Đằng Tĩnh Nhiên giật mình, bàn tay đang che trên mắt của Trình Thuỵ Vi cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ.
“Tôi không phải kiểu người có thể nói vòng vo.
Có lẽ cậu cũng biết tôi không giỏi ăn nói.
Nhưng mà Đằng Tĩnh Nhiên tôi có gì nói đó.
Tôi cũng không có ý định sẽ nói dối, tôi thích cậu là sự thật.”
Trình Thuỵ Vi có hơi bất ngờ vì câu trả lời thẳng thắn này của Đằng Tĩnh Nhiên.
Không phải tự nhiên mà Trình Thuỵ Vi lại hỏi những điều này.
Thật ra đã bán tín bán nghi nên mới hỏi.
Đằng Tĩnh Nhiên không phải kiểu người dễ che giấu cảm xúc, mọi tâm tư đều thể hiện hết lên trên mặt.
Sự quan tâm anh ta dành cho hắn đã không chỉ đơn giản là tình đồng nghiệp.
Trình Thuỵ Vi đã cho rằng đó là do tinh thần trách nhiệm của Đằng Tĩnh Nhiên nhưng có lẽ không phải.
Từ lúc nào không rõ, Đằng Tĩnh Nhiên đã vô thức luôn hướng về Trình Thuỵ Vi như một điều hiển nhiên.
Bản thân Trình Thuỵ Vi cũng cảm nhận được, chỉ là không muốn thừa nhận cảm xúc này của Đằng Tĩnh Nhiên là thứ tình cảm kia.
Nếu không hỏi, trong lòng có lẽ vẫn sẽ tự lừa mình bằng hàng ngàn lý do khác.
Nhưng hỏi rồi, có được câu trả lời rồi lại khiến Trình Thuỵ Vi giống như đứng trên một sợi dây căng cứng, bước tiếp không được mà lùi lại cũng không xong.
“Anh từng thích con trai trước đây chưa?”
“Tôi chưa từng, bất luận là ai, em là người đầu tiên.”
Bên tai vẫn còn vang lên giọng trầm khàn của người đàn ông, trong tông giọng mạch lạc lại nghe ra được sự lo lắng thấp thỏm chưa từng có.
“Tôi biết em cho rằng tôi chỉ là bị nhầm lẫn.
Nhưng tôi hiểu bản thân mình, tôi không muốn chối bỏ cảm xúc của mình.
Lo lắng cho em, hướng về em, khao khát em, tất cả là cảm xúc mà tôi đang có.
Tôi không rõ bắt đầu từ lúc nào, tôi bị em thu hút, tôi bắt đầu quan tâm đến em.
Giống như bản năng, em luôn khiến tôi hướng về bất kể mọi lúc.”
Đằng Tĩnh Nhiên chưa từng yêu ai, chưa từng có loại tình cảm này với bất kỳ ai.
Nhưng nhịp đập trái tim là thứ mà con người không thể nào chối bỏ.
Chỉ khi tự lừa mình dối người mới nói không yêu, mới nói là nhầm lẫn trên thực tế không có kẻ nào lại không rõ thứ tình cảm mình đang mang trong lòng là gì.
Đằng Tĩnh Nhiên không muốn chối bỏ.
Bất luận là kết quả nào đều sẽ thẳng thắn đối diện với chính mình, đối diện với cảm xúc của bản thân.
Có lẽ quá trình và thời gian cho hai người là rất ngắn nhưng vốn dĩ tình yêu đã chẳng có định nghĩa thời gian cụ thể.
Thời gian, âu cũng chỉ là một khái niệm không rõ ràng, dài hay ngắn đều không có ý nghĩa.
Là định mệnh cũng được, là yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng được, là bị quyến rũ bởi nhan sắc cũng được.
Tất cả đều không quan trọng, Đằng Tĩnh Nhiên chỉ biết mình yêu Trình Thuỵ Vi, đây là sự thật.
Trình Thuỵ Vi chạm tay lên bàn tay thô ráp của Đằng Tĩnh Nhiên, trên môi thoáng một nét cười.
“Anh không nên, không nên có tình cảm với tôi.”
“Tại sao? Em có thể không đáp lại tôi, tôi không có ý định biến tình cảm của mình thành gánh nặng của bất cứ ai, nhất là em.”
Trình Thuỵ Vi lắc đầu, bàn tay nắm lấy tay Đằng Tĩnh Nhiên bỗng siết chặt hơn, giọng nói hình như trở nên run rẩy.
“Tôi không thể cho anh bất cứ thứ gì.”
Đằng Tĩnh Nhiên lại đáp: “Tôi sẽ không cưỡng ép em.”
Trình Thuỵ Vi bật người dậy, nghiêng người túm lấy cổ áo Đằng Tĩnh Nhiên.
“Anh không nên yêu tôi.
Đằng Tĩnh Nhiên anh có biết không, tôi không thể yêu.
Một kẻ bị tê liệt cảm xúc như tôi sẽ không thể yêu anh.
Tôi không hiểu, càng không thể tiếp nhận.”
Đáng buồn chính là dù Đằng Tĩnh Nhiên có yêu tha thiết Trình Thuỵ Vi như thế nào, Trình Thuỵ Vi cũng không thể hiểu được.
Đáng tiếc chính là Trình Thuỵ Vi bị tê liệt cảm xúc, hắn không biết yêu, hắn không hiểu và cũng không thể.
Cứ cho là nói dối, lời nói dối này có thể kéo dài bao lâu? Một năm? Hai năm? Mười năm hay năm mươi năm? Hay cả đời người?
Trình Thuỵ Vi không muốn, cũng không thể.
Hắn không thể diễn như rất yêu mà thực tế lại không có chút cảm xúc gì.
Hắn không muốn diễn một vở kịch lừa dối, ít nhất là đối với Đằng Tĩnh Nhiên.
Đằng Tĩnh Nhiên dành tình cảm cho một kẻ như hắn, đây là điều quá đỗi xa xỉ cũng quá đỗi bi ai.
Đằng Tĩnh Nhiên cười, trong đôi mắt ánh lên tình cảm chân thành, sự ôn nhu dịu dàng ấm áp mà cả đời này sẽ không còn người khác có thể bày ra cho Trình Thuỵ Vi.
Đằng Tĩnh Nhiên đưa tay sờ lên gò má Trình Thuỵ Vi, chạm đến đuôi mắt hắn.
“Tôi biết.”
Trình Thuỵ Vi nhíu mày, khuôn mặt tức giận xen lẫn bi thương uất ức, lời đến miệng lại bị đè xuống lại nơi cuống họng không nói ra được.
Hắn bất lực gục người vào lòng Đằng Tĩnh Nhiên.
Trong hồ sơ lý lịch của Trình Thuỵ Vi đã có nhắc tới bệnh án tâm lý của hắn.
Ngoài việc mắc chứng mù màu xanh đỏ ra, Trình Thuỵ Vi là bệnh nhân của triệu chứng tê liệt cảm xúc.
Bệnh lý này bắt đầu từ khoảng thời gian trước khi Trình Thuỵ Vi tốt nghiệp đại học, cũng có thể là lâu hơn.
Nhìn vào cách Trình Thuỵ Vi sống và đối diện với xã hội này một cách thận trọng và lối suy nghĩ cực đoan một cách kỳ lạ, Đằng Tĩnh Nhiên có thể hiểu phần nào lời Trình Thuỵ Vi nói.
Trình Thuỵ Vi sẽ không dễ để trao đi một cảm xúc gọi là yêu cho một ai.
Có thể trong tương lai sẽ được nhưng đó vẫn là một kết cục chưa thể nhìn thấy.
Có lẽ Trình Thuỵ vi không tin, cũng không mong đợi một người sẵn sàng cùng hắn phá bỏ rào cản của cảm xúc.
“Đằng Tĩnh Nhiên, anh nên mặc kệ tôi.”
“Tôi không làm được.
Bất luận em có chấp nhận tôi hay không, tôi cũng sẽ không rời đi nửa bước.
Tôi muốn đợi, đợi đến lúc em có thể chấp nhận tôi.”
Trình Thuỵ Vi nhắm nghiền mắt, mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
“Anh rất ngốc.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười khổ, ôm lấy Trình Thuỵ Vi đã ngủ say.
Rất lâu trước đây, khoảng hai tháng trước Đằng Tĩnh Nhiên đã phát hiện ra, Trình Thuỵ Vi chỉ ngủ được khi ở trong không gian của anh ta.
Thời gian đó, là thời gian mà Trình Thuỵ Vi thường xuyên ngủ ở văn phòng của Đằng Tĩnh Nhiên, thậm chí ở trên xe lúc cùng làm nhiệm vụ.
Chỉ những lúc đó, Trình Thuỵ Vi mới không cần dùng thuốc an thần.
Ban đầu Đằng Tĩnh Nhiên cho rằng là trùng hợp.
Nhưng cho đến gần đây, khi bắt đầu tìm hiểu các tài liệu quan đến triệu chứng tương tự Trình Thuỵ Vi, Đằng Tĩnh Nhiên đã vô tình bắt gặp một bài chia sẻ trên mạng xã hội.
Người viết bài nói rằng bản thân thường xuyên mất ngủ vì chấn thương tâm lý sau tai nạn cho đến khi gặp được một người mang lại cảm giác an toàn, người đó đã có thể ngủ được và bắt đầu thả lỏng có thể được.
Đằng Tĩnh Nhiên đã hỏi bác sĩ về vấn đề này, bác sĩ cho rằng Trình Thuỵ Vi cảm nhận được cảm giác an toàn nên cơ thể vô thức thả lỏng.
Điều này giống như ngọn đuốc trong đêm tôi, khiến cho Đằng Tĩnh Nhiên tìm thấy một tia hy vọng.
Thậm chí có chút vui vẻ khi biết bản thân là người có thể mang lại cảm giác an toàn cho Trình Thuỵ Vi.
Cũng có thể là vô ích, nhưng dù vậy thì Đằng Tĩnh Nhiên vẫn không muốn rời xa Trình Thuỵ Vi.
Chí ít là lúc này, anh cảm thấy thật sự trân trọng vì ông trời đã cho bản thân cơ hội gặp gỡ.
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn xuống trìn Thuỵ Vi đang ngủ say, anh cười khổ, đưa tay vuốt nhẹ tóc trên gương mặt.
“Nếu em có thể tin tôi thì hay biết mấy.”
Có lẽ từ đầu gặp gỡ, Đằng Tĩnh Nhiên đã bị thu hút bởi Trình Thuỵ Vi.
Giống như hai đầu nam châm luôn hút lấy nhau.
Đằng Tĩnh Nhiên cảm thấy bản thân giống như đã quen biết Trình Thuỵ Vi từ rất lâu.
Một cảm giác thân quen đến lạ.
Từ cảm giác này đi đến sự quan tâm, lại từ quan tâm đi đến lo lắng, yêu thương.
Tất cả, có lẽ là định mệnh thật cũng nên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...