"Tôi lo lắng quá cô Đới à" Thím Chu xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt căng thẳng.
"Tĩnh Tuyền, có chuyện gì vậy?" Lưu Tu Kiệt cảm thấy có chuyện bất ổn nhanh miệng hỏi.
"Cậu chủ dường như lại phát tiết rồi...lúc nãy cậu ấy xuống tủ rượu quơ quàng cầm theo vài chai rượu lên phòng"
An Lạc sực nhớ từ lúc ở ngoài sân cô chưa từng thấy ánh đèn trên phòng Trác Nhất Phong sáng lên.
Anh ta lại muốn dùng bóng tối để che giấu cảm xúc trong lòng sao?
Ấu trĩ.
...
Lưu Tu Kiệt không dám tùy ý mở cửa, đứng bên ngoài phòng gọi lớn "Cậu chủ, tôi vào được không?"
Không gian yên ắng không tiếng trả lời khiến ông vô cùng lo lắng.
Ông đành tùy tiện dùng vân tay mình mở khóa......không thể mở, cậu chủ vừa thay đổi vân tay trên khóa cửa rồi.
Xem ra thực sự không muốn bị người khác vào làm phiền.
"An Lạc, con chính là chìa khóa"
Đôi mắt buồn rầu của Lưu Tu Kiệt làm An Lạc động lòng, vốn dĩ cô không muốn gặp Trác Nhất Phong ngay lúc này, nhưng đành phải thử xem tình hình anh ta thế nào.
Cô sống để trả nợ mà.
"Trác Nhất Phong, là tôi...Có thể mở cửa nói chuyện một chút không?"
Bốn bề không gian vẫn im lặng như cũ.
Cô đập mạnh vào cánh cửa bởi vì phòng Trác Nhất Phong cách âm tốt, cô nghĩ mình gọi không đủ lớn để anh ở bên trong có thể nghe thấy.
Vẫn là phí công vô ích.
An Lạc thở dài trở về phòng mình.
Lưu quản gia vẫn đứng yên bên ngoài cửa phòng Trác Nhất Phong, ông hy vọng cậu chủ có thể mở lòng hơn để đón nhận hạnh phúc.
"Ba à"
Lưu Tu Kiệt nghe thấy An Lạc đứng ở bên phòng mình với người ra gọi ông.
"Giúp con đem cầu thang lên đây đi ạ"
Lưu Tu Kiệt không hiểu An Lạc muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu đi tìm thang đến cho cô.
"An Lạc, con cần thang làm gì?"
Vẻ mặt An Lạc hí hứng chỉ ra ngoài ban công.
Lưu Tu Kiệt vẫn chưa hiểu ý cô.
Ban nãy cô vừa nảy ra một ý tưởng lớn, phòng cô và phòng Trác Nhất Phong giáp nhau, anh ta thường không khóa cửa ban công, cô có thể vào phòng anh bằng đường này.
Nhưng mà...ban công lại cách xa nhau làm sao cô có thể trèo qua được?
Vận động bộ não suy nghĩ một chút cô nhớ đến chiếc thang đặt ở tủ sách phòng làm việc Trác Nhất Phong.
Ước tính khoảng cách xem ra có khả năng độ dài chiếc thang vừa đủ để bắt qua ban công bên kia a.
"Ý tưởng này của con thật quá điên rồ" Lưu Tu Kiệt hốt hoảng khi nghe kế hoạch của An Lạc.
An Lạc nói là làm, đặt chiếc thang nằm lên lan can ban công phòng cô bắt qua đầu ban công bên kia, quả nhiên chiều dài chiếc thang nhỉnh hơn khoảng cách một chút đủ độ làm cầu nối.
An Lạc đắc ý nhướng mày.
"An Lạc, không được đâu" Lưu Tu Kiệt cảm thấy sợ hãi trước độ liều lĩnh của con bé.
Ông can ngăn nhưng nào có thể cản được sự bướng bỉnh của cô.
"Ba, giúp con giữ chặt thang"
"Nguy hiểm...."
Chưa kịp dứt câu đã thấy cô bám tường leo lên lan can rồi.
Ông nhanh tay giữ chặt cầu thang, tim ông đập nhanh, không dám thở mạnh.
An Lạc tay phải bám tường, tay trái đưa ngang ra ngoài giữ thăng bằng, cô thật giống những diễn viên trình diễn xiếc.
Tự trấn an mình giữ tinh thần bình tĩnh bước di chuyển lên những thanh ngang tròn của chiếc thang.
Những đợt gió thổi qua, mái tóc An Lạc tung bay.
Đây là lầu 4, trên người cô hoàn toàn không có gì bảo hộ an toàn bản thân.
Lý thuyết nào cũng thật đơn giản, thực hành thì mới biết khả năng mình vô cùng hạn hẹp a.
Một cơn gió mạnh thổi hắc qua, kèm theo những tia sấm chớp xoẹt trên bầu trời khiến An Lạc mất thăng bằng, cơ thể cô chao đảo.
Cô khuỵu gối khom người.
Lưu Tu Kiệt sợ đến độ khuôn mặt nhăn nhúm, tim ông muốn rớt ra ngoài "Cẩn thận, con quay về đây đi"
An Lạc nào có dễ dàng từ bỏ mục đích, cô vốn máu liều nhiều hơn máu não, nhanh chống lấy lại thăng bằng đứng thẳng dậy, cố chấp tiếp tục bước tiếp về phía bên kia.
Nhìn thấy con bé an toàn qua được bên kia, Lưu Tu Kiệt mới dám thở mạnh một hơi, cái thân già của ông không biết thọ nổi khi suốt ngày chứng kiến những pha thót tim không nữa.
An Lạc nhẹ nhàng mở cửa ban công, quả nhiên đúng như cô dự đoán, Trác Nhất Phong lần này cũng không khóa cửa ban công.
Trong phòng tối đen như mực, mùi rượu nồng nặc khiến cô choáng ngộp khó chịu.
"Trác Nhất Phong...Trác Nhất Phong" Cô nhỏ nhẹ gọi tên anh.
Cô lần mò theo bờ tường để tìm đến vị trí công tắc đèn.
Bất giác vấp phải vật gì đó ngã sóng xoài ra đất.
Trong bóng tối cô suýt xoa, lần mò dưới đất xem mới vấp phải thứ gì.
Chân, là chân Trác Nhất Phong!!!
An Lạc lay lay chân anh "Trác Nhất Phong"
"Hửm" Giọng anh say khướt, vô thức trả lời cô.
Con sâu rượu.
An Lạc mở được đèn lên, nhìn thấy Trác Nhất Phong đang ngồi dựa người vào đầu giường, mắt anh nhắm nghiền.
Bên cạnh những chai rượu Tequila Ley nằm nghiêng ngả.
An Lạc dọn dẹp mớ hỗn đỗn dưới đất.
Đến bên anh, vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt đỏ ửng say khướt mèm của anh.
Bàn tay cô cảm nhận da thịt Trác Nhất Phong nóng bừng, cô sờ lại mặt và trán mình.
"Hình như anh sốt rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...