Truy Thê

Sáng ngày kế tiếp, Bạch Chỉ Ngân Chỉ được Mã Phi Yến đặc cách cho trở về Trữ vương phủ. Nàng biết bọn họ không thực hiện được nhiệm vụ liền sẽ cùng mẫu thân âm dương cách biệt.

Nàng tự chỉnh tề y phục bước ra thính tử đã thấy hạ nhân báo Tùng Đan Đan đến thỉnh an. Gật nhẹ đầu nàng đáp ứng cho truyền rồi bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống.

Tùng Đan Đan bước vào nhúng người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tỷ tỷ.”

“Chỉ còn hai chúng ta không cần câu nệ tiểu tiếc như vậy, ngồi xuống đi.” Mã Phi Yến nhẹ nhàng nói xong liền phất tay bảo hạ nhân châm trà cho nàng ta: “Hôm nay ta không cần dâng trà, ngồi uống cùng ta là được.”

“Vâng.” Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, rồi nhận lấy tách trà hạ nhân vừa đưa nhấp một ngụm. Nàng cũng chẳng muốn dâng trà cho nàng ta đâu.

Mã Phi Yến mỉm cười hỏi: “Mỗi ngày muội muội đến đây thỉnh an có lẽ cũng đã sớm chán nản rồi, có cần ta miễn cho không?”

Tùng Đan Đan hừ lạnh trong bụng rồi nặn ra một nụ cười nói: “Tỷ tỷ chớ nói đùa, đây là tâm ý của nô tỳ đối với tỷ tỷ sao có thể nói là chán nản chứ.”

Bên ngoài hạ nhân xôn xao nói hoàng thượng băng hà. Chiếu chỉ sớm viết đã bị mất vốn là nên để thái tử đăng cơ, hiện Trữ thân vương lại nắm giữ ngọc tỷ.

Tùng Đan Đan nghe được ánh mắt sắc lẹm nhìn Mã Phi Yến, dùng thân thủ nhanh nhẹn của mình chạy đến bên Mã Phi Yến rút chủy thủ từ trong tay áo ra đặt lên cổ nàng.


“Mã Phi Yến ngươi ngạc nhiên lắm phải không?” Giọng nói chứa đầy tiếu ý và hàm ý mỉa mai.

Hạ nhân trong thỉnh tử thấy được đồng loạt hoảng sợ run rẩy quỳ xuống đưa tay che miệng không dám la hét. Hiện Mã Phi Yến đang nằm trong tay của Tùng Đan Đan bọn họ không biết nên làm gì mới tốt.

Ám vệ do Cung Vô Khuyết bố trí thấy được nhưng cũng không làm được gì vì Tùng Đan Đan ra tay quá nhanh. Bọn họ căn bản không có cơ hội phản ứng.

Mã Phi Yến vẫn cầm tách trà trên tay đưa lên môi uống, sai đó chậm rãi nói: “Không hề, Thanh Xảo không phải là muốn đưa ta tiến cung đó chứ?”

Nàng nhẹ ngàng đặt tách trà lên bàn. Kể từ hôm cùng Cung Vô Khuyết nói chuyện rồi xâu lại từng chũi sự kiện nàng cũng đoán ra Tùng Đan Đan là Thanh Xảo rồi.

Người của Trữ thân vương ngoại trừ Thanh Xảo ra thì nàng chưa từng gặp nữ tử nào nữa. À, còn Thủy Nương đáng tiếc nàng ta đã không còn tại thế rồi.

Trữ thân vương lợi dụng lúc Cung Vô Khuyết mất đi nàng tinh thần không được tốt nên để thuộc hạ thân cận nhất là Thanh Xảo vào phủ. Lợi dụng cơ hội nàng thân cận hắn để lấy một chút tin tức hoặc để hắn cũng thái tử bất hòa cũng được. Dù sao thì việc để nàng ở lại cùng đám phụ nhân là ý của thái tử. Lúc đầu Cung Vô Khuyết vốn là định mang nàng theo cùng.

Mã Phi Yến không hề có chút ngạc nhiên ngược lại Thanh Xảo thì có. Nàng ta cư nhiên đoán được thân phận của nàng. Mặc kệ, chuyện bây giờ là đưa Mã Phi Yến vào cung.


“Hừ! Vậy ngươi có hối hận không? Chủ tử một lòng muốn lấy ngươi, ngươi lại lén trốn đi để hôm nay nhận lấy kết quả này.”

Mã Phi Yến cười ha ha vài tiếng phi đáp sở vấn: “Ngươi thấy các nàng không, cũng như ngươi bán mạng đến cùng dùng mạng của bản thân để đổi. Cho dù người hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ một khi người thất bại liền thân vong, vậy có đáng không?”

“Đây là chuyện của ta, không đến phiên ngươi quản.” Thanh Xảo hừ một tiếng rồi áp chế Mã Phi Yến bước ra: “Đi.”

Thanh xảo nhếch môi đưa Mã Phi Yến bước ra ngoài. Đám ám vệ bước theo nhưng Mã Phi Yến phất tay bảo bọn họ lui xuống.

Bước ra đại môn đã thấy có xe ngựa của Trữ vương phủ đợi sẵn rồi. Lên xe ngựa, chẳng mấy chốc liền đến hoàng cung.

Hiện hoàng cung rất loạn, vệ binh giữ thành cũng không có nên xe ngựa rất nhanh tiến thẳng đến tẩm cung của hoàng thượng.

Bước xuống xe ngựa, đám cung nhân chạy qua chạy lại tìm chỗ núp. Binh tướng chia ra hai bên, bên trên những bậc thang cao chủ tử hai bên đứng  đối mặt với nhau nồng nặc mùi thuốc súng.


Thấy được Thanh Xảo đến Trữ thân vương đắc ý nhếch môi nói: “Cung Vô Khuyết, ngươi nhìn bên kia thử xem.”

Cung Vô Khuyết nhìn qua thấy Mã Phi Yến bị Thanh Xảo áp chế. Hắn cũng mơ hồ đoán được nàng ta là nữ nhân đụng vào xe ngựa hôm đó. Mặt hắn vẫn không hề thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra. Hoàng thượng băng hà ngay lúc Thanh Xảo đến thỉnh an ám vệ sẽ không kịp trở tay.

Mã Phi Yến đưa đôi mắt trấn tĩnh nhìn hắn như thể nàng không cảm giác được đang bị nguy hiểm đến tính mạng vậy. Từng bước chậm rãi bước bị Thanh Xảo áp chế cùng nàng ta bước đến bên Trữ thân vương.

Mặt của thái tử đen lại không ít nhìn bộ mặt đắc ý của Trữ thân vương rồi nhìn đến Cung Vô Khuyết bên cạnh. Hơn ai hết hắn hiểu rõ Mã Phi Yến quan trọng với Cung Vô Khuyết như thế nào. Hiện phải làm thế nào mới tốt đây?

Lúc này đột nhiên Bạch Chỉ Ngân Chỉ chạy đến, trong tay của bọn họ, một người bế theo tiểu hài tử, một người giữ lấy cổ của Chu Lệ Mẫn: “Chủ tử.” đồng thanh gọi Trữ thân vương.

Bọn họ vốn không muốn làm hại Mã Phi Yến, nên nghĩ Chu Lệ Mẫn cùng hài tử mới sinh là người của Cung Vô Khuyết mới là sự uy hiếp lớn nhất liền hành động như vậy.

Bọn họ đâu biết mình chỉ là con rối của Trữ thân vương mà thôi, ngoài việc lợi dụng họ đánh lạc hướng Cung Vô Khuyết ra thì bọn họ chẳng là gì cả.

Chu Lệ Mẫn liên tục khóc thét lên đòi trả lại hài tử, cho đến khi nhìn thấy Trữ thân vương nàng ta liền hoảng sợ quay sang Cung Vô Khuyết: “Gia, mau cứu hài tử của chúng ta.” Nàng ra sức vùng vẫy để thoát khỏi tay của Ngân Chỉ, mắt liên tục nhìn tiểu hài tử cùng Cung Vô Khuyết

Bạch Chỉ Ngân Chỉ không để ý đến Chu Lệ Mẫn mà chân không ngừng bước về phía của Trữ thân vương. Ngân Chỉ dùng sức giữ chặt Chu Lệ Mẫn, Bạch Chỉ thì ôm tiểu hài từ thoải mái hơn.


Sau đó liền đứng bên cạnh Thanh Xảo cùng Mã Phi Yến. Bọn họ sớm biết Thanh Xảo là người của Trữ thân vương nhưng lại không biết rõ thân phận của nàng ta.

Lúc ở Trữ vương phủ, vừa nghe tin hoàng thượng băng hà bọn họ liền hốt hoảng chạy về Cung phủ. Không ngờ nghe đám hạ nhân nói Mã Phi Yến đã bị bắt đi, thế là liền mang theo Chu Lệ Mẫn cùng tiểu hài tử mới sinh đuổi theo. Hy vọng có thể đuổi kịp dùng hai người đó tráo đổi Mã Phi Yến, nhưng họ vẫn là trễ một bước.

Cung Vô Khuyết nhếch môi cười đắc ý nhìn Trữ thân vương, khóe môi kéo cao: “Không biết hiện tại Vương gia cảm thấy bị thuộc hạ dùng hài tử của mình để uy hiếp người khác có tư vị như thế nào?”

Hắn làm sao không biết Chu Lệ Mẫn mang hài tử kia với ai được. Ám vệ hắn đặt trong phủ cũng không phải chỉ là để trang trí, chỉ là hắn không để ám vệ ngăn lại mà thôi.

Lại nói, mỗi lần đến nữ nhân nào thị tẩm hắn đều để các nàng uống một than thuốc do đích thân Thế An đến nhìn các nàng uống hết tránh các nàng hoài thai với đám thị vệ. Vậy thì làm sao Chu Lệ Mẫn có thể mang thai được.

Trữ thân vương vào phủ vốn là muốn tìm Mã Phi Yến đáng tiếc nơi của nàng lại được canh phòng nghiêm ngặt, lại còn chưa nói đến việc trong Vọng Nguyệt uyển đã sớm đặt bẫy rập, hắn lại ở trong phòng cùng nàng nữa.

Trữ thân vương qua không được liền đến chỗ đám tiểu thiếp của hắn thăm hỏi tình hình thôi. Trong đám tiểu thiếp của hắn chỉ có mỗi Chu Lệ Mẫn không phải là người của Trữ thân vương, nên Trữ thân vương nhân cơ hội nàng bảo nàng giúp mình làm việc.

Chu Lệ Mẫn vốn bị hắn lạnh nhạt thấy Trữ thân vương đến tặng cho mấy lời ngọt ngào liền xiêu lòng. Nàng ta vốn là nghiên về phía Trữ thân vương nên cũng không dám mạo hiểm tính mạng của tiểu hài tử. Khi thiết kế Mã Phi Yến cũng từ sớm thỉnh đại phu. Chuyện này cũng là sau khi xảy ra chuyện hắn bảo Thế An đi điều tra ra được.

Hắn lại không phải ngụy quân tử nên không muốn lấy một tiểu hài tử mới sinh còn chưa một tháng ra để uy hiếp. Mà bản thân hắn cũng biết được Trữ thân vương sẽ không vì một tiểu hài tử được sinh ra từ bụng nữ nhân của người khác mà từ bỏ hoàng vị. Hắn là cố ý nói vậy để kích động Chu Lệ Mẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui