Lúc này Trần Bảo Ngọc cũng nhìn lên hướng của máy bay trực thăng, người ngồi trong khoang máy bay không ai khác là Thanh Long, và Vô Minh xem ra cả bọn được cứu rồi. Trực thăng nhanh chóng đáp xuống mặt đất, cả ba người họ cũng nhanh chóng di chuyển vào khoang máy, rời khỏi khu rừng kỳ lạ này.
Ngồi chưa được bao lâu, thì lúc này Thanh Long lên tiếng “Lão đại, vì nguyên nhân gì mà lại có mặt ở khu rừng này. Còn cô gái này nữa, sao lại có mặt ở đây, tôi tưởng cô chết rồi chứ.”
“Anh.” Trần Bảo Ngọc tức giận bật thành tiếng, nhưng sau đó cố nén cơn giận xuống. Dù gì nhiệm vụ của cô là tiếp cận, lấy lòng Trương Thiên Hàn. Nên phải nhịn, phải nhịn.
Trương Thiên Hàn đảo mắt nhìn Thanh Long, anh ta biết mình nói sai gì đó liền im lặng sau đó. Lúc này Trương Thiên Hàn mới lên tiếng đáp “Sau vụ nổ trực thăng, ta đã lạc vào khu rừng này. Kể ra trong thời gian ngắn như vậy, mà ngươi tìm ra được vị trí của ta kể ra cũng giỏi đấy.”
"Lão đại, quá khen rồi. Thật ra nhờ thiết bị của Tuyết Hà, nên tôi mới xác định được vị trí nhanh đến như vậy.” Thanh Long nói.
“Không uổng công cứu cô ta ra từ phòng thí nghiệm.” Trương Thiên Hàn đáp.
“Phòng thí nghiệm?” Trần Bảo Ngọc suy nghĩ thầm trong đầu, không hiểu cụm từ phòng thí nghiệm là ý gì. Không lẽ cô gái Tuyết Hà đó là một sản phẩm của phòng thí nghiệm, Trương Thiên Hàn đem cô ta về là có mục đích riêng. Chưa kể những người trong nhóm Tứ Hoàng Kỵ Sỹ cô cũng đã tiếp xúc qua vài lần, đều cảm thấy họ phục tùng anh ta vô điều kiện. Không lẽ anh ta nắm được điểm yếu nào đó, hay là… có tài phục chúng thiên hạ, lấy lòng người khác. Trường trong một nhóm hay một tổ chức nào đó, muốn người khác nghe mình ý nhất cũng phải có tài cán, hoặc năng lực nào đó.
Càng suy nghĩ Trần Bảo Ngọc càng cảm thấy con người Trương Thiên Hàn càng bí ẩn, càng khó đối phó. Nhưng cô lại càng thấy kích thích, có thích thử thách. Đột nhiên lúc này, như có một tia sáng chạy ngang qua đầu của cô, làm cô đau đớn khó chịu không ngừng. Mắt bắt đầu mờ dần đi, để lại một màn sương trắng xóa nặng trĩu trên hàng mi, dần dần khép chặt không tài nào mở ra nổi. Cơ thể bỗng nhẹ tênh, ngã về một phía, đầu thì đập vào tay vịn của thành ghế một âm thanh rõ to. Tuy cô có thể cảm nhận nỗi đau này, nhưng cơ thể không còn sức kháng cự, giống như tê liệt vậy. Trương Thiên Hàn ngồi ghế kế bên trông thấy Trần Bảo Ngọc ngất xỉu, anh ta vô cùng lo lắng. Gọi tên cô mãi, mà chẳng thấy phản ứng gì.
Cùng lúc này, Thanh Long trông thấy lên tiếng mỉa mai “Không phải là chết rồi đấy chứ.”
Hoàng Ưng ngồi gần đó, thấy cũng khó chịu trước lời nói của Thanh Long liền lên tiếng “Bình thường ít nói lắm mà, sao này nói chuyện thế. Rốt cuộc cô gái này là đã đắc tội gì với anh, dù sao cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thôi mà.”
“Cô ta mà chân yếu, tay mềm gì chứ.” Thanh Long khó chịu nói.
Lúc này Vô Minh đã đang lái trực thăng, khó chịu lên tiếng “Im lặng chút được không? Ồn chết đi được. Có để cho người ta tập trung lái được không? Hay là muốn trực thăng đâm xuống đất.”
Vô Minh vừa nói xong, Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng kèm theo sát khí “Nếu cậu dám cho trực thăng đâm xuống, thì có hóa thành ma tôi cũng không tha cho cậu.”
“Lão đại, tôi chỉ nói đùa chút thôi. Đừng xem là thật.” Vô Minh giọng ấp úng nói. “Đúng không thể đùa với hổ được mà.” Vô Minh thở dài nghĩ trong đầu.
Sau cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng, Vô Minh tiếp tục lái trực thăng. Còn Trương Thiên Hàn lúc này, ôm chặt Trần Bảo Ngọc vào trong lòng đỡ lấy phần đầu của cô.
Một lát sau,…
Trực thăng cũng đã đáp xuống một bãi đứng trống ở căn cứ bí mật, bọn họ nhanh chóng rời khỏi trực thăng. Di chuyển bằng chiếc xe Rolls Royce, tới một tòa biệt thự ngoại ô có thiết ý kiểu Ý với gam màu trắng sang trọng. Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng bế Trần Bảo Ngọc ra khỏi xe đi vào bên trong tòa biệt thự, tới một căn phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Rồi ra lệnh cho Thanh Long kêu Trịnh Phương Tuấn tới khu biệt thự.
Lúc này Trịnh Phương Tuấn đang ở phòng khám bệnh bận đối phó với Huỳnh Cẩm Tiên, khi được cuộc điện thoại anh ta liền chạy tới toàn biệt thự để mặc Huỳnh Cẩm Tiên ở phòng khám. Cô vô cùng khó chịu, nhưng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Trịnh Phương Tuấn tức tốc chạy tới tòa biệt thự, vì anh nghĩ Trương Thiên Hàn hoặc ai đó trong tổ chức bị thương. Nhưng thực tế không phải vậy, mà là khám cho một cô gái. Mà cô gái này lại vô cùng quen thuộc, anh ta có chút hiếu kỳ lên tiếng “Tôi cứ tưởng cậu bị thương không chứ, thật không ngờ lại là một cô gái.”
“Thế có khám không?’ Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Trịnh Phương Tuấn mỉm cười “Có phải thích người ta rồi đúng không?”
“Tôi không thích cô ta.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp,
Trịnh Phương Tuấn lắc đầu “Ra ngoài đi.”
Nói xong, Trương Thiên Hàn đứng dậy bước ra ngoài. Trịnh Phương Tuấn kéo rèm cửa, tránh cho người không bận sự đi vào. Vừa bước ra ngoài đi được vài bước, thì bắt gặp Thanh Long đang đứng bên ngoài.
“Lão đại, có thể nói vài câu được không?”
“Chuyện gì?” Trương Thiên Hàn đáp.
“Thật ra tôi có chuyện này muốn nói với lão đại từ lâu rồi, mà không biết nên nói thế nào. Trần Bảo Ngọc đó tôi nghĩ, nên khử cô ta đi thì hơn.” Thanh Long nói.
“Ngươi biết mình đang nói gì không?” Trương Thiên Hàn ánh mắt đầy sát khí nói.
“Tôi biết mình đang nói gì, lão đại biết rõ cô ta có thân phận gì. Tại sao còn cho cô ta đi theo.” Thanh Long nói.
“Đó là chuyện riêng của ta, ngươi không cần quan tâm.” Trương Thiên Hàn nói.
“Cho cô ta đi theo, trước sau gì lão đại cũng mang họa sát thân.” Thanh Long ra sức khuyên ngăn Trương Thiên Hàn, nhưng trong lòng Trương Thiên Hàn lúc này không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm Trần Bảo Ngọc khi nào tỉnh dậy.
“Nếu ngươi còn nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp.
Biết mình đã chọc giận Trương Thiên Hàn, Thanh Long cũng không nói tiếp. Nhưng anh ta sẽ tìm cách loại bỏ cô gái này, trước khi cô ta mê hoặc lão đại.
Ở một góc khác trong phòng, Trịnh Phương Tuấn đã sơ cứu băng vết thương ở tay cho Trần Bảo Ngọc, lúc này cô cũng dần tỉnh dậy. Cô thấy cổ tay mình được quấn băng trắng muốt, nhưng đầu vẫn còn rất đau vẫn chưa kể ngồi dậy được.
“Tỉnh rồi sao?” Trịnh Phương Tuấn lên tiếng.
“Đây là đâu?” Trần Bảo Ngọc mơ mơ, hồ hồ lên tiếng
“Không nhớ gì sao?” Trịnh Phương Tuấn nói tiếp.
Trần Bảo Ngọc vẫn chưa kịp định hình lại những chuyện vừa xảy ra, lúc này cô mới ngước mặt lên nhìn đối diện người đàn ông đang nói chuyện với mình. Với vỡ lẽ ra là người đàn ông là bác sĩ ngoại khoa Trịnh Phương Tuấn, sao anh ta lại ở đây. Còn căn phòng tráng lệ này nữa là sao?
Thấy bộ dạng mơ mơ, hồ hồ của Trần Bảo Ngọc Trịnh Phương Tuấn tiếp tục hỏi “Thật sự cô không nhớ gì hay sao? Hay là Trương Thiên Hàn đã cho cô uống gì rồi?”. ngôn tình ngược
“Trương Thiên Hàn.” Đúng rồi, cô nhớ ra rồi. Cô ngất xỉu trên trực thăng, rồi sau đó cô tỉnh thấy mình trong căn phòng này. Nhưng tại sao bác sĩ Trịnh Phương Tuấn lại ở đây, còn nữa tại sao anh ta biết Trương Thiên Hàn.
“Anh và Trương Thiên Hàn có mối quan hệ gì?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi.
Trịnh Phương Phương mỉm cười “Tôi cũng không muốn tiết lộ bản thân quá nhiều, nhưng Trương Thiên Hàn đã đưa cô tới đây. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết. Ngoài làm bác sĩ ngoại khoa ra, tôi còn là bác sĩ riêng của Trương gia.”
“Nói vậy anh là người của Trương Thiên Hàn.” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên nói.
“Cũng có thể nói như vậy.” Trịnh Phương Tuấn đáp.
“Anh làm cho tôi bất ngờ thật đấy.” Trần Bảo Ngọc nhếch môi.
“Làm sao bất ngờ bằng cô được, một người phụ nữ như cô làm bằng cách gì có thể tiếp cận được Trương Thiên Hàn, còn được đưa tới tòa biệt thự này.” Trịnh Phương Tuấn nói tiếp.
“Anh ta muốn đưa tôi đi đâu, làm sao tôi có thể quản được chứ.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Đúng là thú vị thật, nhưng tôi không muốn đôi co với cô. Nghĩ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong, Trịnh Phương Tuấn rời khỏi phòng. Lúc này Trương Thiên Hàn vẫn còn đang đứng bên ngoài đợi.
“Vẫn chưa đi nữa sao?”
“Cô ta sao rồi?” Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi.
“Tỉnh rồi, nhưng vẫn còn yếu lắm chưa ngồi dậy được đâu. Cơ thể bị suy nhược, thiếu nước, thiếu ăn. Rốt cuộc cậu đã làm gì, để một người phụ nữ ra nông nỗi. Đừng nói cậu hành hạ người ta.” Trịnh Phương Tuấn đáp.
“Anh im miệng đi.” Trương Thiên Hàn khó chịu đáp.
“Nếu muốn bù đắp, thuộc lỗi, thậm chí thích một ai đó thì nên đối xử tốt một chút. Chứ không phải là hành hạ, làm khó dễ người khác. Tôi nói vậy chắc cậu hiểu.” Trịnh Phương Tuấn nói.
Những lời nói của Trịnh Phương Tuấn, Trương Thiên Hàn đương nhiên hiểu rõ. Nhưng anh ta không biết nên bắt đầu từ đâu.
…………………
Lúc này Trần Bảo Ngọc đã tỉnh dậy, nhưng vẫn thể cử động tay chân được. Thì lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi quần cô vang lên, cô vội bắt máy lên. Lập tức một âm thanh chói tai vọng tới “Trần Bảo Ngọc cô chết ở đâu vậy? Sao mấy ngày này không bắt máy.”
“Hiện tại tôi rất mệt, có gì sẽ giải thích với cục trưởng sao.” Nói xong, Trần Bảo Ngọc tắt nguồn điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...