Những ngày sau đó, Thanh Vân càng mệt mỏi, giấc ngủ của nàng lại chập chờn vì những cơn mơ đáng sợ.
Thanh Vân thấy nàng đang cùng Sa Ly đi dạo trong Ngự hoa viên, cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt Sa Ly rút từ đâu con dao bén ngọt, dùng hết sức đâm vào bụng Thanh Vân.
Tiếng Thanh Vân hét lên giữa đêm, Thị Đào hoảng hốt chạy vào thì đã thấy Thanh Vân ngồi bật dậy.
Nước mắt nàng rơi lã chã sợ hãi, đôi môi run rẩy nói với Thị Đào.
"Thị Đào...ta đau...đau quá!"
Thị Đào nhìn xuống thấy Thanh Vân ôm lấy bụng, gương mặt nhăn nhó đau đớn.
Thì ra vừa nãy nàng giật mình ngồi bật dậy nhanh quá, khiến tử cung bị động gò lên đau nhói.
Thị Đào vội vàng chạy mở tung cửa hô lớn.
"Người đâu! Nương nương bị đau bụng, gọi Thái y mau lên!"
Thanh Vân cắn răng tay ôm lấy bụng, mồ hôi rịn ra ướt khắp trán.
Hoàng Phong đang nghỉ tại Tây cung, nghe tin lập tức đi đến Đông cung với Thanh Vân.
Thanh Vân nằm trên giường bất tỉnh, Thái y ngồi bên cạnh bắt mạch.
Ánh mắt lão Thái y chợt loạn lên, tượng mạch cho thấy thai nhi vẫn ổn, nhưng mạch của Thanh Vân lại rất yếu.
Nhưng dù kiểm tra thế nào vẫn không biết nàng bị gì, Thái y đứng dậy bẩm báo với Hoàng Phong, rồi sai người đi cắt thuốc an thai cho nàng.
Hoàng Phong ngồi xuống tay nắm lấy tay Thanh Vân, đôi tay mềm mại ngày nào bây giờ lại lạnh ngắt, ánh mắt chàng xót xa nhìn người phụ nữ của mình.
Vì sao Thanh Vân lại đổ bệnh như vậy?
Không lẽ vì mang thai mà nàng trở nên như thế này hay sao?
Vì sao từ ngày sắc phong, Thanh Vân luôn gặp ác mộng?
Từng câu hỏi cứ dồn dập trong đầu Hoàng Phong, đôi mắt chàng nặng trĩu.
"Ngươi sang Tây cung báo lại với Vũ Lệ Đức Tần đêm nay ta chuyển sang Đông cung nghỉ ngơi!"
"Tuân lệnh Hoàng thượng!"
......................
Vũ Lệ Đức Tần đang nằm chờ Hoàng thượng trở lại thì nghe thái giám vào báo tin, nàng giận dỗi trở mình ngồi dậy.
"Hừm, có thai thì giỏi lắm sao? Nửa đêm rồi còn làm cả Hậu cung náo hết cả lên!"
Vũ Lệ cài lại dây áo yểm, phía sau là tấm lưng trắng nõn, nàng chỉ chỉnh lại chiếc yếm chứ không mặc thêm áo bên ngoài.
Cảm giác vừa rồi còn chưa đến đâu đã bị dừng lại khiến tâm trạng Vũ Lệ khó chịu, nàng bèn gọi cung nữ vào hỏi.
"Bây giờ đã là giờ nào rồi?"
"Bẩm nương nương chỉ vừa qua giờ Tý ạ!"
"Sớm vậy sao? Bây giờ ta không ngủ được!"
Vũ Lệ còn đang giận dỗi khó chịu, thì cửa phòng mở ra, Tứ Giai Tần Hồ Nhị đi vào miệng cười nói.
"Vũ Lệ tỷ còn chưa đi nghỉ sao?"
Vũ Lệ trông thấy Hồ Nhị thì nhoẻn môi cười, giọng bi thương.
"Ta còn tưởng sẽ được bên cạnh Hoàng thượng đêm nay, nào ngờ lại bị Hoàng hậu phá đám!"
Hồ Nhị cười nhẹ lắc đầu, nàng đi vào ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt chợt đặt vào cặp đào hờ hững bên dưới chiếc yếm.
Bởi còn dư âm cơn hứng tình khi nãy mà hai đỉnh còn nhô lên, Hồ Nhị nhìn cảnh tượng trước mắt mà say mê ngỡ đang nhìn cảnh đẹp nào đó.
Vũ Lệ muốn tâm sự nên bảo cung nữ ra ngoài, nàng ngại chuyện phòng the bị cung nữ nghe trộm rồi đi buôn chuyện.
Hồ Nhị lên tiếng an ủi Vũ Lệ.
"Tỷ giận làm gì cho phai sắc.
Phận phi tần thì làm sao sánh được với Hoàng hậu.
Với lại người còn đang mang thai, Hoàng thượng lo lắng là phải rồi?"
Vũ Lệ vẫn chưa nguôi cơn liền kể lể.
"Hứ! Tỷ ấy thật biết cách phá người khác!"
Hồ Nhị cười, nụ cười ấy bất chợt làm Vũ Lệ chú ý, nếu nụ cười ấy xuất hiện trên gương mặt của một nam nhân chắc hẳn Vũ Lệ sẽ bị tiếng sét mà cảm mến.
Gương mặt của Vũ Lệ nhỏ tròn, đôi má lúc nào cũng ửng hồng, dáng người của nàng lại nhỏ nhắn.
Những đêm Hoàng Phong đến cung của nàng thật chỉ được tính trên bàn tay, tuổi xuân mới lớn vậy mà phải chấp nhận cuộc sống cung cấm.
Cả đời chỉ biết một người đàn ông là Hoàng thượng, nàng lại muốn được ra ngoài cung.
Vũ Lệ thở dài chống cằm.
Hồ Nhị trông thấy, nàng nhấp chén nước nuốt ực rồi lên tiếng.
"Số chúng ta là vậy, tỷ còn buồn chi?"
Vũ Lệ lắc đầu không trả lời, nàng lơ đãng uống nước mà chẳng hay nước còn nóng.
Giật mình làm nước đổ vào người, Vũ Lệ vội đứng dậy lau đi.
Hồ Nhị thấy vậy liền cầm khăn đi sang phụ giúp.
"Tỷ phải cẩn thận chứ! Xem ướt hết áo rồi!"
Chiếc áo yếm vốn đã mỏng, giờ bị ướt lại dính sát vào da, cặp đào cũng vì thế mà trở nên căng tròn hơn.
Bàn tay của Hồ Nhị không dừng lại vẫn chạm vào vùng yếm ướt, Vũ Lệ đỏ mặt nhắc.
"Ta lau xong rồi!"
Hồ Nhị rút tay lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa chịu rời, miệng vô tình thốt lên.
"Tỷ đẹp quá!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...