Truy Thê
Tối qua, Chuyết Trữ Viên ngủ trên nôi đặt bên giường của Mã Phi Yến. Cung Vô khuyết đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này rồi. Hắn viện cớ ở lại trở giúp để nằm bên nàng. Bởi vì nàng ngủ rất say, gọi mãi vẫn không tỉnh nên hắn cũng là không yên tâm.
Cho dù nửa đêm Chuyết Trữ Viên có khóc đi chăng nữa thì chỉ cần mang hắn đặt bên cạnh Mã Phi Yến hắn cũng sẽ không tiếp tục khóc. Nên quyết định như vậy là tốt nhất.
Sau khi giao Chuyết Trữ Viên cho Bạch Chỉ Ngân Chỉ. Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết đến hoàng cung tiễn đoàn sứ thần. Thác Mộc Nhĩ vừa thấy nàng cùng Cung Vô Khuyết ngồi trên ngựa liền có chút không vui, mâu tử tối hẳn đi.
Mã Phi Yến gọi hắn đến một bên trò chuyện. Đương nhiên nàng không có thay đổi quyết định của bản thân rồi. Nàng còn mang vô số lý do để cự tuyệt những đề nghị của hắn đưa ra nữa.
Thác Mộc Nhĩ bất đắc dĩ để nàng tiễn hắn đến ra khỏi kinh thành rồi rời đi. Chỉ trách lúc đó hắn không phát hiện nàng là nữ nhân thôi. Đến lúc này đây hắn vẫn nghĩ bản thân mình gặp nàng trước Cung Vô Khuyết cơ.
Cung Vô khuyết thấy bóng dáng của đoàn sứ thần khuất xa trong lòng cực kỳ cao hứng. Từ đây không còn ai bám theo thê tử nhà hắn nữa.
Đúng lúc Cung Vô khuyết ở một bên cao hứng thì bên này Mã Phi Yến dẫm phải cành cây trượt chân ngã về phía sau. Đầu lần nữa đập mạnh xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Cung Vô Khuyết hốt hoảng không dám đưa nàng về Cung gia mà đưa về Mã gia. Nhỡ nàng lại mất trí nhớ lại căm ghét hắn một lần nữa thì nguy. Hắn vẫn là ngồi bên giường nhìn nàng cũng không dám lại giống lần trước nữa.
Lần này Mã Phi Yến hôn mê đến chiều liền tỉnh. Khi nàng mở mắt ra thấy được Cung Vô Khuyết ngồi đó nhìn mình. Nàng chớp chớp đôi mắt phượng mỉm cười nhìn hắn, gọi: “Khuyết.” Nàng đưa tay lên ý bảo hắn đỡ mình.
Cung Vô Khuyết cũng là thụ sủng nhược kinh nhưng rất nhanh hồi thần đỡ lấy nàng vội vàng hỏi: “Yến nhi, nàng vừa gọi ta là gì?”
Mã Phi Yến ôm lấy cười khúc khích nói: “Khuyết xin lỗi, ta quên mất chàng lại còn mang vòng ném đi nữa.”
Nói đến đây Cung Vô Khuyết nàng nhớ lại cao hứng bật cười to, âm lượng cũng là tăng thêm vài bậc: “Tốt quá, nàng nhớ ra là được rồi, vòng ta luôn mang theo bên người đợi nàng nguyện ý mang vào.”
Dứt lời Cung Vô khuyết mang vòng ra giúp nàng đeo lên. Mã Phi Yến nhìn thấy chiếc vòng liền cười khúc khích: “Ta không tháo xuống nữa, cũng sẽ không quên chàng.”
“Ừm.” Cung Vô Khuyết ôm lấy nàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Tay cũng không ngoan ngoãn mà kéo sợi dây trên trung y của nàng xuống.
Nụ hôn kia kéo dài tưởng như cả thế kỷ lại giống như chỉ trong một cái chớp mắt. Mã Phi Yến chịu không nỗi liền đẩy hắn ra. Cung Vô Khuyết dời môi xuống cổ rồi đến một bên vai trần của nàng.
Mặt của Mã Phi Yến đỏ hết cả lên, nóng bừng, nàng càng đẩy hắn ra thì hắn càng ôm chặt lấy nàng. Hắn là đang làm cái gì đây, nhỡ có người đến thì sao?
“Khuyết, dừng lại.”
“Yến nhi, nàng bỏ đói ta lâu lắm rồi.” Giọng của Cung Vô Khuyết lúc này nhẹ nhàng lại ngập tràn tình ý cùng dục vọng. Động tác cũng không hề dừng lại vẫn là ôm chặt lấy nàng chăm chỉ hôn lên từng tấc thịt mềm mịn kia.
Mã Phi Yến bị hắn chọc đến ngứa ngáy vặn vẹo người, vỗ vỗ vào bả vai của hắn nỉ non: “Khuyết, trở về phòng của chúng ta được không?” Dù gì cũng là lần đầu tiên đương nhiên nàng muốn ở phòng của mình rồi: “Chúng ta đến gặp phụ mẫu trước rồi trở về thôi.”
Cung Vô khuyết nghe vậy áp chế hỏa dục trong người đáp ứng một tiếng rồi nói: “Để ta ngửi mùi thịt thêm một chút nữa.”
Lát sau bọn họ y phục chỉnh tề bước ra tiền thính cáo từ hồi Cung phủ. Biết được Mã Phi Yến vì cú đập đầu kia nhớ lại, hai vị huynh trưởng vốn bị nàng hắt hủi bấy lâu liền trêu ghẹo.
Mã Viễn Duẫn đưa tay vuốt cằm chép miệng thán: “Muội muội thực sự đã nhớ lại sao? Thật khó tin nha!”
“Có khả nghi.” Mã Viễn Luật cũng thêm miệng vào.
Mã Phi Yến không nộ mà nặn ra một nụ cười gian xảo nói: “Vậy để muội chứng minh một chút. Muội nhớ không lầm năm đó ca ca bị người ta hạ...”
Lời còn chưa dứt hai huynh trưởng của nàng đồng loạt hốt hoảng ngăn chặn lại: “Tin, tin rồi, muội muội không cần nói nữa, chúng ta tuyệt đối tin tưởng muội muội.” Bọn họ làm sao không biết nàng nói đến sự kiện gì kia chứ. Chỉ là chuyện này đối với một nam nhân mà nói chính sỉ nhục a, chưa kể còn có phụ mẫu thê nhi ở đây nữa.
Mã Phi Yến cười hả dạ cùng Cung Vô Khuyết rời đi.
Trở về Cung phủ việc đầu tiên chính là đến chỗ Cung Lạc Thiên. Cung Lạc Thiên Biết tin nàng khôi phục trí nhớ cũng là vui mừng không thôi.
Đến Mãn viên đã nghe được âm thanh khóc lóc của Chuyết Trữ Viên, cả hai bước vào thấy Bạch Chỉ Ngân Chỉ luống cuống uy sữa cho hắn. Vừa thấy hai người các nàng đã đứng lên hành lễ.
Mã Phi Yến bước đến ôm lấy Chuyết Trữ Viên đang bốc mùi sữa nồng nặc trên người. Do Bạch Chỉ Ngân Chỉ là người đụng đao kiếm nên những chuyện này các nàng đương nhiên không biết rồi. Cũng do nàng hôn mê lâu như vậy.
Cung Vô Khuyết phất tay cho hai người lui xuống rồi cầm lấy chén sữa đưa đến cho Mã Phi Yến. Nếu Tuyết Ly không phải hoài thai hắn cũng không cần chia sẻ thê tử cho tên tiểu tử.
Mã Phi Yến dỗ hắn nín khóc rồi ngồi lên giường chậm rãi uy hắn uống sữa. Nhìn khuôn mặt mũm mĩm lại ủng đó của hắn nàng lại khẽ cười.
“Yến nhi, chúng ta cũng sinh hài tử được không?” Cung Vô Khuyết đưa một tay ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng hạ giọng nói. Nhìn nàng cũng biết nàng thích hài tử a.
“Sinh làm gì, chẳng phải có rồi sao?” Mã Phi Yến không suy nghĩ nhiều liền phản đối. Một tiểu hài tử đã chăm sóc không chu toàn sinh nữa khác nào tự chịu chết đâu.
Cung Vô Khuyết nhìn Chuyết Trữ Viên hừ một tiếng rõ chua: “Hắn mang họ Chuyết không phải họ Cung. Sợ là sau này gặp hắn chúng ta vẫn còn phải thỉnh an nữa kia.”
Mã Phi Yến cười khẽ hôn nhẹ lên môi Cung Vô Khuyết: “Chuyện này để sau hẳn nói đi, hiện chăm sóc Viên nhi đã không còn thời gian nữa rồi.”
Cung Vô khuyết vốn được nàng hôn liền cao hứng nhưng nghe được câu kia tâm tình như bị dội một thùng nước vậy. Đôi mắt nhìn Chuyết Trữ Viên đã xuất hiện hơn một tia ganh tỵ rồi. Giờ hắn đó hiểu vì sao nàng lúc nào cũng ganh tỵ với Mã Phục Khanh Mã Phục Hải rồi.
Đến lúc ngủ, hắn ôm lấy nàng nỉ non: “Yến nhi, ta đói.”
Mã Phi Yến vỗ vài cái vào cái tay hắn đang đặt trên người mình khẽ cự tuyệt: “Chàng ngủ đi sẽ quên đói thôi.” Nàng bế Chuyết Trữ Viên cả buổi mệt muốn xỉu hắn còn làm phiền nàng nữa.
Cung Vô Khuyết nghe được liền đen mặt lại, thế nào gọi ngủ sẽ quên. Nàng ngủ bên cạnh hắn thế này làm sao quên được. Không nói một lời áp nàng xuống thân dưới hung hăng ngậm lấy phiến môi của nàng, biểu tình chính là không buông tha.
Mã Phi Yến cũng là hết cách, không nghĩ đến hắn đã bao nhiêu tuổi rồi cũng còn tồn tại tính tình tiểu hài tử này. Nàng cũng thuận theo hắn mở miệng nghênh đón tấn công của hắn.
Ngay lúc Cung Vô Khuyết định vươn tay kéo cái yếm trên người nàng thì Chuyết Trữ Viên ở trong nôi tre khóc toán lên. Mã Phi Yến liền phải đẩy Cung Vô Khuyết ra ôm lấy hắn xem tình hình. Cung Vô Khuyết nhìn hắn như kẻ địch ngoài sa trường vậy, hận không thể lập tức tống hắn trở về Trữ vương phủ.
Hóa ra Chuyết Trữ Viên là ngủ không ngoan nên tay đưa ra ngoài bị mũi chích khó chịu nên mới khóc. Mã Phi Yến vừa dỗ hắn vừa hát. Hắn nằm trong lòng nàng đôi mắt nặng nề trụy xuống. Cung Vô Khuyết tựa đầu lên đùi nàng bên này đã ngủ mất tiêu khiến Mã Phi Yến phì cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...