Truy Thê
Chu Lệ Mẫn nghe được liền sửng sốt, hóa ra Cung Vô Khuyết biết. Chính vì hắn biết đó không phải hài tử của hắn nên hắn mới tỏ ra không quan tâm như vậy. Nàng là đánh giá sai hắn rồi, nàng vốn nghĩ hắn nhiều thê thiếp như vậy căn bản không thể quan tâm hết cũng chẳng thể lo được nhiều chuyện như vậy.
Bạch Chỉ Ngân Chi thụ sủng nhược kinh hết nhìn Chu Lệ Mẫn liền nhìn tiểu hài tử rồi quay sang Trữ thân vương. Bọn họ vẫn chưa hết kinh ngạc a, lý nào mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Thái tử kinh hỉ nhìn Cung Vô Khuyết như thể không tin đó là sự thật. Có ai bị đội nón xanh mà lại cười vui vẻ như thế chưa? Chưa kể đến Cung Vô Khuyết còn trực tiếp công khai thừa nhận trước mặt mọi người nữa a. Tuy hắn cũng là...khụ khụ bị tiểu thiếp đội cho cái mũ xanh nhưng hắn âm thầm xử lý nàng ta rồi. Hắn còn thông báo nàng ta nhiễm bệnh nặng tạ thế chứ không hề nhắc đến chuyện kia a.
Mã Phi Yến có chút sửng sốt nhưng lại rất nhanh thu lại thần sắc kia. Nàng cũng sớm biết hài tử kia không phải của Cung Vô Khuyết nhưng lại không nghĩ đến đó là của Trữ thân vương a. Không ngờ tên này là như vậy, ghê tởm!
Nhìn sang Trữ thân vương, nàng ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, đúng là hoang dâm vô đạo. Đến nữ nhân của người khác mà cũng có thể nuốt trôi được, thật là buồn nôn! Trong lòng không kiềm chế được phỉ nhổ Trữ thân vương vài lần.
Trữ thân vương nghe được liền ngửa mặt lên trời bật cười to, thẳng đến cười đã miệng rồi mới nhìn Cung Vô Khuyết nói: “Cho dù hắn(tiểu hài tử) có nằm trong tay ngươi đi chăng nữa thì ngôi vị này bổn vương cũng sẽ không buông tay.” Hắn kẽ liếc nhìn Bạch Chỉ Ngân Chỉ ở gần đó rồi hừ một tiếng.
Bọn họ lập tức đưa tay ôm lấy cổ rồi ngã trên mặt đất. Bên khóe miệng tuông máu ra, mắt nhìn về phía Mã Phi Yến cứ như là có chuyện muốn nói cùng nàng vậy. Đến khi trút hơi thở cúi cùng mắt vẫn trợn to không phát ra được âm thanh nào.
Mã Phi Yến trợn to đôi mắt nhìn Bạch Chỉ Ngân Chỉ ngã xuống. Không quản chủy thủ còn áp sát cổ mình mà xoay đầu qua, trên cổ một vết thương nhỏ chảy ra máu. Nàng thét to tên của các nàng trong vô vọng.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy có người chết trước mặt của mình mà bản thân lại vô dụng không làm được gì. Ngay cả chạy đến bên họ nàng cũng không làm được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn rồi vì các nàng rơi nước mắt thôi.
Tiểu hài tử từ trên tay của Bạch Chỉ rơi xuống, Thanh Xảo lập tức đưa chân đỡ lấy rồi nâng lên ôm một bên tay. Bên tay còn lại cầm chủy thủy vòng qua cổ của Mã Phi Yến kéo sát vào người mình. Mặt không hề đổi sắc, ánh mắt sắc lẹm nhìn thái tử cùng Cung Vô Khuyết.
Chu Lệ Mẫn thụ sủng nhược kinh cả người yếu đuối ngã lên trên mặt đất. Nàng nghe được nhất thanh nhị sở Trữ thân vương không hề lo đến tính mạng hài tử của nàng và hắn. Ánh mắt ngập tràn thù hận, hai tay nắm chặt gấu váy.
Trữ thân vương nhìn thái độ của Chu Lệ Mẫn hừ một tiếng rồi bước đến đứng giữa nàng ta cùng Mã Phi Yến. Một tay nâng lấy cằm của Mã Phi Yến khiêu khích quay sang Cung Vô Khuyết nhếch mép: “Nàng nói xem có phải quyết định lúc đầu của nàng là sai không?”
Mã Phi Yến đang nhìn Bạch Chỉ Ngân Chỉ đột nhiên đường nhân bị thân ảnh cao to của Trữ thân vương che lại. Nàng lạnh mắt chậm rãi đơi tâm nhìn lên mặt của Trữ thân vương, nghiến răng nghiến lợi. Các nàng vì sao phải có kết cục bi thảm như vậy. Các nàng chỉ là không biết Chu Lệ Mẫn tư thông với hắn nên mới có hành động kia hắn liền giết các nàng.
Nàng nói trong nước mắt, giọng nghẹn ngào nhưng lại không mất đi sự thù hận: “Trên đời này ta khinh thường nhất là nam nhân như ngươi, chỉ biết dùng nữ nhân để hoàn thành cho khát vọng đê hèn của bản thân.” Nước mắt mặn thâm nhập vào cổ họng liền biến thành đắng.
Trữ thân vương không giận phản tiếu: “Cung Vô khuyết chẳng phải cũng bức nàng để khống chế Mã gia đó sao. Nàng không hận hắn ngược lại trách ta?”
Thái tử lúc này mới lên tiếng: “Hoàng đệ, ngươi không nên quá phận như vậy.”
“Quá phận?”
Trữ thân vương lại cười to một trận: “Tại sao không bảo bản thân ngươi quá phận mà bảo ta? Do ngươi chui từ bụng của hoàng hậu nên ngôi vị thái tử đó mới là của ngươi. Ta nói cho ngươi biết vì hoàng vị ta không ngại hy sinh bất kỳ kẻ nào chặn đường ta.”
Mắt hắn đổ xuống tiểu hài tử đang khóc ầm ĩ trên tay của Thanh Xảo vì bị kinh hách. Tiểu hài tử khóc đến cổ họng có chút không ra hơi, mặt đỏ ửng nhưng hắn cũng không hề động tâm:
“Ngay cả nghiệt chủng này ta cũng có thể tự tay lấy mạng hắn.”
Dứt lời, hắn đưa tay dự định vươn đến tiểu hài tử thì đột nhiên trợn mắt quay lại phía sau. Bên tai hắn còn vang vọng âm thanh hung dữ của thái tử: “Hồ dữ không ăn thịt con, ngươi có tư cách gì ngồi lên hoàng vị?”
Chu Lệ Mẫn ngoạn độc trừng to mắt nhìn hắn, tay nàng cầm một cây trâm vàng từ lưng đâm xuyên qua tim hắn. Hắn không giữ lời hứa với nàng cũng không sao nhưng không được phép đụng đến hài tử của nàng. Đó là hài tử của nàng, không ai có thể chạm vào kể cả hắn.
“Ngươi...” Trữ thân vương ôm lấy ngực, trân trối nhìn Chu Lệ Mẫn.
Chu Lệ Mẫn bật cười ha hả như người điên khinh bỉ hắn: “Ta không cho phép ngươi đụng đến hài tử của ta.”
“Hài tử của ta không phải nghiệt chủng, không phải.” Nàng ta hét to như thể muốn xác nhận chuyện này với toàn bộ số người có mặt ta đây.
Trữ thân vương ngã xuống mặt đất lát đá, mắt nhìn thẳng lên trời nhưng lại không hề có chút xám hối nào. Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng mắt hắn cũng không nhắm lại mà chỉ lưu lại lời nói sau cùng.
“Hoàng vị này là của Trẫm.” Khóe môi nở nụ cười như là thấy bản thân mặc long bào, đội long quan ngồi trên long ĩ nghe được đám quan viên hô to ‘hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’ vậy.
Thanh Xảo hốt hoảng đẩy Mã Phi Yến ra, cả tiểu hài tử cũng thả xuống đỡ lấy Trữ thân vương. Chu Lệ Mẫn vội chạy đến ôm lấy tiểu hài tử ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thương.
Thanh Xảo ngoan độc nhìn Chu Lệ Mẫn không chút do dự nào tháo trâm trên tóc phóng đến trên ngực nàng ta. Chu Lệ Mẫn ôm tiểu hài tử từ từ gục trên mặt đất.
Tay nàng tay cố gắng giơ lên vuốt ve hài tử của mình, giọng nói ngắt quãng: “Ngoan, đừng khóc, ngươi không phải nghiệt chủng, ngươi là...là bảo bối của nương.” Đôi mắt thâm tình nhìn tiểu hài tử, khóe môi kéo cao hiện lên một nụ cười rồi từ từ nhắm mắt.
Mắt thấy Chu Lệ Mẫn tắt thở, Thanh Xảo kích độc tự sát gục trên người Trữ thân vương. Không ai ngờ được Trữ thân vương tàn bạo lại chết trong tay một nữ nhân.
Mã Phi Yến bị đẩy bất ngờ không hề phòng bị liền đầu đập vào tượng kỳ lân đá rồi lăn xuống bậc thang hôn mê bất tỉnh. Máu của nàng lưu lại trên mỗi một bậc thang cho đến khi nàng dừng lại thì nơi nàng nằm toàn máu.
Cung Vô Khuyết cũng bất ngờ phản ứng không kịp đến khi hắn chạy đến bên Mã Phi Yến thì nàng đã bất tỉnh nhân sự rồi. Ôm lấy nàng đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Thanh Xảo. Mắt thấy Thanh Xảo chết hắn vội đưa nàng rời cung trở về Cung gia cho Thế An chữa trị. Việc còn lại liền giao cho thái tử một mình xử trí.
Đám thần tử bên phe Trữ thân vương như rắn không đầu chạy tán loạn. Thái tử hạ lệnh bắt không sót một tên.
Tiểu hài tử vẫn mở to cổ họng khóc lớn tiếng. Tiếng khóc kia là chấm dứt một thảm cảnh tranh ngôi đoạt vị của hoàng tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...