Truy Tình Ký Ức


Người ở hộp đêm nhanh chóng bị áp giải về đồn cảnh sát, ngoài cửa bị niêm phong.

Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của vô số người qua đường, bên ngoài trở nên rất lộn xộn mất trật tự.Tư Tư là cô tiếp viên duy nhất ở lại an toàn.

Tất nhiên cô ta biết, sở dĩ mình gặp may là nhờ người đàn ông ở trong phòng.Đợi cảnh sát rút đi hết, cô ta âm thầm quay về căn phòng đó.

Người đàn ông đang ngồi ở ngoài ban công uống cafe, ngắm nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn.

Vẻ mặt của anh lẫn vào sắc đêm nên rất mơ hồ, một cánh tay buông thõng bên thành ghế, ngón tay kẹp điếu thuốc lá.


Chiếc gạt tàn ở bên cạnh đã đầy tàn thuốc.Tư Tư vô thức không dám tiến lại quá gần người đàn ông.

Cô ta kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh, cất giọng đầy quan tâm: “Hai cảnh sát đó không gây khó dễ cho anh chứ?”Người đàn ông mỉm cười: “Không.”Tư Tư thở phào nhẹ nhõm: “Cô gái hôm nay đến đây khá nổi tiếng, là hoa khôi của ngành cảnh sát, nghe nói khả năng phá án cũng rất lợi hại.

Em còn lo cô ta không tha cho anh.”Người đàn ông hít một hơi thuốc, không tiếp lời.Tư Tư ngẫm nghĩ, lại nói: “Có điều cô gái đó rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang.”Người đàn ông búng tàn thuốc, thờ ơ đáp: “Trong cuộc đời này, tôi ghét nhất là nữ cảnh sát.Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc.Trước mắt cô là trần nhà cũ kỹ màu xám trắng, chiếc quạt điện kêu ù ù ở góc tường.

Mấy đồ gia dụng cũ có màu sắc ấm áp được tắm ánh ban mai.

Trên bệ cửa sổ đặt một chậu sen Quan Âm nhỏ, cánh hoa xanh biếc như phỉ thúy lặng lẽ nở rộ.Bạch Cẩm Hi giơ tay bóp trán, để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó ngồi dậy.Cô nghiện thuốc lá nhưng lại hay lo lắng hàm răng và đầu ngón tay bị vàng sẽ không xinh đẹp.

Đấu tranh tư tưởng một lúc như thường lệ, Bạch Cẩm Hi mới rút một điếu từ hộp thuốc ở trên bàn, ngồi bên giường nhả khói mù mịt.Một ngày mới lại bắt đầu.Bạch Cẩm Hi sống một mình ở khu dân cư lâu đời, bên dưới toàn là hàng ăn sáng nóng hổi.

Cô mua một bát phở, ngồi ăn ở bên đường.

Mấy ông bà lão hàng xóm đi qua đi lại đều vui vẻ hỏi thăm cô.


Có người còn nhét vào tay cô hai cái bánh bao nhân thịt.Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, giọng nói trách móc của Châu Tiểu Triện ở đầu kia truyền tới: “Lão đại, chị đến đâu rồi? Không phải chị lại quên nhiệm vụ của ngày hôm nay đấy chứ?”Bạch Cẩm Hi mù mờ, nhưng ngữ khí vẫn điềm nhiên như không: “Tôi không quên, cậu đang ở đâu?”“Em đã đến cổng trường tiểu học số hai Quan Hồ rồi.”Bạch Cẩm Hi giơ tay vẫy taxi: “Tôi sẽ đến ngay.”Tính cách của cô về cơ bản có chút lơ mơ, thường quên trước quên sau, được cái khi đối mặt với những việc quan trọng cô chưa bao giờ quên.Đến cổng trường tiểu học, nhìn thấy Châu Tiểu Triện trong bộ cảnh phục phẳng lì, tóc chải ngược, xịt gôm bóng loáng, Bạch Cẩm Hi không nhịn được cười.Trong hội trường của trường tiểu học, những “Bông hoa của Tổ quốc” tỏ ra hào hứng với hai cảnh sát có mặt ngày hôm nay để bồi dưỡng kiến thức về trật tự trị an cho chúng.

Chúng tíu tít vây quanh hai người, hỏi đông hỏi tây.

Các thầy cô mỉm cười đứng ở vòng ngoài, bầu không khí rất náo nhiệt.Một cậu học sinh hỏi Châu Tiểu Triện: “Chú cảnh sát, chú đã bao giờ nổ súng bắn chết kẻ xấu chưa ạ?”Vấn đề này tương đối hấp dẫn, tất cả học sinh đều chờ đợi với vẻ mặt hiếu kỳ.Châu Tiểu Triện xoa đầu cậu bé, lên tiếng đính chính: “Phải gọi là anh mới đúng.”“Anh…”Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, đảo mắt một vòng mới cất giọng nghiêm túc: “Tất nhiên, anh đã từng bắt giữ rất nhiều kẻ xấu.”Tiếng vỗ tay vang lên, trước ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, Châu Tiểu Triện dương dương tự đắc.

Bạch Cẩm Hi ở bên cạnh nhếch miệng chế giễu, vẻ mặt của cô như muốn nói: Cậu cũng biết lảng tránh vấn đề thật đấy.

Từ trước đến nay, cậu đã nổ súng bao giờ đâu?Châu Tiểu Triện bình tĩnh liếc cô một cái, ý là: Chỉ được cái chó chê mèo lắm lông, chẳng phải súng của chị cũng phủ một lớp bụi rồi hay sao?Mấy năm nay, thành phố Giang không có vụ án lớn.

Tuy Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện từng phá mấy vụ cưỡng hiếρ, giết người nhưng tội phạm đều thuộc loại xoàng xĩnh, để lại vô số manh mối và chứng cứ ở hiện trường nên chỉ cần trực tiếp mai phục bắt người chứ không cần dùng đến súng ống.


Thậm chí Châu Tiểu Triện có dự cảm, cho đến hết đời, cậu ta cũng không có cơ hội nổ súng như mấy cảnh sát hình sự lớn tuổi ở trong Cục.Lúc này, một bé gái hỏi Bạch Cẩm Hi: “Chị ơi! Có phải làm cảnh sát sẽ xinh đẹp như chị không?”Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Cô hơi ngây ra, sau đó mỉm cười, ngồi xổm xuống bằng bé gái, trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy.

Các bạn nhỏ có mặt ở đây đều rất xinh, mặc cảnh phục chắc chắn sẽ đẹp hơn chị.”Buổi chiều, hai người rời khỏi trường tiểu học.

Châu Tiểu Triện vừa lái xe vừa cảm thán: “Lão đại, vừa rồi em chỉ sợ chị nói thật: Các bạn nhỏ hôm nay chẳng đẹp gì cả.”Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Tâm hồn trẻ thơ là thứ thuần khiết nhất trên thế giới này, sao tôi có thể nhẫn tâm khiến chúng buồn?”Châu Tiểu Triện không khỏi ngạc nhiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận