khi Đằng Tĩnh Nhiên vẫn miệt mài tìm kiếm manh mối xung quanh.
Trình Thuỵ Vi quay sang hỏi người giúp việc: “Lê Minh Lượng là con một sao? Anh ta không có anh chị em gì à?”
Người giúp việc gãi đầu rồi đáp với vẻ hiển nhiên: “Chắc chắn rồi! Tôi chưa từng nghe nói đến việc cậu chủ có anh chị em gì.”
Trình Thuỵ Vi cười: “Thế là đủ rồi, cảm ơn bà rất nhiều.
Bây giờ hy vọng bà có thể cùng chúng tôi về cục lấy lời khai.
Không tốn thời gian lắm đâu.”
Người giúp việc có hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Trình Thuỵ Vi nhưng cũng đồng ý.
Đằng Tĩnh Nhiên đi qua, huých vào vai Trình Thuỵ Vi.
“Trong tủ đầu giường tìm thấy một con dao nhíp nhỏ được bọc trong túi ni lông.
Tôi nghi ngờ có liên quan đến vụ án.
Sau khi về cục tôi sẽ đưa chị Đào xem thử.” - “Tuyệt, có khi nó sẽ là manh mối tốt.
Bây giờ quay về thôi, chúng ta cần gặp mặt Lê Minh Lượng.”
Đằng Tĩnh Nhiên cảm thấy quá trình tìm manh mối của Trình Thuỵ Vi quá nhanh, thậm chí là hời hợt.
Mỗi một nơi Trình Thuỵ Vi đi qua, hắn ta đều không tỉ mỉ xem xét từng chi tiết mà chỉ chú tâm đến một vài điểm nhỏ sau đó liền đi đến kết luận.
Đằng Tĩnh Nhiên cho rằng cách làm này có thể sẽ bỏ qua nhiều thứ quan trọng.
“Chúng ta không cần xem thêm gì nữa sao?” - Đằng Tĩnh Nhiên hỏi với vẻ ngờ vực.
Trình Thuỵ Vi lắc đầu đáp: “Không cần thiết, lãng phí thời gian ở đây thì quay về thẩm vấn có ích hơn.”
Đằng Tĩnh Nhiên gật đầu, im lặng đi ra xe.
Trình Thuỵ Vi nhìn ra được anh ta không hài lòng lắm về câu trả lời của mình nhưng hắn cũng không có ý định giải thích gì thêm.
Sau khi quay về cục, Đằng Tĩnh Nhiên sắp xếp người đi lấy lời khai của người giúp việc và đưa con dao nhỏ đến bộ phận pháp y xem thử.
Năng suất làm việc của Lý Đào cũng rất tốt, hơn một tiếng sau đó liền đưa tới báo cáo giám định.
Trong báo cáo, Lý Đào xác nhận độ trùng khớp giữa vết thương và con dao được tìm thấy tại nhà Lê Minh Lượng.
Trên dao còn có dấu vân tay được xác nhận là của Vương Lực và Nguyễn Đại.
Dựa trên bằng chứng hiện có, Lê Minh Lượng hoàn toàn là đối tượng tình nghi giết người hàng đầu.
Vật chứng đã có nhưng Đằng Tĩnh Nhiên vẫn cảm giác có nhiều thứ không đủ.
Anh ta vẫn chưa hiểu được động cơ gây án của Lê Minh Lượng.
Vấn đề khúc mắc lớn nhất chính là mảnh giấy có ký hiệu kì lạ tìm thấy trong bụng nạn nhân.
Ban đầu chính Trình Thuỵ Vi cũng đưa ra giả thuyết nạn nhân tôn thờ quỷ Satan nên mới tiến hành nghi thức gọi quỷ là tự sát.
Vết thương được xác định là do chính nạn nhân gây ra, vậy Lê Minh Lượng có vai trò gì trong quá trình này?
Đằng Tĩnh Nhiên cảm thấy mình vẫn còn mù mịt quá, anh ta chưa hiểu được tường tận đầu đuôi vụ án.
Hay nói cách khác, anh ta chưa bắt kịp nhịp suy nghĩ của Trình Thuỵ Vi.
Quay về cục, Trình Thuỵ Vi lại nói không lập tức thẩm vấn Lê Minh Lượng mà chờ Trương Hiểu Sinh mang đồ về.
Đằng Tĩnh Nhiên hoàn toàn không biết Trương Hiểu Sinh đi đâu, Trình Thuỵ Vi đã bảo cậu ta tìm cái gì.
Cho đến hai tiếng sau đó, Trương Hiểu Sinh quay về với dáng vẻ rạng rỡ như bắt được vàng, trên tay ôm một bộ hồ sơ dày cộm xồng xộc lao vào phòng.
Cậu ta đặt bộ hồ sơ xuống bàn, mặt mày như sắp nở hoa, cao giọng tự hào: “Đội trưởng, lần này tôi đã lập công thật rồi này.
Anh xem tôi tìm được cái gì đây nè!”
Đằng Tĩnh Nhiên ngơ ngác cầm lấy bộ hồ sơ rồi mở ra xem.
Bên trong là tư liệu về dự án thuốc bổ não của công ty Dược phẩm Hà Nam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...