Khai Thiều bị áp tải về kinh thành, nhốt tại thiên lao thời gian cũng không ngắn.
Lúc ban đầu hắn không ngừng tức giận mắng Mai Nho đê tiện, hận thương thiên (ông trời) không có mắt, vu hãm (vu oan, hãm hại) hắn làm hỏng thời cơ chiến đấu.
Mắng mấy ngày liền, cũng thấy không có ý tứ. Ân oán của Mai gia cùng Mục gia, hắn biết rất thậm tường (tường tận). Hai nhà mấy năm liên tục tranh phong, thủ đoạn đê tiện dùng không hết, lọt vào kết cục như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Nghĩ đến oán trời trách đất cũng vô dụng, đơn giản sướng vui vẻ, ngông nghênh làm tù phạm vương tử (tù nhân là vương tử) của hắn.
May mắn trong thiên lao lao tốt (cai ngục) có lễ với Mục gia, lại biết thân phận của hắn quý trọng, không dám khinh thường, mỗi ngày ân cần thị hầu, hảo tửu mỹ thực đều đưa lên.
Hắn thiên tính hào phóng, tuy rằng thành tù nhân, lại chiếu ăn chiếu uống (được chiếu cố trong ăn uống), so với Mục Hương phi ở trong thâm cung cẩm y ngọc thực tốt hơn rất nhiều.
Nhưng có đôi khi nhớ tới mẫu phi cùng người của Mục gia, biết bọn họ thân ở dưới sự khống chế của Lạc Cách, không biết phải chịu nhiều ít khi dễ, không khỏi lo lắng.
Nhớ tới Thập tam vương đệ dịu ngoan khiêm tốn, lại không yên lòng.
Lạc Cách có ý định chậm rãi báo thù, cố ý đồng ý để người Mục gia có thể đến thiên lao vấn an Khai Thiều. Không chỉ như thế, cung nữ giống như Mục Lệ cũng có thể thường xuyên đến chỗ của Mục Hương phi.
Quyền uy trong tay, hoàng cung thiên lao thủ vệ nghiêm nghị, Lạc Cách cũng không sợ Mục Hương phi bày trò đê tiệ gì.
Thong thả nhìn người Mục gia giãy giụa cầu sinh, nhẫn nhục sống tạm bợ, nhìn Mục gia bị hủy diệt sa đọa, là thú vui của Lạc Cách.
Ngày hôm đó, Mục Lệ lại tới thăm Khai Thiều.
Làm một kiện y phục mới, Mục Lệ không dám ở mặt trên Tứ vương tử lộ ra dấu hiệu gì, chỉ e làm cho Lạc Cách tức giận. Đưa cho Khai Thiều nói: "Tứ vương tử, ngươi thử xem, là do ta làm, chỉ sợ không hợp thân."
Mỗi lần thấy Mục Lệ bị Lạc Cách cho đòi nhập Lượng cung thị hầu, liền nhớ lại cái chết của tiểu cô nương ở Mai gia. Khai Thiều biết hành động này của Lạc Cách đơn giản là vì báo thù.
Thấy Mục Lệ dung nhan tiều tụy, Khai Thiều buồn thanh hỏi: "Hoàng thượng có phải hay không ủy khuất ngươi?"
Mục Lệ một bụng mật vàng (ủy khuất), ở Lượng cung chịu đủ loại nhục nhã tra tấn khinh thường, không dám hướng người bên ngoài nói. Nghe Khai Thiều hỏi, song mâu đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ: "Thị hầu chủ tử, chịu điểm ủy khuất hẳn là việc đương nhiên."
Khai Thiều biết nàng cố ý giấu diếm, cũng không truy vấn, nhớ tới Kinh Vân, lại hỏi: "Kinh Vân hiện tại như thế nào? Có người làm khó y không?" Kinh Vân vì hắn chạy vội về kinh thành cầu cứu, sau lại bị Lạc Cách giam lỏng, hắn đã sớm từ miệng người bên ngoài biết được.
Mục Lệ mím môi nói: "Thập tam vương tử tốt lắm, không ai làm khó y."
Khai thiều nghe Mục Lệ nói như vậy, lòng nghi ngờ đốn khởi, nói: "Mục Lệ, ngươi đừng gạt ta. Kinh Vân thật sự tốt sao?"
Mục Lệ rưng rưng gật đầu nói: "Thật sự, Thập tam vương tử tốt như vậy, như thế nào sẽ có người làm khó y?"
Khai Thiều phun một hơi, thở dài: "Vậy thì hảo. Ta thực lo lắng cho Kinh Vân, y tâm tư đơn thuần, cũng sẽ không phòng nhân, chỉ sợ sẽ ăn rất nhiều thiệt thòi. Nếu có thể gặp y một lần, ta an tâm."
"Thập tam vương tử bị vương lệnh cưỡng chế bế môn tư quá (nhốt mình kiểm điểm), không thể ra ngoài." Mục Lệ nhẹ nhàng nhìn Khai Thiều liếc mắt một cái, thầm than người này thật nhiệt tâm, bản thân đều khó bảo toàn còn vướng bận Kinh Vân.
"Đúng vậy..." Khai Thiều nắm thật chặc thiết chì của thiên lao, buồn bã nói: "Ta hiện tại ở trong tình cảnh này, còn không thấy tốt. Y đã muốn đủ khổ, sao còn muốn hại y?"
Mục Lệ thấy Khai Thiều đối Kinh Vân thật là thân thiết, nhớ tới tình huống bi thảm của Kinh Vân, lại nhớ đến trên dưới mấy trăm nhân mạng của Mục gia bị người thao túng, rốt cuộc nhịn không được, khóc sướt mướt chạy đi đi.
-------------------------------------------------------------------------------
Ngày ấy Kinh Vân bị Lạc Cách ném vào hồ băng, y bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy yếu, lập tức bị sốt cao.
Gây sức ép cả một đêm, sáng hôm nay đã muốn bình ổn, Kinh Vân đã an tĩnh lại, ngủ thật say. Ngự y bị Lạc Cách mấy lần trách cứ, nơm nớp lo sợ ra một phen hãn, biết Thập tam vương tử vượt qua đại kiếp nạn, đem khẩu khí đang nghẹn ở trong lồng ngực thật cẩn thận thở ra.
Lạc Cách thấy Kinh Vân nhiệt độ đã lui một chút, rốt cục trầm tĩnh lại, mới phát hiện đã lao lực một đêm, xiêm y trên người trong ngoài đều ướt đẫm, tất cả đều đã ra đầy hãn.
KinhVân được dốc lòng chiếu cố, ngày hôm sau liền tỉnh lại. Toàn thân bủn rủn vô lực, khó chịu nói không nên lời.
Ngày kế tiếp, Lạc Cách trừ bỏ xử lý quốc sự, còn lại đều làm bạn ở Lượng cung. Tất cả việc lớn nhỏ của ngườu hầu, hắn đều tự mình ôm lấy mọi việc. Kinh Vân cực không thích Lạc Cách chạm vào y, nhưng nếu để cho Mục Lệ đã nhìn thấy y bị cường bạo lại vì y uy cơm thay y phục, y lại khó có thể chịu được, đành phải ngoan ngoãn nghe theo an bài của Lạc Cách.
Lạc Cách đối với Kinh Vân vẫn là như cũ, mỗi lần bắt đầu đều là ôn nhu vạn phần, cẩn thận lấy lòng nói không hết lời. Nhưng chỉ cần Kinh Vân mở miệng vì Khai Thiều và Mục Lệ cầu tình, lập tức liền giống như đổi thành một người khác, tức giận càng không thể vãn hồi. Hắn trải qua sự việc của hai lần trước (ý nói hai lần hành hạ bé Vân a), nên không dám đối với Vân Tiêu động thủ, nhưng đá văng bàn ghế, quát mắng uy hiếp là không thể thiếu a.
Kinh Vân đã quen với tình tình nóng giận của Lạc Cách, cũng không kỳ quái, tâm tư đã thích ứng trong mọi tình cảnh.
Khi Lạc Cách tức giận tựa như cuồng phong tảo cảnh (gió lớn quét đổ mọi vật), Kinh Vân vài lần có suy nghĩ Đại vương huynh hội phác (chạy) lại đây một kiếm giết chết y, càng về sau càng hắn lại tự mình nổi giận đùng đùng.
Qua một tháng, Lượng cung liền giống như bị hoàng long bái đảo (nơi bị rồng đi qua), người hầu cung nữ mỗi người cảm thấy bất an.
Thập tam vương tử là nơi long đến, long vây quanh y quát, cố tình y bất động như núi, an nhàn thản nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...