Truy Vết


Tôi nằm cạnh cái xác con rắn đã hơn hai ngày.

Cái xác dần khô lại và bốc mùi hôi thối đến khó chịu.

Tôi không buồn nhấc người mình lên.

Mọi sự phản kháng đều quá vô nghĩa.

Hắn dường như cũng không buồn nhìn xem tôi còn sống hay đã chết.

Đến đêm ngày thứ ba, tôi nghe thấy tiếng cười của hắn.

Tiếng cười của tên sát nhân bẩn tởm.

Hắn ghé mắt nhìn xuống, trông thấy một mớ hỗn độn nên bật cười khoái chí: “Đúng là không khiến người ta thất vọng!”
Hắn kéo tôi lên, xoa đầu như tán thưởng cho hành động tôi vừa làm.

Nực cười!
Hắn cho phép tôi về phòng ngủ một giấc và ăn một bữa ngon với bánh mì bơ.

Tôi được biết mẹ tôi chưa chết, bà bị thương và phải nằm trên giường một thời gian khá lâu.

Sau bữa tối, tôi tìm đến phòng mẹ.

Nhìn dáng vẻ thất thiểu của bà khi nằm trên giường, tôi lại không tài nào hiểu nổi.

Mẹ tôi yêu con quái vật đó, thậm chí muốn dùng mạng sống để níu kéo chút lương thiện nhỏ như hạt cát trong hắn.

Tôi chồm lên giường, chạm đến mẹ.

Bà quay sang nhìn, đôi mắt trìu mến.

Tôi không hiểu được những tình cảm dịu dàng gì đó mà bà dành cho mình.


Tôi thấy mọi thứ thật vô nghĩa và chẳng có gì thú vị.

“Con đã sống, nhất định phải sống cả trong tương lai.”
“Tại sao ạ? Sống… thú vị lắm sao?”
Mẹ tôi cười, bà xoa đầu tôi.

Con quái vật đó cũng xoa đầu tôi, mẹ cũng xoa đầu tôi.

Rốt cuộc xoa đầu có ý nghĩa gì? Tán thưởng tôi? Yêu thương tôi? Hình như đều không phải, tôi không hiểu được.

“Phải sống chứ, ai cũng muốn sống mà.” - “Sống như mẹ sao? Có ý nghĩa gì không?” - Tôi đáp lời một cách thẳng thắn.

Mẹ tôi chỉ mỉm cười, bà vỗ vào vai tôi.

Có lẽ động viên chăng, tôi không chắc.

Nhưng mẹ tôi đã không đáp lại câu hỏi của tôi.

Hay chính mẹ cũng chẳng biết việc sống có ý nghĩa thế nào.

Điều duy nhất mà một đứa trẻ bảy tuổi như tôi nhìn nhận về thế giới này chính là nhàm chán.

Không có thứ tôi muốn cũng không có điều tôi hy vọng.

— — — —
“Dựa vào đâu mà nói không phải tự sát?”
Đằng Tĩnh Nhiên hỏi nhưng Trình Thuỵ Vi không đáp, chỉ cúi xuống cẩn thận xem xét vết thương trên cổ tay, rồi xem trong vòm miệng thi thể.

Xem xét cẩn thận lại quay sang nói điều gì đó với Lý Đào, không rõ là nói gì lại thấy Lý Đào trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Theo như Lý Đào thì người này đã chết được khoảng hơn hai ngày.

Thi thể là một người nam trung niên cũng trong độ ba mươi.

Nhìn qua tình trạng ngoài là một dáng vẻ hốc hác, dưới mắt cũng có một quầng thâm rất đậm.


Vết cắt trên động mạch ở cổ tay, chẩn đoán tạm thời là mất máu mà chết.
Lý Đào vội vàng quay về muốn xét nghiệm theo lời Trình Thuỵ Vi.

Đằng Tĩnh Nhiên lại không hiểu rốt cuộc giữa hai người đã nói cái gì.

“Cậu đã nói gì với Lý Đào?”
“Anh có muốn bắt tội phạm không?” - “Đương nhiên là có!” - Đằng Tĩnh Nhiên đáp ngay.
Trình Thuỵ Vi cười, xua tay: “Vậy thì đừng hỏi nhiều, cũng đừng nghi ngờ cách phá án của tôi.”
“Chi ít cậu cũng phải nói cho tôi biết vì sao cho rằng không phải là tự sát.”
“Thi thể sáng nay các anh tìm thấy và thi thể này đều có chung một tình trạng chính là hốc hác, mắt thâm quầng, đều chết vì mất máu ở động mạch cổ tay.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày.

Tuy anh không hỏi vì sao Trình Thuỵ Vi lại biết tình trạng của thi thể sáng nay nhưng cũng phần nào đoán được.

“Chỉ dựa vào sự giống nhau này mà cậu phán rằng là mưu sát sao? Hình như có hơi cực đoan.”
Trình Thuỵ Vi cười với điệu bộ chê bai, lắc đầu ngao ngán: “Loại khù khờ như anh cũng không hiểu vì sao làm tới được đây.

Ở thi thể sáng nay và bây giờ, chúng ta đều không tìm thấy vật gây án.

Cũng tức là thi thể ở đây nhưng lại không biết bọn họ dùng cái gì mà cắt cổ tay.

Có lòng đi tự sát mà còn tốn tâm tư giấu đi vật chứng như vậy, anh nghĩ bọn họ rảnh lắm sao.”
Đằng Tĩnh Nhiên lúc này mới sực nhận ra.

Thi thể lúc sáng đúng là không tìm thấy được vật mà nạn nhân dùng để tự sát.

Bởi vì lúc đó trời còn chưa sáng, Đằng Tĩnh Nhiên cũng có chút ngờ vực nên để lại hai cảnh sát điều tra.

Lúc vừa đến đây đã đến xem thi thể, chưa xem qua hiện trường.

Hiện tại Trình Thuỵ Vi nói anh ta mới nhận ra điểm kì lạ.


Hai người này nếu đã tự sát thì hà cớ gì phải giấu đi vật dùng để tự sát.

“Điểm nghi vấn thứ hai chính là tại sao bọn họ phải đi đến nơi xa biệt lập như vậy để tự sát.”
Đằng Tĩnh Nhiên gật gù.

Tuy phán đoán này của Trình Thuỵ Vi vẫn còn nhiều điểm không hợp lý, chưa thể dựa vào đó hình thành căn cứ nhưng lại không thể phản bác được.

Chính Đằng Tĩnh Nhiên cũng không hiểu vì sao hai người này phải lựa chọn tự sát ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.

Một người đã muốn chết còn có tâm tư che giấu hay sao?
Trình Thuỵ Vi nhìn qua Đằng Tĩnh Nhiên, cười một cái đầy ý chê bai rồi tự mình đi một vòng quanh hiện trường vụ án.

Hơn nửa tiếng sau, Lý Hoành gọi điện báo đã tra ra được thân phận của hai người chết, Trình Thuỵ Vi và Đằng Tĩnh Nhiên cũng lập tức thu đội quay về cục.
Ở trong phòng họp của cục, Lý Hoành lần lượt báo cáo chi tiết về nạn nhân.

Người chết ở trong nhà kho bỏ hoang tên Nguyễn Đại, năm nay ba mươi bốn tuổi.

Trước đây từng làm công nhân trong công ty Dược phẩm Hà Nam, bốn tháng trước không rõ nguyên nhân mà xin nghỉ việc.

Là trẻ mồ côi, không có người thân, tính tình cộc cằn vô lại nên cũng chẳng được lòng ai.

Hàng xóm bảo rằng những ngày trước khi xảy ra chuyện, Nguyễn Đại thường hay gào hú trong đêm, đến sáng thì bộ dạng điên điên dại dại, gặp người lại túm lấy cầu cứu nói rằng mình nghe thấy tiếng của tử thần đang gọi.

Mọi người đều tin rằng Nguyễn Đại này là một kẻ điên nên không để tâm đến.

Người chết thứ hai tên Vương Lực, năm nay ba chín tuổi.

Trùng hợp chính là người này là người được báo án mất tích hơn một tuần trước đó.

Lại trùng hợp chính là Vương Lực cũng làm trong công ty Dược phẩm Hà Nam.

Trước khi được báo án mất tích, đồng nghiệp nói rằng Vương Lực thường hay bỏ bữa không ăn uống, lúc nào cũng ngồi một góc run rẩy, mắt láo liên.

Khi có ai đó đột nhiên gọi tên thi thần sắc trắng bệch, có lúc còn có phản ứng thái quá như hét lên, co rúm người rồi xua đuổi.

Vương Lực là con một trong nhà, mẹ anh ta ở dưới quê là một người nông dân cục mịch, thật thà.

Nỗ lực làm việc rồi đưa con trai lên thành phố làm học tập, làm việc với hy vọng đổi đời.


Có lẽ thật nghiệt ngã khi đứa con trai duy nhất lại chết đi theo cách này.

Nói tóm lại, điểm chung giữa hai người chết vì tự sát này chính là đều làm trong công ty Dược phẩm Hà Nam, trước khi chết đều xuất hiện triệu chứng điên loạn không rõ.

Sau khi Lý Hoành báo cáo xong, Lý Đào cũng giơ tay biểu thị có điều muốn phát biểu.

Lý Hoành về chỗ ngồi, nhường bảng lại cho Lý Đào.

Lý Đào cầm một tập tài liệu, đứng dậy đưa cho Đằng Tĩnh Nhiên, đồng thời dán lên trên bảng cho mọi người cùng xem.
“Sau khi thực hiện giải phẫu tử thi, chúng tôi phát hiện trong bụng của nạn nhân đều có một mảnh giấy với ký hiệu rất kì lạ.” - Một ký hiệu vòng tròn, bên trong vẽ ngôi sao, thoạt nhìn giống với vòng tròn phép thuật thường xuất hiện trong các phim điện ảnh linh dị viễn tưởng.

Trong khoang bụng của hai nạn nhân đều xuất hiện mảnh giấy vẽ vòng tròn rất giống nhau này.

- Lý Đào tiếp lời: “Theo như yêu cầu của anh Thuỵ Vi, chúng tôi đã thực hiện một cuộc xét nghiệm và chứng thực trong cơ thể của hai nạn nhân đều xuất hiện một lượng thành phần của chất LSD.”
“LSD là chất gây ảo giác sao?” - Trương Hiểu Sinh giơ tay phát biểu.

Lý Đào gật đầu rồi bắt đầu giải thích kĩ càng.

LSD là một loại hoạt chất gây ảo giác, các hiệu ứng gây ra thường là thay đổi suy nghĩ, cảm xúc lẫn nhẫn thức.

Những người sử dụng LSD nhiều gây giãn đồng tử, huyết áp tăng.

Khi xét nghiệm thi thể đã phát hiện một lượng thành phần của LSD ở trong tóc nạn nhân.

LSD tồn tại trong cơ thể tối đa ba ngày, cũng còn may Vương Lực chết chưa đến ba ngày nên vẫn có thể xét nghiệm ra.

Đến lúc này Đằng Tĩnh Nhiên mới giải đáp được thắc mắc của chính mình.

Hoá ra Trình Thuỵ Vi yêu cầu Lý Đào là yêu cầu xét nghiệm phát hiện chất gây nghiện.

Đương nhiên nếu xét nghiệm thông thường vẫn có thể phát hiện ra, nhưng những chất đặc biệt như LSD thì phải thông qua xét nghiệm tóc mới có thể chắc chắn.

Bởi vì ngay từ đầu đã cho rằng nạn nhân chết vì tự sát nên khả năng cao sẽ bỏ qua điểm lưu ý này.

Đằng Tĩnh Nhiên nhìn vào mảnh giấy vẽ vòng tròn kỳ lạ được phát hiện trong bụng nạn nhân.

Đây rốt cuộc lại là thứ gì.

Trình Thuỵ Vi nghiêng đầu nhìn qua, tặc lưỡi một cái rồi nói: “Là trận pháp triệu hồi quỷ Satan.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận