Sau hôm đó, mẹ chồng cô ở lại với hai người được một tuần thì dời về nhà chính ở.
Cả hai người lại bắt đầu giao chiến, nhưng dường như người thắng luôn là cô bởi vì anh sợ động phải bảo bảo.
Nói cho cùng, Khải Trạch cũng rất yêu đứa con trong bụng Mộc Di.
- Du Khải Trạch, tôi đói rồi.
- Cô đói thì tự nấu, đừng phiền tôi làm việc.
Cô bĩu môi giơ nắm đấm về phía anh, sau đó giả giọng bi thương nói với bụng của mình.
- Bảo bảo, cha con không thương con, cha con muốn con chịu đói.
Hay chúng ta qua nhà bà nội ở tạm vài ngày vậy.
Nói rồi liền toan đứng lên đi ra ngoài, cánh tay cô liền bị người bên cạnh giữ lại.
- Được được được, tôi đi nấu là được chứ gì.
Nói xong anh liền đi một mạch vào nhà bếp.
Cô ở phía sau vui vẻ đắc thắng mà ngồi xuống ghế tiếp tục xem ti vi.
Chương trình trên ti vi phát một hồi liền chuyển sang quảng cáo tả sơ sinh, Mộc Di vuốt ve bụng của mình, lòng nghĩ thầm"nếu quả thật có bảo bảo thì tốt quá".
Suy nghĩ một hồi cô liền nghe tiếng anh vang lên trong nhà bếp, sau đó là tiếng đổ vỡ.
Mộc Di đứng lên đi vào nhà bếp, khung cảnh bên trong có chút đáng sợ.
Sau đó cô nhìn thấy cái tô quý của cô vỡ nát trên sàn.
- Du Khải Trạch!!!!!
- Cô hét cái gì, bảo bảo sợ đó.
- Anh...
- Anh cái gì mà anh, tôi nghe lời cô đi nấu ăn nhưng cô thấy đó tôi làm gì biết nấu cơ chứ, hay cô chịu khó ra ngoài ăn đi.
Mộc Di vuốt ngực cho dễ thở, tên chết tiệt này đang chọc tức cô, cô không được tức giận, không được tức giận.
Mộc Di nhếch miệng cười "dịu dàng" nhìn anh.
- Ông xã, vậy chúng ta cùng đi ăn đi.
Khải Trạch liếc cô đầy cảnh giác sau đó thì gật đầu, quả thật anh cũng hơi đói.
Cả hai cùng nhau ra ngoài ăn tối, cô lựa một nhà hàng Pháp, lâu rồi cô cũng chưa ăn món Pháp.
Lúc đầu bữa ăn diễn ra vô cùng yên bình và ấm áp, ờ cứ cho là ấm áp đi bởi vì cả hai cứ chăm chú ăn chứ không làm việc khác.
Sau đó, khi ăn xong thì cô vào nhà vệ sinh.
Một lát sau, khi đi ra thì thấy chỗ của cô có một cô gái đang ngồi.
Cô nhanh chóng đi về phía đó, cô gái kia nhìn thấy cô thì liền ra vẻ sợ sệt.
Mộc Di lên tiếng trước.
- Cô là ai?
- Mộc Di, cô ấy là bạn gái của tôi.
Nghe thấy hai từ bạn gái, lòng cô có hơi khó chịu một lúc nhưng sao đó liền không có gì.
Mộc Di mỉm cười vui vẻ đi đến ngồi kế bên Khải Trạch, khoát cánh tay của anh.
- Chào cô, tôi là Tô Mộc Di là vợ của Khải Trạch.
Cô gái kia nghe vậy liền ủy khúc có vẻ muốn khóc, dáng vẻ là một bạch liên hoa chính hiệu.
Khải Trạch liền đẩy cô ra đi qua chổ cô ta dỗ dành.
Cô liền nhếch môi khinh bỉ, cái này là đang diễn ân ái trước mặt cô sao?
- Khải Trạch anh đưa em về được không- cô ta ủy khúc nói, đầu ngả vào vai anh nhưng mắt lại nhìn cô ra vẻ đắt thắng.
Mộc Di mỉm cười mỉa mai, đây là đang khiêu khích cô, trò trẻ con!
- Được, anh đưa em về.
Khải Trạch dìu cô ta đứng lên, định đi khỏi.
- Du Khải Trạch, nếu như anh muốn đi thì đừng về nữa!
Mộc Di đứng lên nhìn chằm chằm vào hai người.
Anh cũng quay lại nhìn cô, cả hai liền đối mắt.
Xung quanh bây giờ bắt đầu có người xì xào bàn tán.
Anh nhìn cô một hồi sau đó lại nhìn cô gái trong lòng mình, do dự chọn lựa nhưng cuối cùng quyết định xoay người đi khỏi.
Mộc Di đi đến lấy ly rượu vang trên tay người phục vụ rồi chạy theo anh.
Khi Khải Trạch vừa đi đến cửa, thì cô liền kêu lại.
- Du Khải Trạch!
Anh vừa xoay người, một ly rượu vang liền tạt thẳng vào mặt anh.
Rượu theo sường mặt anh chảy xuống cổ rồi xuống ngực, ướt một mảng lớn.
Giản Nghi nằm trong ngực anh của bị ướt theo, cả hai vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô.
Giản Nghi tức giận hướng cô lớn tiếng.
- Cô bị điên sao?
- Cô có quyền lên tiếng sao, tiểu tam!
- Cô...
- Tô Mộc Di cô đừng quá đáng, tôi nhịn cô đủ rồi- Khải Trạch lên tiếng.
- Anh nói tôi quá đáng? Anh tự xem lại bản thân mình rồi hả nói tôi.
Còn cô, cô không có tư cách nói chuyện với tôi!
Nói rồi cô liền đi khỏi nhà hàng bỏ lại hai con người kia đứng tức giận ở đó.
Đến khoảng nữa đêm thì Khải Trạch lái xe về nhà.
Lúc này anh đi đến cửa thì thấy một cái vali màu đen lớn của anh đang để ở bậc thềm.
Anh liền đi đến mở cửa nhưng cửa lại khoá.
Khải Trạch liền lớn tiếng gọi.
- Tô Mộc Di, cô lại điên cái gì nữa, mau mở cửa!
Lúc này anh nghe thấy tiếng động ở lầu hai, là phòng của anh và cô.
Cửa phòng ở ban công mở ra, Mộc Di xuất hiện sau cánh cửa.
Cô đi đến ban công, hướng phía anh cười vui vẻ.
- Vali của anh tôi đã để ở đó, còn không mau đi đi.
Cô tình nhân nhỏ của anh sẽ buồn nếu anh cứ sống chung với tôi thế này.
Quyết định như vậy nhé, bảo bảo cần ngủ sớm, tôi phải đi ngủ đây.
Ông xã, bye bye.
Cô còn gửi đến anh một nụ hôn gió, sau đó liền đi vào phòng đóng cửa lại.
- Tô Mộc Di!!!!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...