Trên đỉnh núi Trường Bạch, tuyết trắng rơi xào xạc.
Gió từ Quỷ cốc đang gào thét, cuộn trào, xé nát, giống như một con ác quỷ đang chạy trốn tới đường cùng, gỡ bỏ lớp mặt nạ da người cuối cùng, lộ ra gương mặt hung tợn hướng tới ngọn núi Trường Bạch vây khốn nó.
Mặc kệ nó có công kích cỡ nào, đối với ngọn núi Trường Bạch không đổi thay theo năm tháng mà nói, chỉ ấu trĩ, đùa bỡn như trẻ nhỏ trêu chọc.
Hai luồng gió mạnh một trắng một đỏ, đan xen giao tranh, từ chân đồi quét tới, đi qua cánh đồng tuyết trải dài vô tận, qua dòng sông băng của trăm đời nay, rồi lao về phía vực sâu không đáy.
Tuyết, rơi rồi lại bay.
Vài ba điểm đỏ thẫm ấm nóng rơi trên mảnh băng lạnh, không cần phác họa tỉ mỉ, trong chốc lát đã lan ra, hóa thành một đám hoa lạp mai lộng lẫy đẹp đẽ, mê hoặc con người ta cúi người mà hái nó.
Gió ngừng.
Một đôi ủng chẳng biết đã lặng lẽ xuất hiện từ khi nào, che đi những ‘đóa hồng mai’ có hơi nhô cao trong nền tuyết dày, giẫm nát thành từng mảnh.
Chủ nhân của đôi ủng – thiếu niên hồng y tuấn mỹ đột ngột ngừng lại, dừng bước bên bờ vực sâu thăm thẳm, cuối cùng không kìm chế được khom lưng ho khan vài tiếng, rồi lập tức thẳng người đưa tay áo lau đi vết máu bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào bạch y nam tử trên đỉnh núi tuyết, trong ánh mắt hết thảy là sự kiêu ngạo bất kham đến thiên đạo cũng không thể xóa nhòa.
“Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật” người trên đỉnh núi đứng ngược sáng, tay áo trắng phất theo gió, không nhìn rõ nét mặt, mà giọng nói lành lạnh trong trẻo thì có thể nghe thấy rõ ràng.
Giả nhân giả nghĩa, dối trá mà kinh tởm.
Ác quỷ hồng y nghĩ.
Oán niệm trong lồng ngực dường như hóa thành một đóa Cửu Muội Chân Hỏa, thiêu đốt trái tim hắn, đốt cháy thân xác hắn.
Cơn đau như xé nát không lúc nào ngừng tàn phá thần chí của hắn, như thể một hạt giống xấu xa nào đó sắp vỡ tung từ trong da thịt hắn, trào ra, nuốt chửng cái thế gian rối rắm này, không để lại gì.
“Ôn Khách Hành ta tung hoành cả đời, muốn giết thì cứ việc” hắn ngưng mắt, nhìn chằm chằm cái người cao cao tại thượng đó, từng câu từng chữ nói “Ta chết trong tay ngươi ắt sẽ hóa thành ác quỷ, dây dưa với nhân gian đầy rẫy cái ác này tới cùng” lời chưa dứt, chiếc quạt gấp trong tay như vũ khí lao ra, không chút lưu tình đánh về phía người ở đằng xa.
Trên đỉnh núi tĩnh lặng, cơn gió hỗn tạp mang đi những tiếng thở dài như có như không, nhưng cuối cùng chẳng thể lọt vào tai của thiếu niên hồng y, ngoại trừ câu nói lạnh lùng “Ngươi đã cùng đường, hôm nay phải diệt” vang tận trời xanh.
Không cam tâm, căm phẫn, thù hận.
Bạch Y kiếm lạnh lẽo thấu xương không chút do dự đâm xuyên trái tim hắn, xuyên qua tất cả oán niệm của hắn.
Lực đạo cực lớn thậm chí đẩy thân thể hắn bay về phía sau, đánh văng hắn xuống vực sâu muôn trượng của núi Trường Bạch.
Những đám mây đen dày đặc nhẹ nhàng bị dập tan, phân tán thành từng mảng.
Ánh dương vội vàng gạt tuyết đẩy mây để rọi lên đỉnh núi, nhưng chỉ kịp chạm vào vạt áo của nam tử bạch y, rồi sau đó nhìn theo y từ bên bờ vực sâu mà nhảy xuống cùng với ác quỷ — dưới đó có nhân gian, nhưng cũng có địa ngục.
———————-
Bốn phía chỉ là một mảng đen dày đặc.
Một nơi chỉ có khoảng rộng vài bước chân, dường như có tay áo ai đó đang phất phơ, xắn tay áo thêm hương.
Mặt đất sột soạt, kèm theo âm thanh giòn giã khi va chạm của kim loại, mờ ảo ẩn hiện, như giả như thật.
Trong phút chốc, hương trầm đốt lên, lan tỏa bốn phía, hòa quyện trong không khí ẩm ướt, càng thêm phần nhàn nhạt mà xa xăm, thần bí thâm sâu.
“Tách” đó là âm thanh của bật lửa được mở ra.
Giây tiếp theo, một ánh sáng rực cháy ở nơi quanh năm tăm tối, soi sáng động đá nhỏ bé này, đồng thời cũng hiện ra cái bóng xếp chồng lên nhau của hai nam tử đang ngồi trên giường đá.
Bạch y nam tử tay cầm bật lửa, một tay ôm lấy người thiếu niên có vóc người tương tự y.
Lông mi giống như lông quạ hơi rũ xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt của người trong vòng tay, với vẻ nhu mì và quyến luyến không che giấu.
Lần lượt lướt qua hàng lông mày tuấn tú và sống mũi cao, cuối cùng dừng lại ở bờ môi khô nứt và nhợt nhạt.
— Thật muốn làm ướt nó, muốn nhuộm cho nó chút màu sắc diễm lệ.
Ánh lửa nghiêng ngả theo cử động của bạch y nam tử, thậm chí còn có chút run rẩy không kiểm soát được.
Ánh sáng trong hang theo đó mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể bao quanh một thế giới nhỏ mờ nhạt mà êm dịu.
Trên vách hang, hai bóng người mảnh khảnh hoàn toàn xếp chồng lên nhau, răng môi khăng khít, nghiến răng nghiến lợi, tựa như hai con thú nhỏ đang liếm vết thương sau khi bị thương.
Ánh sáng chập chờn.
Không cần ai chứng kiến, không cần ai nhìn thấy, không cần ai đồng ý – giờ này phút này, y có được hắn, y biết, như vậy là đủ rồi.
Người trong vòng tay cảm thấy điều gì đó, mi mắt lay động, giống như một con bướm sắp tung cánh bay.
Bạch y nam tử nín thở, thận trọng lui về phía sau, tình yêu đủ để lật núi lấp biển trong mắt trong phút chốc biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là sự lạnh lùng và ghẻ lạnh thường ngày.
Y tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng sự lo lắng mà y vô tình lộ ra đã bị người trong vòng tay vừa mới mở mắt nắm gọn.
“… Ngươi là ai?” người vừa tỉnh lại đã lâu không lên tiếng, cổ họng khô khốc khó chịu, khiến cho chất giọng trầm dày vốn có mang theo vài phần khàn khàn khó nghe.
Đôi mắt ướt như chìm trong nước luôn khiến người ta không kìm được mà liên tưởng đến chú cún con lạc đường.
“Ta tên là …” bạch y nam tử ngữ khí ngừng lại, có chút ngẩn ngơ nhìn hắn, thật lâu mới điền tiếp nửa câu sau “Ta tên là Chu Nhứ.”
“Chu Nhứ? Chu Nhứ …” người trong lòng bên miệng mấp máy nhiều lần như là muốn cắt nuốt hai chữ này, cuối cùng nâng đôi mắt ướt át nịnh nọt nhìn y, chẳng đầu chẳng cuối mà cười nói “Hòa nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay … thật đẹp, ta gọi huynh là A Nhứ được không?”
Hình bóng trong ký ức thoáng chốc không thể áp chế mà ập vào trong tâm trí Chu Nhứ, dáng vẻ của người đó, giọng nói của người đó, và mỗi khi người đó như vô tình chạm vào y đều như đèn kéo quân lảo đảo lắc lư luồn qua tim, khiêu khích sợi dây lí trí của y.
“Sao … sao vậy …”
Chu Nhứ khép hờ hai mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay dập tắt hương trầm, sau đó đứng dậy chìa tay với đối phương, nói “Huynh đi theo ta.”
Ánh mắt của người trên mặt đất vẫn dán chặt vào thân thể của y, quan sát trực tiếp gương mặt quá đỗi quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ này, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, do dự nắm lấy bàn tay khô ráp ấm áp, từng đốt rõ ràng đó.
— Sau đó tức khắc bị một sức lực mạnh mẽ nắm chặt rồi nhẹ nhàng từ từ kéo hắn đứng dậy.
Lại là cảm giác quen thuộc … dường như trăm ngàn năm trước họ cũng đã từng nắm tay nhau như thế này, cùng đi qua gió thoảng mây vờn, đi qua nắng trời rực rỡ, đi qua mưa lớn tầm tã.
Song ánh sáng của ngọn nến khẽ le lói, mọi nỗi lòng của y tan biến như bong bóng, không để lại dấu vết gì.
———————-
Chu Nhứ kéo hắn ra khỏi hang tối.
Không ngờ bên ngoài lại là quang cảnh tràn đầy sức sống: những cánh đồng ruộng trải dài vô tận, những rặng đào hoa rơi rụng rực rỡ, những thác nước treo lơ lửng giữa khe núi… chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể thu vào tận đáy mắt.
Người phía sau dường như lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu, đôi mắt say mê nhìn ngắm khắp nơi, vô cùng thích thú.
Đột nhiên, hắn kéo kéo tay của Chu Nhứ, chỉ vào bức tường đá bên thác nước như chia sẻ kho báu mà hét lên “A Nhứ, A Nhứ, nhìn kìa! Bất – tư – quy —!”
Chu Nhứ nhìn qua hướng hắn chỉ, vừa hay nhìn thấy bức tường đá dùng chu sa đề danh, ba chữ “Bất tư quy” như rồng bay phượng múa.
Bất – tư – quy – Không nghĩ tới chốn về, không nghĩ về nơi đi, không có chuyện quá khứ, không sợ tương lai vô định … tốt biết bao.
Dòng máu ấm chảy khắp lồng ngực, trái tim đã ngủ lâu đang rung động, đang nhảy nhót, đang tưng bừng … nhưng cuối cùng Chu Nhứ cũng chỉ phủi tay lạnh lùng đáp lại “Ừm, từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta …”
Tay của Chu Nhứ lặng lẽ siết chặt, đầu ngón tay mượt mà vô thức nghịch bàn tay trắng nõn của hắn, lúc hắn nghi hoặc nhìn sang, dường như mới hạ quyết tâm điền tiếp xưng hô cuối cùng “….
lão Ôn.”
“Ấy, ta đây!”
“Hả? Huynh gọi ta gì vậy?”
Kí ức khắc sâu vào xương tủy và giọng nói ngờ vực của người trước mắt cứ hòa quyện vào nhau, mạnh mẽ đánh vào ý thức của y, tà niệm trong đáy lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói như rượu độc:
Hắn không còn nữa, hắn không phải người đó, hắn không còn nữa, hắn không phải người đó, hắn không còn nữa, hắn không phải người đó, …
Chu Nhứ rũ mắt xuống cười nhạt, trong mắt là một mảng nước lấp lánh, nhưng miệng lại bình tĩnh nói “Huynh là ai, từ đâu đến, ta từ từ sẽ nói cho huynh biết.”
Ngàn dặm oanh ca lục điểm hồng.
Y kéo hắn đi qua từng đồng ruộng xanh tươi, xuyên qua rừng hoa đào thuần túy, vòng qua thác nước treo róc rách, đến một sơn trang đổ nát trên núi.
Sơn trang có tên Tứ Quý
“Lão Ôn” y mở cửa nhìn sang hắn, như thật mà giới thiệu “Đây là nơi trước kia ta từng ở.”
Y nói, đây là đại sảnh.
Y nói, đây là phòng ngủ của ta.
Y nói, đây là trận pháp do ta tự thiết lập.
Y nói, đây là phòng bếp, tuy rằng ta không thường xuyên sử dụng, ta chỉ chịu trách nhiệm ăn thôi.
Y nói …
Y nói, ta định sẽ ở đây luôn.
Y phất tay biến phép, bụi và lá khô tức khắc biến mất hoàn toàn, bàn ghế và giường hoàn toàn mới, mọi thứ trở lại vị trí của nó, mọi thứ đều trở nên tốt hơn.
Nhưng người đằng sau đột nhiên kéo tay áo y, chỉ vào căn nhà gỗ khóa bên cạnh phòng ngủ của y hỏi — nó được sử dụng để làm gì?
Làn gió nhẹ cuốn theo hương hoa trêu đùa mái tóc đen, vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của y.
Vài đóa hoa đào trên cao không chịu nổi cô đơn đã lần lượt lìa cành, rơi vào khói lửa nhân gian, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt của người thiếu niên đó.
Gió ngừng, hoa đào vẫn còn trong không trung bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, nặng nề rơi xuống bùn, toàn thân lấm lem.
Chu Nhứ như bất lực thở dài nhìn đi chỗ khác.
“Một nơi … chứa đồ lặt vặt mà thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...