Tan học, Đinh Quang Lưu nhận được điện thoại của Vương Long hẹn anh tụ tập ở chỗ cũ đánh nhau.
Đó là một con hẻm cách trường học không xa.
Hai đàn em khác của anh cũng đợi ở đây.
Những ai chơi cùng Đinh Quang Lưu đều biết, anh ta và Huỳnh Băng La trường trung học số 2 là kẻ thù không đội trời chung.
Mọi người đinh ninh cho rằng nguyên nhân dẫn đến xung đột đều do tranh giành nữ thần Vũ An Miên.
Thế nhưng họ đều không biết được đằng sau những cuộc ẩu đả của hai thiếu niên trung học là mối thù được kết từ thế hệ trước.
Theo sau Đinh Quang Lưu là những người lần trước cùng anh ta bắt nạt Hứa Huân.
Anh không chút sợ hãi, hất cằm kiêu ngạo nhìn nhóm người đối diện.
Chiều cao nổi trội một mét chín của anh khi đứng gần người khác khiến họ bất giác hứng chịu áp lực và lo sợ.
Biểu cảm hôm nay của Huỳnh Băng La rất khác lạ.
Hắn như một con thú dữ bị chọc giận chỉ hận không thể nhào tới cắn xé đối phương.
Hai người không hẹn mà gặp trầm mặc hồi lâu.
Đợi đến khi mất hết kiên nhẫn, Huỳnh Băng La mới lên tiếng: “Chuyện sáng nay là sao?”
Đinh Quang Lưu nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Huỳnh Băng La không tin đối phương thật sự không biết gì: “Còn hỏi chuyện gì? Đàn em của tao bị đánh vỡ đầu đến giờ còn chưa tỉnh lại, mày còn hỏi là chuyện gì?”
Đinh Quang Lưu sửng sốt vài giây, lát sau lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải tao.”
Huỳnh Băng La tức đến bật cười: “Không phải mày? Chúng tao tận mắt chứng kiến Vương Long lấy gậy bóng chày đập vào đầu nó.
Mày nói mày không liên quan đi?”
Nghe tới đây, Đinh Quang Lưu liếc nhìn Vương Long: “Mày làm vậy có ý gì?”
Vương Long không nghĩ sẽ bị bắt quả tang tại trận vì hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng, đổ hết tội lỗi lên đầu Đinh Quang Lưu.
Giờ đây, hắn buộc phải chọn phương án khác.
Dù trong lòng đang vô cùng khẩn trương và bất an, nhưng Vương Long ngoài mặt tỏ ra hết sức giận dữ: “Còn không phải thằng Ca Nhân kia mắng chửi anh sao.
Hắn mắng chửi em sao cũng được, nhưng động tới anh là không yên với em đâu.”
Đinh Quang Lưu chưa kịp phản ứng, Huỳnh Băng La đã lớn giọng ra lệnh cho người phía sau: “Lên!”
Gần 10 tên giang hồ đầu đường xó chợ cầm gậy bóng chày xông tới tấn công nhóm người Đinh Quang Lưu.
Anh ta linh hoạt tránh né, nắm bắt điểm yếu của đối phương, đánh người nằm bò trên mặt đất.
Thế nhưng sức người có hạn, rất nhanh Đinh Quang Lưu bị đánh đến mình đầy thương tích, ngồi sụp xuống cạnh vách tường.
Một tên lực lưỡng vung cây gậy bóng chày chuẩn bị hạ xuống đầu Đinh Quang Lưu.
Huỳnh Băng La nhếch môi, đầy đắc ý khi nghĩ đến kết cục sắp tới của kẻ địch.
Đúng lúc này, cây gậy bóng chày đột nhiên dừng lại giữa không trung vì bị bàn tay to của ai đó chặn lại.
Hứa Định Kiên cười ôn hoà nhưng động tác hất tay đối phương lại hết sức lưu loát: “Đừng nóng chứ anh bạn, có gì từ từ nói.
Thời buổi này phải tuân thủ pháp luật.”
Kẻ đối đầu trực diện với anh trợn mắt há mồm, vô cùng ngạc nhiên khi một học sinh trung học lại mạnh như vậy.
Lát sau, hắn buồn cười vì lối suy nghĩ của mình, đồng thời cho rằng đối phương ăn may: “Mày là đồng bọn của nó cũng không thoát được đâu!”
Năm phút sau, 10 tên cao to vạm vỡ lại nằm la liệt trên đất, rõ ràng không tìm thấy vết thương nhưng rên rỉ vô cùng thống khổ.
Huỳnh Băng La thấy tình hình không ổn ra lệnh rút lui, trước khi đi còn trừng mắt với hai người: “Bọn mày đợi đấy, chuyện của chúng ta chưa xong đâu.”
Đinh Quang Lưu chống tay ngồi dậy, tuy bị thương nhưng lại vô cùng vui vẻ, ánh mắt toả sáng vỗ vai Hứa Định Kiên: “Được lắm người anh em, mạng này của tôi là do cậu cứu.
Sau này chuyện của cậu nhớ tính thêm tôi, đảm bảo có tôi ở đây cậu nhất định an toàn.”
Hứa Định Kiên trầm mặc nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt như đang nói: Cậu xứng sao?
Hai người giằng co giây lát, Đinh Quang Lưu bất ngờ quỳ xuống: “Đại ca, xin nhận của tôi một lạy.
Đảm bảo sau này anh chỉ hướng Đông, tôi không dám đi hướng Tây mà đi hướng Nam Bắc.
Không! Ý tôi không phải vậy! Nói chung là tuyệt đối trung thành với đại ca.”
Biểu cảm tươi cười trên mặt Hứa Định Kiên cứng đờ: “Không cần đâu.
Tôi chỉ muốn hỏi cậu một việc.
Cậu quá yếu, đợi cậu bị đánh nhập viện, tôi biết đi hỏi ai.
Đôi bên cùng có lợi, không cần khách sáo với tôi.”
Đinh Quang Lưu biết được mình có thể giúp đại ca mới, đắc ý ra mặt: “Đại ca có gì cứ hỏi.
Đinh Quang Lưu tôi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Trên đời này, thứ mà tôi không biết người khác cũng không thể, thứ mà tôi biết hỏi người khác cũng vô dụng.”
Hứa Định Kiên đứng ngoáy tai, nghe đối phương luyên thuyên một hồi: “Cậu xong chưa?”
Đinh Quang Lưu thấy anh mất kiên nhẫn, gãi đầu áy náy: “A, xin lỗi đại ca.
Cậu muốn hỏi chuyện gì?”
Lỗ tai cuối cùng cũng được thanh thản, Hứa Định Kiên nhíu mày sắc mặt trầm trọng như chuẩn bị nói việc lớn làm Đinh Quang Lưu cao hứng không thôi.
“Tôi lạc đường.
Cậu chỉ đường cho tôi tới tiệm làm tóc.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...