Truy Thê
Mã Phi Yến đối với thượng thư phủ cứ y hệt như là một nơi xa lạ vậy. Nàng đảo mắt nhìn trái nhìn phải, đám hạ nhân trong phủ thấy nàng hành lễ gọi một tiếng ‘Cung phu nhân’ liền bị nàng mắng đến không ngóc nỗi đầu.
Trên đường trở về nàng liền tục bảo với Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị khuyên nhủ, uy hiếp Cung Vô Khuyết viết hưu thư. Nàng biết hắn là cữu phụ của hoàng thượng, mà hoàng thượng lại nể trọng gọi hắn một tiếng cữu phụ nhất định không thể đắc tội được.
Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh liên tục nhiên nhau thở đài không thôi. Lúc trước bọn họ không hiểu chuyện nhất định sẽ nghe theo ý nàng. Nhưng hiện tại lại không giống a. Cung Vô Khuyết làm mọi chuyện điều là bất đắc dĩ. Lòng hắn vẫn là chỉ có mỗi mình Mã Phi Yến, bảo bọn họ làm sao mà mở lời với người ta đây.
Mã Phi Yến vẫn chọn phòng kế bên phòng của phụ mẫu như lúc ở Tân Hà thôn mặc cho Tề thị bảo phòng của nàng ở phía đối diện. Đám hạ nhân lại cực khổ một phen đem đồ của nàng mang trở về phòng bên này.
Cung Vô Khuyết cùng mang y phục, trang sức nàng thường sử dụng đưa đến nhưng Mã Phi Yến kiên quyết không chịu nhận khiến hắn tức muốn nổ phổi mà không làm gì được. Bước vào phòng nàng không hề gõ cửa báo trước.
Lúc này Mã Phi Yến đang nằm trên giường suy nghĩ đến mọi chuyện xảy ra từ lúc nàng tỉnh đến giờ. Đây đối với nàng tuyệt đối là một cơn ác mộng khủng khiếp đối với nàng. Còn đáng sợ hơn cả chuyện xuyên không nữa.
Nghe được tiếng đẩy cửa nàng liền ngồi bật dậy đầy cảnh giác nhìn Cung Vô khuyết bước vào. Hiện nàng có la lên cũng không ai chạy vào giúp nàng đâu bởi vì kiêng kỵ thân phận của Cung Vô Khuyết lại nói hắn hiện là trượng phu của nàng a.
Cung Vô Khuyết thâm tình ngồi xuống bên nàng, vươn tay kéo nàng ôm vào lòng thâm tình hỏi: “Nàng vì sao lại không để hạ nhân mang đồ vào phòng mà vứt bên ngoài như vậy?”
Nàng rất muốn mở miệng bảo ‘đó không phải là đồ của ta, ta tự nhiên sẽ không nhận.’ nghĩ lại bản thân không nhớ lúc trước đã từng dùng qua chưa liền nuốt câu đó xuống bụng ra sức đẩy hắn ra: “Ngươi mau buông ta ra.”
Cung Vô Khuyết cứ như không thấy hành động đó của nàng chỉ nắm lấy phải của nàng, vén tay áo lên cho nàng xem: “Yến nhi, vòng này là lúc ta cùng nàng thành thân ta đích thân đeo cho nàng.”
Mã Phi Yến nhìn chiếc vòng vàng chói mắt liền nhíu mày hừ một tiếng rồi nhanh chóng tháo vòng ra ném xuống đất. Cung Vô khuyết nhìn chiếc vòng xoay tròn vài vòng dưới đất không hề chớp mắt. Nàng làm vậy cũng như moi tim hắn trong lòng ngực ra ném luôn cùng chiếc vòng kia vậy.
“Yến nhi, nàng vì sao phải làm như vậy?” Hắn hung hăng đưa tay nắm cằm nàng hướng đối diện mình, đôi mắt rực lửa nhìn nàng. Nàng không nhớ đã đành còn dám mang đồ hắn tặng vứt đi. Đây là có ý tứ gì?
Mã Phi Yến nuốt một ngụm nước bọt dũng cảm nói: “Ta không thích ngươi cũng không có ý muốn gả cho ngươi, hiện cũng không nhớ gì đến chuyện trước kia nữa mau đưa hưu thư đây liền không còn quan hệ nữa.”
Hắn đã nhịn một bước để nàng theo phụ mẫu rời đi trước, từ từ đợi nàng chấp nhận được hắn lại đưa nàng về. Nàng không nhớ chuyện trước kia cũng không sao, hắn có thể đợi nàng nhớ lại hoặc nàng không bao giờ nhớ lại hắn cũng sẽ tìm khác khiến nàng yêu mình lần nữa. Nhưng không lý nào nàng lại làm như vậy.
“Vào đây.” Hắn hô to nhưng mắt vẫn là nhìn Mã Phi Yến chằm chằm.
Mã Phi Yến né tránh hắn liền đưa mắt nhìn ra cửa. Lúc này có Thế An cùng một nam nhân và ba nữ nhân tiếng vào. Bọn họ nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Gặp qua thiếu gia, thiếu phu nhân.”
“Miễn.” Cung Vô khuyết lạnh nhạt nói một từ rồi hỏi nàng: “Nàng cũng không nhớ bọn họ.”
Mã Phi Yến cẩn thận quan sát năm người trước mặt. Cả năm người đều dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng như thể cầu khẩn nàng nhớ ra mình vậy. Mã Phi Yến dứt khoát lắc đầu, nàng thực sự không nhớ được họ.
Một nữ nhân bước đến nhặt chiếc vòng đặt lên trên giường rồi quỳ xuống bên giường nói: “Thiếu phu nhân không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là Bạch Chỉ.”
Bạch Chỉ Ngân Chỉ bị độc phát mà chết là do hiện trường giả Cung Vô Khuyết bày cho Trữ thân vương xem. Hắn biết nàng rất đau lòng nếu thấy các nàng chết nên lén lút bảo Thế An giúp bọn họ giải độc rồi âm thầm hạ thêm một ít mật hoa đỗ quyên nhưng đổi một ít dược liệu trong đó kéo dài độc phát. Cũng may đúng như dự đoán của hắn độc phát đúng lúc nên gạt được Trữ thân vương.
Ngân Chỉ cũng bước đến quỳ xuống nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ là Ngân Chỉ.”
Từ lúc bọn họ mở mắt biết được sự thật cũng cực kỳ xúc động. Mạng của bọn họ lại lần nữa được nhặt về. Lúc trước bọn đã trả lại ân tình cho Trữ thân vương rồi, hiện mạng của bọn họ được Cung Vô Khuyết cứu thì sẽ toàn tâm toàn ý với chủ tử.
Mã Phi Yến nhìn hai nữ nhân lạ mặt trước mắt không hề động tâm. Bọn họ đang diễn bi kịch hay hài kịch cũng không liên quan đến nàng.
Tuyết Ly cũng được Thiếp Trụ đỡ đến bên giường: “Thiếu phu nhân thực sự không nhớ Tuyết Ly sao?”
“Ta để Bạch Chỉ Ngân Chỉ ở đây tiếp tục hầu hạ nàng.”
Cung Vô Khuyết thấy biểu tình vô cảm của nàng liền thất vọng đem vòng để vào trong vạt áo trước ngực. Hắn sẽ đợi đến khi nàng nguyện ý mang vòng lên, miệng cũng không quên nói: “Lúc trước nàng đã từng đáp ứng ta sẽ không tháo vòng xuống.”
Mã Phi Yến nghe được bỗng có chút chột dạ cũng không dám nhìn hắn. Nàng không nhớ lúc nào thì bản thân lại hứa linh tinh như vậy. Đúng lúc không khí ngượng ngùng đó được chất giọng đáng yêu của Mã Phục Khanh phá vỡ.
“Cô cô, cô trượng, dùng cơm.” Hắn chập chững bước vào miệng cười tươi tắn.
Bạch Mãn Ngọc vốn muốn cùng hắn vào nhưng thấy được tình hình bên trong nên không tiện. Nàng ta đừng bên ngoài để Mã Phục Khanh vào một mình.
Mã Phi Yến như được giải thoát chạy đến ôm hắn hôn vào cái rồi bế hắn chạy vù ra ngoài như một cơn gió.
Dùng cơm Mã Phi Yến không có gì để nói nhưng đám người Mã gia lại huyên thuyên không ngừng miệng. Bọn họ cảm thấy Cung Vô Khuyết là nam nhân đáng để nàng nương tựa một đời nên liên tục tác thành.
Cung Vô Khuyết phải trở về giải quyết chính sự. Không bao lâu thì Vũ Văn gia đến. Mã Phi Yến nhìn Vũ Văn Dương Khải và Kiều thị như người xa lạ vậy. Nói chuyện một hồi mới biết được nàng không nhớ ra bất cứ một ai.
Cả Mã gia chi thứ nhất đến Mã Phi Yến vẫn ngồi trơ mắt nhìn họ. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật gọi thế nào thì nàng gọi y như vậy ngoài ra không có cùng bọn họ nói thêm thứ gì nữa.
Mã Tuấn Trường thấy vậy cũng bảo Mã Tuấn Vĩnh nên để Cung Vô Khuyết thỉnh danh y chữa trị cho nàng. Nếu chỉ là nàng không nhận ra mọi người thì thôi, đây là nàng đối với mọi người còn hơn cả người xa lạ nữa.
Mấy ngày tới Mã Phi Yến cũng không hề thân cận với hai huynh trưởng cùng tẩu tẩu như trước, nhưng lại luôn miệng chọc giận Tề thị và Mã Phục Khanh.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật mỗi ngày đều đến phòng nàng trò chuyện đều bị thái độ lạnh của Mã Phi Yến đuổi ra ngoài. Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên đưa Mã Phi Yến đến Bách Hoa Mộng nàng cũng chẳng nhớ gì. Chỉ là vui vẻ ngồi đó thưởng trà xong còn mang bạc ra trả nữa.
Cung Vô Khuyết đem bản vẽ lúc trước của nàng cho người làm y hệt rồi đổi hết bàn ghế trong Bách Hoa Mộng. Mã Phi Yến không biết còn nghĩ hắn cũng là người xuyên không như mình.
Một hôm Cung Lạc Thiên đưa Tô thị về thăm bên ngoại trở về. Nơi đầu tiên đến chính là thượng thư phủ. Trùng hợp lúc này phụ tử Mã Tuấn Vĩnh cùng Cung Vô Khuyết hạ triều nên gặp mặt nhau ở đại môn rồi cùng vào phủ.
Lúc này, Mã Phi Yến cũng Mã Phục Khanh đang ngồi ở tiền thính tranh nhau ăn chè đậu hủ ki nấu hạt sen. Tề thị luôn miệng mắng Mã Phi Yến dành ăn với chất nhi. Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyệt Niên Quyên nhìn Mã Phi Yến cười khúc khích.
Mã Phi Yến như là thấy chết không sờn vẫn là đưa thìa sang lấy một viên hạt sen trong chén của Mã Phục Khanh. Mã Phục Khanh lại lạnh mắt nhìn Mã Phi Yến đưa hạt sen vào miệng rồi nhai ngon lành cũng không lên tiếng.
Một tràng cười nói của đám nam nhân truyền đến, đám nữ nhân bên trong cũng quay sang. Sau khi biết được người đến thì mọi người còn cao hứng hơn nữa. Mã Phi Yến nhìn Cung Lạc Thiên gật đầu cười bởi nàng không biết nên gọi hắn là gì cho phải.
Cung Lạc Thiên nhìn thấy biểu hiện lạ của Mã Phi Yến liền bước đến hỏi: “Phi Yến không gọi phụ thân nữa sao?” Lúc hắn rời đi thì Mã Phi Yến vẫn còn hôn mê.
Lúc này tiếng cười của mọi người đều ngừng lại, cả tiền thính không còn có một chút âm thanh gì. Mã Phi Yến chớp chớp mắt nhìn Cung Lạc Thiên không ngừng. Cung Vô Khuyết vội nói: “Phụ thân, nàng...không nhận ra chúng ta.”
Nói đến đây lòng hắn cũng là tan nát rồi. Hắn cùng nàng trải qua bao nhiêu chuyện đến cuối cùng nàng không nhớ chút gì về hắn. Còn gì có thể đau lòng hơn thế nữa.
Mã Tuấn Vĩnh vội cười trừ hướng Mã Phi Yến nói: “Bảo bối, đây là phụ thân của Vô Khuyết, lúc trước ngươi cũng gọi hắn là phụ thân.”
Mặt của Mã Phi Yến lúc này đột nhiên như bị một cơn gió lạnh ập đến vậy. Cơ mặt cứng đờ, mắt mở to, miệng cũng chẳng khép lại được. Phải mất rất lâu thời gian nàng mới nói: “Phi Yến không được khỏe trở về phòng trước.”
Nói xong không đợt ai phản ứng nàng đã vội chạy về phòng rồi. Đùa sao, nàng còn muốn cùng Cung Vô Khuyết hòa ly lý nào lại gọi phụ thân hắn làm phụ thân của mình.
Mọi người ở tiền thính chỉ nhìn nhau thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...