Truy Tìm

Long Hoằng Văn lại vứt bỏ đối tác của mình một lần nữa, thu xếp hành lý cùng Lâm Giai Thụy lên chuyến tàu hướng về quê hương hắn. Đó là một huyện nhỏ ở phương nam, cách khá xa thành phố A. Cuối thu, khí trời đã mát mẻ hơn nhiều, không khí cũng có vẻ đìu hiu hơn.

Từ khi lên tàu, Lâm Giai Thụy vẫn một mực im lặng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đi tàu về cái nơi gọi là quê hương ấy, phiêu bạt lâu ngày ở bên ngoài, gần như lần nào trở về cùng mang theo tâm trạng vui sướng và chờ mong. Nhưng sau mùa thu năm đó, mỗi lần ngồi trên chuyến tàu về nhà hắn đều không kìm nén được đau thương. Quê hương là gì, có nhà mới gọi là quê hương. Mà ở đó, hắn không còn nhà nữa, mất gốc, còn gì là nhà, còn nhà nào để về nữa?

Hắn nhìn phong cách lướt nhanh ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy thương nhớ. Cô bé ngồi đối diện hình như là người phương bắc, chỉ cây chuối tây hỏi: “Mẹ ơi, mấy cái cây trông giống cây dừa kia là gì thế?” Bà mẹ ôm cô bé trìu mến vuốt tóc nó, giải thích cặn kẽ. Vành mắt Lâm Giai Thụy hơi đỏ lên. Bỗng nhiên bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Long Hoằng Văn xoay hắn lại, thấy vành mắt hắn đỏ, liền giơ tay lên xoa nhẹ, nói: “Mệt chưa? Dựa vào anh ngủ một lúc đi, tỉnh giấc là đến nơi ngay thôi.” Dứt lời liền ôm đầu Lâm Giai Thụy dựa vào vai mình.

Lâm Giai Thụy nhìn xung quanh, mặt hơi ửng đỏ. Đôi tình nhân một nam một nữ ngồi đối diện đang dựa vào nhau thân thiện mỉm cười với họ, Lâm Giai Thụy lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, mặt đã đỏ bừng. Long Hoằng Văn cười khẽ, không ngờ Tiểu Thụy da mặt mỏng như vậy.


Anh lấy một chiếc áo khoác từ trong túi hành lý trùm lên người Lâm Giai Thụy, cuối thu trời đã trở lạnh, anh không thể để Tiểu Thụy ốm được. Sau đó cũng gật đầu cười với đôi tình nhân đối diện, coi như là chào hỏi. Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang quan sát, dò xét, khinh thường, dè bỉu không phải trường hợp cá biệt. Anh rất muốn đứng lên lớn tiếng tuyên bố rằng đây là người yêu của tôi, nhưng rồi lại thôi. Tuyên bố sự khác biệt của bản thân sao? Không cần thiết, mình càng làm to chuyện người khác càng chế giễu. Chúng tôi chỉ là một cặp đôi bình thường trong nghìn vạn người, có gì khác đôi tình nhân đối diện kia? Long Hoằng Văn mỉm cười nghiêng đầu, dịu dàng nhìn Lâm Giai Thụy, mặc cho thế gian thay đổi khôn lường, mình chỉ muốn ở bên cậu ấy mãi mãi không rời.

Lúc về đến huyện đã là chập tối, mặt trời đỏ như máu đang từ từ hạ xuống, một ngày ngồi tàu khiến hai người đều hơi mệt mỏi, đi bộ còn có chút không vững. Lâm Giai Thụy nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ không nói lời nào, Long Hoằng Văn nắm chặt tay hắn, hắn giãy ra nhưng không được. Lúc ở trên tàu hắn không ăn gì nên không có sức, không giãy được cũng đành thôi, đỏ mặt chấp nhận ánh mắt người ngoài.

Long Hoằng Văn vừa đi vừa tìm một chỗ ăn cơm, huyện nhỏ này hơi hoang vắng, thế nhưng lại rất hợp với khí chất lãnh đạm của Tiểu Thụy, quả nhiên là người nào xứ ấy. Cuối cùng cũng tìm được một quán cơm nhỏ, Long Hoằng Văn thở phào nhẹ nhõm, ở trên tàu Tiểu Thụy cơ bản không ăn được cái gì, giờ chắc đã đói bụng rồi, anh liền kéo Lâm Giai Thụy đi vào.

Bữa tối rất thanh đạm, hình như Lâm Giai Thụy cũng không có khẩu vị, lười nhác gảy thức ăn trong bát, chậm chạp ăn từng miếng nhỏ. Long Hoằng Văn nhíu mày, có chút bất lực, thầm nghĩ buổi tối phải tìm quán trọ nào có ông chủ dễ tính một chút, có thể mượn phòng bếp nấu đồ ăn.

Cơm nước xong trời đã tối mịt, đèn đuốc trong huyện được đốt lên, mỗi nhà một ngọn, trong gió thu xào xạc có cảm giác ấm áp vô cùng. Lâm Giai Thụy cũng cảm thấy hơi ấm lòng. Huyện nhỏ vừa quen vừa lạ này tràn ngập quá khứ không muốn nhớ lại, nó đẩy mẹ xuống vực sâu mà cả đời bà không leo lên được, đồng thời đẩy vận mệnh của mình sang một hướng khác. Tốt và không tốt đều bắt đầu ở nơi này, cuối cùng lại kết thúc ở đây. Hắn vẫn luôn có một cảm xúc rất phức tạp đối với mảnh đất này, vừa quyến luyến vừa ghét bỏ. Hắn tưởng rằng một lần nữa trở về cái nơi đối với mình đã không còn là nhà này, hắn sẽ căm hận, sẽ bi thương, nhưng lúc này hắn lại có cảm giác mình thuộc về nơi này. Hắn nghĩ có lẽ đây chính là lý do mẹ nhất định phải về đây.

Long Hoằng Văn chưa từng tới đây, thế nhưng lại giống như một người dẫn đường, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong vấn đề ăn ở, sau khi vào quán trọ đơn sơ, không biết Long Hoằng Văn đi đâu, Lâm Giai Thụy ở trong phòng một mình hơi bần thần. Từ khi bước chân vào huyện, hắn giống như kẻ mộng du, bầy không khí quen thuộc, cảnh vật quen thuộc cứ khiến hắn có cảm giác ngơ ngẩn. Đến khi hoàn hồn thì đã ở trong quán trọ rồi. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, người đàn ông vẫn lặng lẽ theo sau chuẩn bị mọi thứ đã không thấy bóng dáng, hắn có chút không quen.


Lâm Giai Thụy đi quanh phòng một vòng, cuối cùng làm tổ trên giường, nhắm hai mắt lại. Sau một ngày mệt nhọc, hắn nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Đang ngủ dở mắt, trong lúc mơ màng hình như có ai ôm hắn, hắn khó chịu uốn éo người, muốn tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp. Người ôm hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ, gạt tóc của hắn, dịu dàng nói: “Tiểu Thụy, dậy đi tắm đã được không?” Trong lúc nói thì đã đến phòng tắm rồi.

Lâm Giai Thụy bị cởi quần áo cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy mình trần như nhộng liền mở to mắt nhìn. Long Hoằng Văn cười nói: “Nước xả rồi đấy. Tắm xong đi ra ăn cơm…” Dứt lời liền hôn nhẹ lên mặt Lâm Giai Thụy mới cái rồi mới đi ra. Vốn dĩ có thể ăn xong tắm, nhưng hôm nay đã đủ mệt rồi, cơm nước xong không thể tắm ngay, như vậy không tốt cho dạ dày, vẫn nên tắm xong ăn thì hơn, sau đó xem TV một lúc rồi đi ngủ. Long Hoằng Văn nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Giai Thụy lúc tỉnh dậy phát hiện mình không mặc quần áo lại mỉm cười thích chí, sau đó ra ngoài bày bát đũa.

Lâm Giai Thụy bị đánh thức hơi tức giận, nhưng nghĩ hôm nay ngồi trên tàu dính không biết bao nhiêu vi khuẩn thì lại thấy bình thường, hắn mang thói quen của người phương nam, dù xuân hạ thu đông mỗi ngày nhất định phải tắm một lần, mùa hè hai lần, nếu chưa tắm đang ngủ dở giấc sẽ dậy tắm đêm, nói thật lòng, có vẻ Long Hoằng Văn nắm rất rõ thói quen của hắn… Tắm xong đi ra, hắn kinh ngạc phát hiện ra một cái bàn và hai cái ghế đẩu, không biết Long Hoằng Văn tìm được ở đâu, trên bàn còn có cơm canh…

Long Hoằng Văn mỉm cười bảo hắn: “Ăn cơm thôi. Anh mượn phòng bếp và thức ăn của chủ quán trọ, cả bàn ghế nữa… Lúc tối em không ăn được gì mấy, anh sợ em đói…”


Lâm Giai Thụy cảm thấy thật ấm áp, về quê cuối cùng cũng có cảm giác như về nhà. Mắt hắn rơm rớm, không nói gì, chỉ đi tới hôn nhẹ lên má Long Hoằng Văn, nói: “Cảm ơn.”

Long Hoằng Văn vừa bất ngờ vừa vui sướng, luống cuống đưa bát cho Lâm Giai Thụy, bên trên đã chất đầy thức ăn. Lâm Giai Thụy cười, nhận lấy bát đũa, tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng tan biến.

Cơm nước xong, Long Hoằng Văn dọn giường cho Lâm Giai Thụy rồi mới đi tắm, Lâm Giai Thụy ăn hơi no, mang ghế ra ban công ngồi ngắm trăng. Lúc Long Hoằng Văn đi ra, Lâm Giai Thụy đã dựa vào ghế ngủ say sưa. Anh lắc đầu, ôm Lâm Giai Thụy lên giường. Hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ nói “Chúc ngủ ngon”, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui