Mộc Di được Khải Trạch bế lên giường, anh đặt cô xuống còn bản thân thì vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Mộc Di vừa nằm xuống liền dùng chăn trùm đầu mình lại không để anh nhìn mặt, cô còn quay lưng lại với anh.
Khải Trạch nhíu mày đem chăn của cô kéo xuống, Mộc Di cố gắng giữ chăn nhưng sức lực của cô khi bình thường cũng không đấu lại anh huống hồ chi hiện tại cô hoàn toàn không có sức.
Chăn bị kéo xuống lộ khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ướt át của cô.
Mày anh cau chặt hơn.
- Trùm như thế em muốn ngộp chết sau?
- Ngộp chết cũng không liên quan đến anh! Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Mộc Di hét lên với anh, cô đem gối ném vào mặt anh.
Khải Trạch đỡ chiếc gối đang bay tới, anh kìm nén tức giận không ra tay dạy dỗ cô.
Người phụ nữ này khiến anh tức chết mà!
- Anh không ra ngoài, anh muốn nói rõ mọi chuyện với em!
Vốn dĩ Khải Trạch không muốn cãi nhau với cô ngay lúc này, nhưng đối diện với gương mặt tức giận của cô, anh không nói không được, anh cũng rất ấm ức có được không!
Mộc Di đem tay bịt lấy tai mình, cô không muốn nghe lời nói dối nào từ gã đàn ông này nữa, cô không muốn.
- Tôi không muốn nghe anh nói, anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra!
Lửa giận lại bùng lên trong lòng anh, cái tính bướng bỉnh cứng đầu này của cô khiến anh giận dữ.
Đưa tay đến kéo đôi tay đang bịt lấy hai tai của Mộc Di xuống, cô không nghe, anh cũng sẽ có biện pháp để cô nghe.
Đây là lần đầu tiên anh ra tay với cô, nhìn thấy cổ tay đang nằm trong lòng bàn tay mình, anh đột ngột hốt hoảng.
Buông tay ra, anh nhìn thấy trên cổ tay của cô hằn lên một vết đỏ lớn.
Lòng anh đau như cắt, tự trách bản thân giận quá mất khôn, Khải Trạch đưa tay đến muốn nắm lấy tay cô lần nữa thì Mộc Di liền tránh đi.
Đem tay mình để vào trong chăn, cô trừng mắt nhìn anh, Khải Trạch cảm thấy vô cùng đau khổ.
Anh và cô tại sao phải đi đến bước này kia chứ.
- Anh...anh xin lỗi, anh không cố ý làm em đau đâu!
- Anh ra ngoài đi!
- Di Di, em nghe anh nói một lần được không mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Hiểu lầm sao?
Bức ảnh đó rõ ràng đến như vậy, anh còn nói là hiểu lầm.
Chuyện của Giản Nghi cô không hề so đo với anh, anh nói đó là hiểu lầm cô liền tin anh.
Hôm nay anh lại tiếp tục dùng chiêu cũ rích này để lừa cô, anh xem Tô Mộc Di cô là con ngốc để đùa qua giỡn lại sao? Lần đầu cô bị lừa là cô ngu, nhưng anh lại muốn lừa cô lần hai, không có cửa đâu!
- Anh xem tôi là con ngốc à? Hừ, anh không cần nói nữa, Du Khải Trạch tôi muốn ly hôn với anh! - nghĩ đến việc gì đó, cô liền mỉm cười, nụ cười vô cùng chua xót - Thời gian kết thúc hợp đồng đã đến rồi, tôi muốn chấm dứt không tiếp tục nữa!
Anh đứng đó ngẩn người nhìn cô, trong đầu như có hàng vạn quả bom đang nổ đùng đùng.
Anh nhếch môi, nở nụ cười miễn cưỡng.
- Không phải lúc trước em là người nói sẽ không ly hôn sau? Lời đã nói ra em lại không thực hiện sao?
Cô cười nhạt, tim đau đớn như ai đó dùng dao đâm vào vậy, đau lắm.
Cô xoay lưng lại không nhìn anh nữa, cô sợ cô nhìn anh thêm một lát, cô sẽ khóc mất.
- Anh nói tôi sao? Nếu anh không làm loại chuyện đó, tôi sẽ ly hôn với anh sao?
Khải Trạch tiến tới nhưng không lại gần cô, anh cảm thấy mình oan ức đến cực điểm, tại sao cô lại không tin anh, tại sao cô lại nghĩ anh là loại người đó.
- Tình cảm của anh, em không hề tin tưởng chút nào sao?
- Tôi muốn tin cũng không tin được! Anh nghĩ tôi vui vẻ lắm sao khi chúng ta đi đến bước này.
Khải Trạch, tôi rất mệt mỏi, anh buông tha cho tôi đi!
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống.
Cô đưa tay nhẹ lau đi nước mắt, ngu ngốc khóc cái gì kia chứ!
- Di Di, anh không hề phản bội em! Người trong ảnh không phải là anh!
Mộc Di tức giận xoay người lại đối mặt với anh, hai mắt cô đỏ bừng trên khuôn mặt còn vươn chút nước mắt.
Lòng anh đau lại càng thêm đau, anh rất muốn đem cô ôm vào lòng dỗ dành.
Nhưng hiện tại, anh không thể!
- Anh nói người đó không phải anh? Anh cho là tôi mù sao, gương mặt của anh tôi lại không nhìn ra?
- Anh nói điều là sự thật, người đó là em trai sinh đôi của anh, không phải anh.
Mộc Di cười lạnh, em trai sao, cô không hề biết anh còn có người anh em này đó! Kết hôn một năm, chị dâu lại không biết đến sự hiện diện của người em chồng này, quả thật nực cười!
- Anh nghĩ anh nói vậy tôi sẽ tin sao?
- Anh sẽ đưa nó đến gặp em ngay, chờ anh một lát.
Khải Trạch đi nhanh định ra khỏi phòng tìm Khải Minh đến đối chất với cô, như thế hiểu lầm giữa hai người sẽ lập tức được hoá giải.
Cô và anh sẽ lại như trước, cả nhà ba người sẽ tiếp tục cuộc sống hạnh phúc.
Lòng anh bỗng chốc vui vẻ hẳn lên, môi khẽ nhếch.
Tay mở cửa, chân chưa kịp bước ra ngoài, giọng nói mang đầy sự chế giễu của Mộc Di ở phía sau đã vọng tới.
- Không cần đâu, trình độ phẫu thuật thẩm mỹ hiện tại rất tốt.
Ai mà biết được, người anh đưa đến có phải là thật không!
Cả người anh cứng đờ, qua hai mươi giây anh mới có phản ứng.
Anh nở nụ cười chế giễu bản thân, sau đó anh cười càng lớn hơn.
Mộc Di thấy anh như thế, lòng càng đau, nhưng miệng lại nói ra câu nói trái lòng.
- Du Khải Trạch, anh lại điên cái gì?
Anh cười cười hướng cô nhếch mép.
- Đúng, anh điên rồi, bị em ép đến điên rồi! Anh không hiểu bản thân mình tại sao lại đi yêu một người có trái tim sắt đá như em vậy chứ!
- Nếu anh không chịu được thì ly hôn đi!
Khải Trạch cười lạnh, anh xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi đi, anh quay đầu nói với cô một câu.
- Muốn ly hôn, em đừng mơ tưởng nữa!
Nói rồi, cửa "gầm" một tiếng đóng lại.
Mộc Di nhìn cánh cửa đang đóng kia, mắt cô bỗng nhoè đi vì nước mắt, cô cắn răng để không phát ra tiếng khóc nhưng kết quả cũng không nhịn được, tiếng khóc cô càng lúc càng lớn.
Lúc này ở ngoài cửa, Khải Trạch đang đứng đó, mặc dù ở đây cách âm tốt nhưng anh vẫn nghe được tiếng khóc của cô.
Khải Trạch nhìn căn phòng lần nữa, anh xoay người rời khỏi.
Trên gương mặt anh vẫn thoáng động lại giọt nước mắt đã được anh lau đi...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...